100 Ngày Cưa Đổ Biến Thái CaCa

Chương 10: Đừng có trốn



"Tiểu thư, đại ca mời cô xuống dưới ăn bữa sáng!"

"Tôi biết rồi. Một lát là xuống ngay!" Giọng nói của cô từ bên trong vọng ra.

Lạc An Khuê lại đau đầu vì không biết phải đối mặt với hắn như thế nào. Cô cứ tìm mãi cũng không thấy đồ cũ của cô đâu. Mục đích chính là tìm đồ lót để mặc vào không thể cứ 'trống trải' như thế này được.

"Tiểu thư, đại ca nói ba giây nữa cô không xuất hiện thì anh ấy sẽ trực tiếp lên đây bế cô xuống!" Thuộc hạ ở bên ngoài nói với cô.

Gì! Gì chứ, hắn đòi lên tận đây. Làm sao đây? Làm sao đây. Như thế không phải kỳ cục lắm sao? Lạc An Khuê còn gấp gáp hơn.

"An Khuê!" Giọng nói mềm mỏng, dịu dàng phát ra.

Lạc An Khuê giật mình đến dựng cả tóc gáy, sao hôm nay giọng nói của hắn lại tạo áp lực cho cô như thế. Nghe thôi mà Lạc An Khuê cũng thấy sợ hãi.

*Cạch

Cánh từ từ mở ra, Lạc An Khuê nhanh chóng lao đến kéo mạnh hắn vào trong phòng rồi khóa cửa lại. Kéo hắn đi ra xa cánh cửa một chút rồi thấp giọng nói:

"Nhiếp Thái Ngôn anh chơi tôi đúng không?"

"Tôi đã làm gì tiểu thư vậy?" Hắn ngây ngô nói.

"Còn giả vờ không hiểu? Anh giấu đồ lót của tôi ở đâu rồi. Mau trả đây!" Lạc An Khuê trợn mắt nói. Có ai xui xẻo giống cô không chứ, ở lại nhà người mình thích còn phải đòi đồ lót. Xấu hổ tám kiếp chưa hết xấu hổ.

"Tiểu thư ngại gì chứ?" Hắn cong khóe miệng cười.

"Không ngại thì sao mà được! Trống trải như thế trước mặt khá nhiều người anh nói làm sao tôi không xấu hổ." - Lạc An Khuê rơm rớm nước mắt nhìn hắn - "Với lại vốn dĩ cơ thể chỉ để dành cho một mình chồng thân yêu của tôi ngắm. Bây giờ lại cứ như phơi bày cho tất cả mọi người xem. Tôi tự cảm thấy nhục nhã muốn chết đi được. Nếu anh là đàn ông còn có muốn cưới người vợ lõa lồ như tôi không chứ!"

Nhiếp Thái Ngôn nhìn cô ủy khuất nói. Nơi lòng ngực của hắn cảm thấy rất khó chịu. Hắn cúi người lại gần cô: "Không ai cưới cô thì tôi sẽ cưới cô!"

"Hả? Anh nói gì?"Lạc An Khuê còn ngẩn ngơ với câu hắn vừa nói thì cả người đã bị hắn bế xốc lên. Nhiếp Thái Ngôn vừa bế cô ra ngoài vừa nói:

"Chỉ có tôi và cô nên không cần ngại. Có cho tiền bọn họ cũng không dám nhìn phụ nữ của tôi. Có biết vì sao không?" - Hắn cúi đầu nói sát ở bên tai cô - "Bởi vì không có cái gan đó!"

Hơi thở ấm nóng của hắn lướt qua khiến cảm thấy cả người mình run lên, khuôn mặt ửng đỏ. Biểu cảm của cô làm hắn thích thú tiện thể cắn vào tai cô một cái.

Lạc An Khuê liền thay đổi sắc mặt: "Anh thích trêu chọc tôi lắm à!"

Nhiếp Thái Ngôn cười cười, hắn dịu dàng để cô lên ghế còn mình thì quay về chỗ cũ tiếp tục nhâm nhi ly rượu vang mà hắn đã uống dở. Lạc An Khuê nhìn thấy liền nhanh chóng giành lấy ly rượu, cô lớn tiếng nói: "Buổi sáng không được uống rượu, rất có hại cho bao tử! Anh không biết à?"

Hành động của cô làm cho những người ở trong nhà bếp sợ hãi đến mức muốn nhũng cả chân đứng cũng không vững. Cô gái này sao lại dám thất lễ với đại ca, cô ta không muốn sống nữa rồi đúng không!

Nhiếp Thái Ngôn nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, Lạc An Khuê vênh mặt nói:

"Sao hả? Nhiếp tiên sinh ánh mắt của anh là muốn giết tôi, cắt lưỡi hay là chặt tay tôi vậy?"

"Nếu vậy thì sao?" Nhiếp Thái Ngôn cười nói.

"Thì chính là làm ơn mắc oán. Tôi lo lắng cho sức khỏe của anh. Anh lại muốn giết chết tôi." Lạc An Khuê tức giận bĩu môi.

Cả khu nhà ăn đều cảm thấy hít thở không thông. Đại ca ghét nhất là người khác dạy dỗ, nhiều lời như thế này, hắn tức giận thì sẽ rất xui xẻo chết hết cả đám. Mới sáng sớm đừng đùa mấy thứ này được không? Đau tim lắm, họ còn muốn sống mà. Bọn họ đều không dám thở mạnh, im lặng quan sát động thái của đại ca.

Nhiếp Thái Ngôn bĩu môi, ánh mắt đáng thương nhìn cô, tay chỉ về phía bọn người đang sợ hãi ở dưới bếp:

"Đám người bọn họ không nói cho tôi biết, uống rượu vào buổi sáng là không tốt. Không ai nói cho tôi biết cả!"

Lạc An Khuê nhìn thấy hành động của hắn thì thở dài một hơi cô cất giọng dịu dàng: "Bọn họ không nhắc nhở thì anh không biết tránh à, anh bao nhiêu tuổi vậy chứ! Sau này buổi sáng đừng uống rượu nữa không tốt đâu. Tôi rất lo lắng cho anh!"

"Vậy tôi nên uống gì đây, tiểu thư!" Hắn cong môi cười.

"Để tôi làm cho anh, chờ một chút sẽ nhanh thôi!" Lạc An Khuê hứng khởi nói xong rồi chạy vào trong bếp. Một lát sau cô trở lại trên tay hai ly nước ép cà chua.

"Cho anh nước ép cà chua đặc biệt do chính tay tôi làm!" - Cô tươi cười nói - "Chào đón buổi sáng tuyệt vời với ly nước ép cà chua, giàu vitamin A và C kích thích hệ tiêu hóa, tăng cường hệ miễn dịch, thanh lọc cơ thể. Anh sẽ cảm thấy thoải mái vô cùng. Nè thử đi!"

Nhiếp Thái Ngôn vui vẻ nhận lấy ly nước ép trên tay cô, anh uống một ngụm lớn, vẻ mặt hài lòng nói: "Làm sao cô biết được cái này tốt cho sức khỏe vậy?"

"Tôi đọc ở trên mạng đó!" Lạc An Khuê chớp mắt nói.

Phụt.

Câu nói của cô khiến cho mọi người không nhịn được cười. Lúc đầu cứ tưởng cô là chuyên gia dinh dưỡng hay gì đó. Không ngờ lại đọc mấy bài trên mạng như thế.

"Sao vậy? Sao một người lại như thế! Trên mạng cũng có nhiều thứ đáng học hỏi mà!" Lạc An Khuê hơi buồn nói.

Nhiếp Thái Ngôn liếc mắt nhìn những người khác, bọn họ liền sợ hãi nhanh chóng bỏ đi chỗ khác không dám ở gần đó nữa.

"Nước ép rất ngon! Tôi rất thích!"

"Thật sao?"

Nhìn khuôn mặt buồn buồn của cô ngay lập tức trở nên vui vẻ phấn khích, hắn lại thấy trong lòng mình thoải mái vui vẻ cũng không kém.

Dùng xong bữa sáng, Nhiếp Thái Ngôn đáp ứng yêu cầu của Lạc An Khuê đưa cô về nhà.

"Cô về nhà làm gì chứ?" Hắn nghiêng đầu nhìn cô.

"Chuẩn bị đi đến công ty để làm việc đó!" Lạc An Khuê mỉm cười nói.

"Làm việc để làm gì?" Nhiếp Thái Ngôn tiếp tục hỏi.

Lạc An Khuê sao lại cảm thấy, Nhiếp Thái Ngôn sẽ hỏi 10 vạn câu hỏi để làm gì. Anh giả vờ hay là không biết thật vậy.

"Tôi muốn kiếm tiền!" Lạc An Khuê kiên nhẫn trả lời.

"Kiếm tiền để làm gì?" Nhiếp Thái Ngôn chống cằm ngây ngô hỏi.

"Kiếm thật nhiều tiền để nuôi bản thân qua ngày sẽ không bị chết đói đó!" Cô cười tít mắt nói.

Nhiếp Thái Ngôn nhướng mày, bình thản nói: "Cái núi nhiều tiền ở trước mặt cô, sao cô lại còn phải cất công đi tìm làm gì? Có được tôi thì nhiều đời của cô không cần lo ăn lo mặc!"

Lạc An Khuê cười nhếch mép, cô hơi nhích lại gần Nhiếp Thái Ngôn: "Xin hỏi, anh đã rung động với tôi chưa?"

Nhiếp Thái Ngôn im lặng chăm chú nhìn cô. Lạc An Khuê tiếp tục nói: "Vậy tôi lấy tư cách gì dùng tiền của anh?"

"Người của tôi!" Nhiếp Thái Ngôn cong khóe miệng nói.

"So với làm người của anh. Tôi lại thích làm bà Nhiếp danh chính ngôn thuận còn cả tình yêu mãnh liệt của ông Nhiếp là anh đây!" Lạc An Khuê chậm rãi nói.

Nếu đã có dã tâm vậy thì tội gì không dã tâm lớn một chút.

"Xấu xa, cô là phụ nữ xấu xa lại còn tham lam." Nhiếp Thái Ngôn cười nói.

"Có được tiền của anh nhưng một chút tình cảm của anh lại không có. Tôi lại thấy chẳng có ý nghĩa gì cả!" Lạc An Khuê nhìn hắn. Cô nói ra lời thật lòng mình.

Một ngày nào đó trong tay cậu nắm một số tiền mà cậu hằng đêm ao ước nhưng lại vẫn cảm thấy trống rỗng, người cậu yêu không yêu cậu. Tự hỏi tận sâu trong tâm can, cậu có thấy vui, có cô đơn không?

Cả hai im lặng nhìn nhau một lúc, Nhiếp Thái Ngôn mới cất giọng nói: "Tại sao lâu như vậy lại không đến chỗ của tôi?"

Câu này khiến cô chết đứng, sao hắn lại hỏi như vậy. Tên này sao hắn lại dai như đỉa vậy chứ. Cô quan sát vẻ mặt của hắn, cộng thêm sự hiểu biết về hắn. Hắn còn kiên nhẫn hỏi han, có thể đang cho con mồi cơ hội thú nhận nếu còn nói dối hắn, có lẽ kết cục cũng rất thảm.

"Tôi đến ngày của phụ nữ!" Lạc An Khuê cúi đầu xấu hổ nói.

"Vậy thì làm sao?" Nhiếp Thái Ngôn nhíu mày nói.

"Rất kỳ cục chứ làm sao? Tôi không thích mình cứ như đeo bỉm mà đến nhà người khác. Đặc biệt là người mình yêu, lỡ chúng mà tràn ra ngoài thì xấu hổ với anh biết bao!" Lạc An Khuê không dám ngẩng đầu lên, cô thấy mình xấu hổ muốn chết đi được.

"Sao cô lại xấu hổ với tôi? Tôi đâu có cười nhạo cô." Nhiếp Thái Ngôn khó hiểu nói. Chỉ vì như thế mà dám bỏ rơi hắn.

"Đó là anh không biết rồi! Bất kỳ cô gái nào cũng muốn mình hoàn hảo trước mặt người yêu hết đó. Tôi cũng vậy!" Lạc An Khuê vênh mặt nói.

"Tôi lại thấy cô đã rất cũng hoàn hảo. Lúc này lại càng xinh đẹp hoàn hảo hơn!" Nhiếp Thái Ngôn vừa nói ánh mắt của hắn vừa chậm rãi quét qua người cô, rồi nở nụ cười mê hoặc.

Lạc An Khuê giật mình lấy tay che ngực lại cô cất giọng mắng: "Biến thái!"

"Đến cả mắng chửi mà giọng nói cũng rất hay, rất hoàn hảo." Nhiếp Thái Ngôn cong môi cười nhìn cô.

Đến nơi chiếc xe chậm rãi dừng lại, Lạc An Khuê muốn mở cửa đi xuống. Nhiếp Thái Ngôn liền lên tiếng ngăn cản: "Khoan đã! Đợi một chút!"

Lạc An Khuê quay đầu nhìn hắn thì nhìn thấy hắn đã bước nhanh xuống xe, đi qua mở cửa cho cô còn cúi người bế cô lên. Cô chợt nói: "Tôi không thể đi được à? Anh có làm quá không đấy!"

"Cô như thế này lúc di chuyển không

thấy khó chịu à?" Hắn nhíu mày nói.

"Không có!"

"Sao tôi lại thấy cô khó chịu nhỉ?"

Khó chịu cái đầu anh! Lạc An Khuê không thèm trả lời cô chửi thầm trong lòng.

Đứng trước cửa phòng trọ, Lạc An Khuê còn chưa kịp nói, không có chìa khóa thì Phượng Uyển đi ở phía sau đã nhanh tay nhanh chân mở cửa phòng cho hai người.

"Anh ta có chìa khóa phòng trọ của tôi?" Lạc An Khuê ngạc nhiên nói.

Nhiếp Thái Ngôn thả cô xuống, biểu cảm của hắn đầy bất ngờ nói: "Anh ta tại sao lại có nhỉ?"

Rõ ràng là hắn cố ý làm thêm một khóa khác vậy mà như không biết gì. Lạc An Khuê cảm thấy lạ, cô nghĩ đến những chuyện vừa qua. Lại có cảm giác Nhiếp Thái Ngôn rất ân cần với cô không lẽ... hắn có chút động lòng rồi?

Lạc An Khuê bất ngờ tiến đến vòng tay qua cổ hắn, ánh mắt hai người chạm nhau, cô nhẹ nhàng nói: "Nhiếp Thái Ngôn, có phải anh có chút gì đó động lòng với tôi rồi phải không?"

"An Khuê..." Hắn hơi cúi người xuống nhìn cô.

"Hả... " Cô lại mê man nhìn hắn. Ánh mắt của hắn lần nào cũng khiến cô chìm đắm.

"Sau này đừng được dăm ba hôm rồi chạy đi mất. Nếu không chân của cô sẽ không chịu nổi đâu!" Khuôn mặt hắn tươi cười. Giọng nói của hắn ôn hòa lại dịu dàng rất êm tai nhưng sao Lạc An Khuê lại cảm thấy lạnh sống lưng dựng cả tóc gáy.

Có phải ý của hắn là nếu cô còn đột nhiên như thế hắn sẽ chặt chân của cô không?