100 Cách Xuyên Nhanh (Mau Xuyên Công Lược: Liêu Nam Thần 100 Thức)

Chương 2: Vương tử và tiểu mỹ nhân ngư (2)



Bất luận đêm tân hôn làm thế nào mà qua được, nhưng trước mắt mặt biển cuồn cuộn những con sóng lớn khiến Du Sở rất khó chịu.

Cô bị sặc mấy ngụm nước rồi.

Mặt biển bị gió giật mạnh, sóng biển xanh thẳm cuồn cuộn, tung bọt trắng xoá. Những đám mây đen dày đặc kéo tới, từ một đường đen phía chân trời, theo thời gian đã lan ra, giống như một bức tường cao màu đen được dựng lên.

Mặt Du Sở không biểu tình: " Hệ thống, tôi cảm thấy tôi sẽ chết trong cơn sóng thần, hoặc là vùi thây trong bụng con cá.

Hệ thống có chút cười trên nỗi đau của người khác: " Sẽ không đâu, tiểu mỹ nhân ngư sẽ đến cứu cô."

Du Sở vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng mặt biển chập trùng, cô bất ngờ bị những bọt sóng khổng lồ đẩy xuống biển, rồi lại bám vào tấm ván để nổi lên mặt nước. Lặp đi lặp lại như thế, cô yếu ớt hỏi:

"Nhưng sao cô ấy vẫn còn chưa...."

Lời còn chưa nói xong, hệ thống đột nhiên hô lên: " Cô xem."

Mang theo tâm trạng phiền muộn khó hiểu, cô nheo mắt, ngẩng đầu nhìn vào nơi xa.

Ở nơi xa xa, dường như có một bóng dáng mảnh mai, từ dưới vẽ ra một đường thẳng tuyệt đẹp, đang hướng về nơi cô mà đến.

Mặt biển dao động mãnh liệt, sóng to gió lớn từng đợt từng đợt đánh vào đá ngầm trên biển, đại dương, nơi được ví như cái nôi của sự sống, dường như đã trở nên đáng sợ.

Nhưng dưới khung cảnh giống như ngày tận thế này, bóng ảnh đó vẫn không bị ảnh hưởng chút nào, linh hoạt xuyên qua những con sóng điên cuồng, tựa như là yêu tinh trên biển.

Du Sở nghĩ một chút: " Hoàng tử được cứu trong tình trạng hôn mê, tôi có nên giả vờ ngất xỉu không?"

Hệ thống: " Vị để tránh làm thay đổi cốt truyện khiến cho kịch tình phía sau bị rối loạn, tôi nghĩ cô nên giả vờ ngất xỉu,"

Vì vậy, vương tử với mái tóc vàng kim định thần lại, dứt khoát nhắm mắt lại, nằm bò trên ván gỗ, làm bộ dạng đang hôn mê.

Bóng dáng mảnh khảnh rất nhanh đã bơi lại đây, Du Sở có thể cảm nhận được bên kia sóng biển cuốn lên, những gợn sóng lăn tăn lướt qua thân thể, lắc lư lắc lư.

Cô nín thở———

Người đó chỉ dừng lại một lát, sau đó, như không nhìn thấy cái gì, cứ thế bơi.... đi mất.

Vương tử đang hôn mê: "........."

Đang đợi mỹ nhân ngư cứu mình – Du Sở, tâm trạng sững sờ lúc này. (#゚Д゚)

Kịch bản đã nói đâu? Cô cũng không có thay đổi kịch bản a, tình tiết sau đó sao lại không như trong truyện rồi?

Cuối cùng, cô không thể không nở mắt, hướng về phía thân ảnh hô lên: " Này, đợi...đợi đã....."

Đập vào mắt, là một mái tóc dài màu băng xanh.Mái tóc dài phủ toàn bộ lưng tựa như thác nước, lộ ra bờ vai tuyệt mỹ, thân hình mảnh mai.

Cánh tay mảnh khảnh trắng mịn của người đó lướt qua mặt biển, chiếc đuôi màu lam khẽ đung đưa dưới nước, nghe thấy giọng nói của Du Sở, anh ta cuối cùng cũng dừng lại.

Du Sở không có thì giờ để thưởng thức tấm lưng trần diễm lệ, vật lộn với khả năng bị sóng nhấn chìm và chơi vơi trên tấm ván, khó khăn nói với người kia: " Cứu....a...."

Chỉ mới nói một chữ, những con sóng lại cuốn cô xuống nước.

Mỹ nhân ngư quay đầu qua.

Du Sở khó khăn bám lấy tấm ván để nổi lên, thì đã đối mặt với đôi mắt xanh lam.

Trên khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt sáng long lanh, màu mắt như đại dương trong vắt.

Đứa con của biển cả, chính là hiện thân của sự mỹ lệ.

Nhưng Du Sở không có tâm tình để thưởng thức cái đẹp, chỉ mở to mắt, ngốc ngốc nhìn vào bộ ngực của đối phương.

Một mảnh im lặng.

Ngực phẳng không phải là cái loại phẳng đấy....

Meo meo meo?( ̄O ̄;)

Lẽ nào, cái người mảnh mai xinh đẹp này......... lại là một chàng trai??!!!