100 Ngày Cưa Đổ Biến Thái CaCa

Chương 12: Anh yêu em đúng không?



Nhiếp Thái Ngôn đang ở thư phòng, đối diện với hắn là một cô gái toàn thân một bộ vest đen chỉnh tề, khí chất cô mang đến không thể xem thường.

"Không cần biết là món đồ chơi gì. Chỉ cần có sức công phá lớn tôi càng thích!" Cô gái nghiêng đầu nói.

"Sẽ như một cơn gió thổi, cả tòa nhà lớn cũng sẽ bay!" Khuôn mặt Nhiếp Thái Ngôn phấn khích nói.

"Việc vận chuyển đến Kế Đô anh không cần phải lo, chúng tôi đã giải quyết hết tất cả. Anh Nhiếp chỉ cần đem hàng đến tận nơi đúng hẹn là được!" Cô gái chậm rãi nói.

Nhiếp Thái Ngôn phòng má rồi bĩu môi, biểu cảm thất vọng nói: "Không thú vị, không vui gì cả!"

"Đại ca, Lạc tiểu thư đến tình hình có vẻ không ổn lắm!" Phượng Uyển từ bên ngoài đi vào báo cáo cho hắn.

Nhiếp Thái Ngôn cong môi cười rồi nói: "Đến đây thôi. Tôi phải suy nghĩ kỹ lại!"

"Có điều, Tề Phượng Thiên có một món quà rất thú vị dành tặng cho anh!" Cô gái điềm tĩnh nói.

Nhiếp Thái Ngôn nghe đến cái tên quen thuộc liền đổi ý, hắn vui vẻ nói: "Trương tểu thư, chúng ta hợp tác vui vẻ!"

Trương Mẫn trong lòng thầm cảm thán: 'Tề Phượng Thiên nói đúng, chỉ cần nhắc đến tên cô ấy thì Nhiếp Thái Ngôn giá nào cũng đồng ý.'

"Phải làm sao đây tôi có việc phải làm rồi." Nhiếp Thái Ngôn chớp mắt nói.

"Vậy tôi không phiền anh nữa!" Cô gái đứng lên chào tạm biệt rồi ra về.

"Tại sao lại không làm gì?" Hắn đột nhiên nói.

"Hả? Làm gì là làm gì cơ!" Lạc An Khuê bị hắn hỏi làm cho ngu ngơ.

"Nhìn thấy tôi với cô gái khác. Em có cảm giác ghen không?" Hắn nhìn cô nói.

"Tôi nói không ghen anh có tin không?" Lạc An Khuê đối mặt với hắn.

Nhìn thấy người phụ nữ khác ở bên cạnh người mình thích, dù bất kỳ người đó là ai ít nhiều cũng sẽ có cảm giác ghen tuông khác biệt là bộc lộ hay không thôi.

"Tin! Những người khác nhìn thấy như thế đều sẽ nổi điên và làm loạn lên. Còn em lại không giống như thế. Em không yêu tôi?" Khuôn mặt của hắn trở nên nghiêm túc đến khó coi, thái độ của hắn như kiểu cô nói không yêu thì hắn sẽ bẻ cổ cô ngay và luôn vậy.

"Ai bảo là tôi không yêu anh. Nếu không yêu anh thì tôi mặt dày đeo bám anh làm gì. Chỉ cần anh liếc nhìn hay nói chuyện với phụ nữ khác ngoài tôi một chút xíu thôi tôi đã muốn phát điên lên rồi nhốn hồ là đi bên cạnh. Thật sự muốn xé xác cô ta và anh ra!" Lạc An Khuê hung hăng nói.

"Vậy sao không xé xác cô ta." Khuôn mặt Nhiếp Thái Ngôn tràn đầy thích thú nói.

Lạc An Khuê giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt của cô tràn ngập sự chân thành đối diện với đôi mắt của hắn: "Nhiếp Thái Ngôn, tôi tin tưởng anh tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như thế!"

"Ngây thơ không thú vị nữa." Hắn nhướng mày rồi bĩu môi, biểu cảm thất vọng nói.

"Con người được phép ngây thơ. Tôi cho phép điều đó!" Lạc An Khuê cong môi cười tươi nhìn hắn.

Nhiếp Thái Ngôn ép người lại gần sát cô hơn, hắn mỉm cười nói: "Tôi chỉ cho phép em ngây thơ với tôi."

"Anh đừng có mà giang hồ, ngây thơ không thú vị không phải sao?" Lạc An Khuê trùng mắt với hắn nói.

"Là ai nói vậy? Em nói đi tôi sẽ giết kẻ phát ngôn ngông cuồng đó!"

"Biết làm sao được tôi lại không muốn hắn ta chết!" Lạc An Khuê hơi nhìn sang hướng khác.

"Tại sao?" Nhiếp Thái Ngôn kéo mặt cô lại, ép cô nhìn mình.

Lạc An Khuê vòng tay qua cổ hắn, cô cất giọng ngọt ngào: "Bởi vì em yêu anh!"

Đôi mắt Nhiếp Thái Ngôn tràn ngập ý cười, hắn giơ tay vuốt tóc, giọng ôn hòa: "Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đến Kế Đô cùng tôi!"

Kế Đô? Thành phố lớn nhất phía nam. Hắn đến đó làm gì? Mặc kệ, mặc kệ, đi đâu được miễn là đi cùng hắn.

"Nhiếp Thái Ngôn!" Lạc An Khuê khẽ gọi.

"Em còn chuyện gì sao?" Hắn xoay đầu nhìn cô.

"Ngủ ở sofa sẽ đau lưng lắm!" Cô đáng thương nói.

"Em có thể ngủ ở phòng của tôi!"

"Vậy tôi không khách sáo!"

Có câu nói của hắn, Lạc An Khuê trở nên phấn khởi chạy nhanh sang phòng của hắn. Cô nằm trên giường lăn lộn vui vẻ một lúc lâu rồi mới chìm vào giấc ngủ.

Nhiếp Thái Ngôn bước chân chậm rãi xuống phòng khách. Ở đại sảnh Phượng Uyển, Hào Kiện và vài thuộc hạ khác đang đứng nghiêm trang chờ hắn.

Nhiếp Thái Ngôn đi lướt qua họ, hắn ngồi xuống sofa bộ dáng tùy tiện.

"Đại ca..." Phượng Uyển muốn nói giúp cho Hào Kiện.

"Hào Kiện!" Giọng ôn hòa của hắn cắt ngang lời của Phượng Uyển.

Hào Kiện ngay lập tức quỳ xuống: "Đại ca là em vô dụng, không bảo vệ được Lạc tiểu thư. Xin đại ca trách phạt!"

Nhiếp Thái Ngôn cong môi cười:

"Cậu nói xem. Ngoài mạng của cậu thì có gì đáng giá?"

"Đại ca, Hào Kiện 15 tuổi đã theo anh, thằng nhóc này tuy có ngu ngốc không có công lao cũng có khổ lao. Xin anh hãy cho cậu ấy một cơ hội sửa sai!" Phượng Uyển nhanh chóng mở miệng cầu xin cho Hào Kiện.

"Phượng Uyển, làm người phải công tư phân minh." Nhiếp Thái Ngôn phòng má nói.

"Chết đương nhiên không thể miễn. Lấy mạng đổi mạng thế nào hả!" Khuôn mặt của Nhiếp Thái Ngôn đầy vui sướng nói.

Phượng Uyển nhớ ra gì đó liền bảo Hào Kiện đồng ý. Hào Kiện tuy không hiểu gì nhưng cũng nghe lời đồng ý.

Nhiếp Thái Ngôn ánh mắt lướt qua đám thuộc hạ còn lại, hắn cất giọng hòa nhã nói: "Một vật bình thường nhưng người sở hữu nó lại là người trên cả vạn người vậy là nó không còn bình thường nữa!"

Lời của hắn vừa dứt, đám thuộc hạ đồng loạt hô to: "Dạ!"

"Phượng Uyển, chuẩn bị một vài thứ ngày mai chúng ta đến Kế Đô!" Nhiếp Thái Ngôn nói xong rồi rời đi.

Hào Kiện nhân lúc hắn không có ở đây liền hỏi Phượng Uyển: "Lúc nãy anh bảo em đồng ý với đại ca. Là sao vậy?"

"Đại ca biết cậu không cố ý. Không có cậu thì Lạc An Khuê đó đã chết dưới dao của người đàn ông kia rồi. Còn về người phụ nữ kia làm cậu kịp trở tay còn làm cho Lạc An Khuê bị thương. Người đàn ông kia bị thương sắp chết đến nơi rồi. Vậy thì coi như cô ta đến số rồi." Phượng Uyển giải thích cho Hào Kiện hiểu.

"Vậy đổi mạng có nghĩa là mạng của em đổi thành người phụ nữ đó đúng không?" Hào Kiện cảm thấy não đã khai sáng liền nói.

"Chính xác là vậy!" Phượng Uyển nhướng mày nói.

"Anh Phượng Uyển, anh thông minh thật đấy. Đại ca chỉ nói một chút là anh có thể hiểu ngay. Chả bù cho em một chút việc đại ca giao cũng làm không xong!" Hào Kiện tán thưởng Phượng Uyển rồi lại buồn bã nói.

Phượng Uyển khoác vai Hào Kiện: "Đừng nói thế, mỗi người đều có thế mạnh riêng. Nếu tôi và cậu đánh nhau tôi cũng không đánh lại cậu. Cậu rất khỏe mạnh, thân thủ rất tốt. Chã bù cho tôi yếu đuối như thế!"

"Thân thủ tốt thì sao chứ, cũng không thông minh được!" Hào Kiện ủ rũ nói.

"Thông minh thì sao chứ, cũng không có thân thủ tốt cũng không thể bảo vệ mình!" Phượng Uyển ủ rũ nói.

"Anh Phượng Uyển đừng nói thế, em sẽ dùng mạng của mình bảo vệ anh và đại ca!" Hào Kiện kiên định nói.

Phượng Uyển đắc ý nói: "Đại ca có chúng ta chính là phước phần của anh ấy. Một văn một võ quá lời cho anh ấy rồi!"

Hào Kiện ngại ngùng gãi đầu.

"Giải quyết việc của cậu xong chúng ta đến Kế Đô!"

"Được!"

Phượng Uyển nhìn Hào Kiện rời đi mà không khỏi tán thưởng: "Thằng nhóc cũng đáng yêu đấy chứ!"

Khi Phượng Uyển biết đại ca muốn mình chuẩn bị thứ đồ chơi gì thì hắn không khỏi toát cả mồ hôi.

Xe tăng không phải một chiếc là là năm chiếc, còn những thứ khác ghê gớm hơn nữa. Đại ca tính san bằng luôn Kế Đô hay sao? Đáng sợ quá đáng sợ quá nhưng mà anh ta thích. Địa bàn càng nhiều đại ca càng có địa vị cao, đám người kia không làm khó đại ca của hắn nữa. Nghĩ đến sắc mặt của đám người đó là Phượng Uyển cảm thấy phấn khích.

"Đại ca. Hào Kiện đem cô ta về đây rồi. Muốn hỏi ý kiến của anh giải quyết cô ta thế nào!" Phượng Uyển cẩn thận nói.

"Nữ thần của tôi, lâu rồi cũng chưa được ăn thịt. Thật đáng thương, có nên cho cô ấy một ít không?" Nhiếp Thái Ngôn phòng má nói.

"Vâng ạ!" Phượng Uyển cúi đầu rồi rời đi.

"Phần thịt còn lại nhớ bảo quản giúp nữ thần cho tốt nhé!" Giọng nói của hắn đầy vui sướng.

Lạc An Khuê lần đầu tiên đi trực thăng cô rất hào hứng. Cứ như trong phim vậy, cô nhìn thấy được bay ở trên không nhìn ngắm bầu trời trong xanh, có mấy chú chim bỏ bay thật đáng yêu, rất tốt cho tinh thần. Nhưng mà đó là tưởng tượng, thực tế vừa bay được 5 phút Lạc An Khuê đã có những triệu chứng khó chịu, hoa mắt, chóng mặt, buồn nôn. Say máy bay à không say trực thăng mới đúng.

"Nhiếp Thái Ngôn, tôi không ổn rồi, khó chịu quá!" Lạc An Khuê khó chịu nói.

"Không sao có tôi ở đây!" Nhiếp Thái Ngôn bình tĩnh nói.

"Có anh ở đây nhưng tôi vẫn bị say trực thăng." Sắc mặt của Lạc An Khuê càng nhợt nhạt.

Hắn lộ rõ vẻ bối rối: "Vậy tôi phải làm sao?"

"Tôi muốn ngủ, khi nào đến thì gọi tôi được không?"

"Được!"

Nhiếp Thái Ngôn thay đổi tư thế, giơ tay nhẹ nhàng để đầu của cô dựa vào vai mình nghỉ ngơi thoải mái hơn.

Lạc An Khuê dù ngủ không được nhưng cô vẫn phải ép mình ngủ cho bằng được. Trong đầu luôn niệm thần chú: 'ngủ đi An Khuê, ngủ đi An Khuê, ngủ đi An Khuê!' cho đến khi nào ngủ không hay biết gì thì thôi.

Suốt cả đường đi đúng là rất thuận lợi, bọn họ không gặp một chút trở ngại nào. Nhiếp Thái Ngôn không hề rời mắt khỏi cô, luôn chăm chú quan sát khuôn mặt của cô khi ngủ. Hắn suy nghĩ trong đầu có phải ai khi ngủ cũng đều chảy cả nước miếng ra như thế không?

"Đại ca, đến Kế Đô rồi!" Thuộc hạ lên tiếng.

"Nói với Phượng Uyển, đem hàng đến Lục gia, mọi chuyện còn lại giao cậu ta giải quyết!" Hắn chậm rãi nói.

"Đại ca, anh muốn đi đâu!"

"Đến khách sạn Trình Gia"

Khách sạn Trình Gia xa hoa nằm ở trung tâm thành phố Kế Đô. Nhiếp Thái Ngôn bế Lạc An Khuê vẫn còn đang ngủ say đi từ sảnh vào phòng nghỉ, nhẹ nhàng để cô nằm xuống giường, cẩn thận đắp chăn lại cho cô. Xong hết mọi việc hắn đứng thẳng người muốn rời đi thì cánh tay đột nhiên bị nắm chặt. Lạc An Khuê nói mớ: "Tiểu tử, ngươi đừng hòng thoát được!"

Nhiếp Thái Ngôn hắn muốn gỡ ra thì cô càng nắm chặt. Hắn lại không muốn đánh thức cô nhưng mà cũng vừa hay khi cô thức giấc cũng sẽ không mắng hắn biến thái. Hắn cong môi cười rồi lẳng lặng nằm xuống bên cạnh cô. Được một lúc, Lạc An Khuê trở người, tay vòng qua cổ hắn, chân thì gác lên eo của hắn, thật sự xem anh như gối ôm mà thỏa mái ôm chặt rồi ngủ ngon.

Không hiểu sao hắn lại không cảm thấy chán ghét lại còn thấy rất thích, rất hài lòng, hắn còn muốn cô cứ ôm hắn mãi như thế. Nhiếp Thái Ngôn không kiềm chế được hôn nhẹ lên trán cô rồi giọng của hắn đầy dịu dàng, yêu thương: "Ngủ ngon!"

Trong lòng Lạc An Khuê dậy sóng, cô phải rất kiềm chế bản thân mới không cưỡng hôn hắn ngay. Thật sự muốn nhìn khuôn mặt hắn lúc này như thế nào. Cô đã bị đánh thức từ lúc thuộc hạ nói đã đến Kế Đô. Cô lại muốn giả vờ ngủ tiếp xem Nhiếp Thái Ngôn sẽ như thế nào, ném cô ra ngoài hay là đánh thức cô. Kết quả như thế này thật là không ngờ tới.

Nhiếp Thái Ngôn anh có thể nói dối em nhưng trái tim anh không nói dối.

Anh yêu em đúng không?