100 Ngày Cưa Đổ Biến Thái CaCa

Chương 22: Ngăn cản



Lạc An Khuê tranh thủ lúc Nhiếp Thái Ngôn không có ở nhà liền lén ra ngoài đi mua sắm.

"Thoải mái quá đi mất! Như thế này mới là cuộc sống chứ!" Cô cười thỏa mãn dựa cả người trên ghế.

"Lạc An Khuê nghe nói mày dạo này vớt được một anh đẹp trai nhà giàu đúng không?" Đương Thiện Lương tò mò hỏi.

Vì hôm nay đúng lúc là chủ nhật, vậy nên cả hai mới hẹn nhau đi mua sắm. Lúc nãy cứ chú tâm mua mua, không nói chuyện phiếm được bây giờ ngồi nghỉ ngơi ở quán kem phải tranh thủ hỏi.

"Cũng có thể cho là vậy đi. Sao hả, có chuyện gì sao?" Lạc An Khuê chớp mắt nói.

Đương Thiện Lương ngập ngừng một chút rồi cũng nói: "Cảm thấy không ổn, đàn ông ấy mà nếu anh ta thành đạt hơn người phụ nữ về mọi mặt trong lòng sẽ có suy nghĩ cô ta đang 'với tới' mình. Vậy nên kết cục của người phụ nữ không khá hơn đâu!"

"Hôm nay lại quan tâm đến chuyện của người khác thế!" Lạc An Khuê mỉm cười nói.

Đương Thiện Lương trước đến nay chưa từng xen vào chuyện của người khác, ai làm gì mặc kệ không liên quan đến cậu ta. Vậy mà hôm nay lại nói nhiều với cô như vậy.

"Lòng tốt nhất thời!" -Cậu ta nheo mắt nhìn Lạc An Khuê- "Hay là đợi mày giống như A Ly hay Nhã Quyên?"

Nhắc đến hai người con gái kia, tâm trạng cả hai chợt chùng xuống không khí im lặng đến nặng nề. A Ly và Nhã Quyên vì quá mù quáng yêu nên mới không thể quay đầu chỉ càng ngày càng lún sâu.

"Vậy nên Lạc An Khuê mày tin tao, cùng là đàn ông nên tao hiểu rất rõ. Sớm ngày quay đầu không có đau khổ!" Đương Thiện Lương chợt nói.

"Tao tin anh ấy. Anh ấy khác những người đàn ông ngoài kia." Nói đến Nhiếp Thái Ngôn ánh mắt của cô trở nên sáng rực, tràn đầy hạnh phúc, tình yêu say đắm của thiếu nữ mới yêu.

"Anh ta có muốn công khai là đang yêu nhau với mày không?" Đương Thiện Lương đột nhiên hỏi.

Lạc An Khuê chợt im lặng, đến cả cô còn chưa biết bọn họ đang là quan hệ gì, một câu khẳng định đang ở bên cũng chưa có. Thì hỏi cô phải trả lời làm sao?

"Vậy là chưa chính thức danh chính ngôn thuận yêu nhau. Vậy mà đã dọn đến nhà của người ta sống. Lạc An Khuê tao tưởng mày sẽ khác với hai đứa kia. Không ngờ toàn là lũ ngốc, yêu đàn ông đến không cần sĩ diện!" Đương Thiện Lương thấy cô im lặng liền đoán được câu trả lời. Tính cách của Lạc An Khuê chuyện không xảy ra lại không thể mở miệng nói dối, cậu ta còn lạ gì nữa.

"Hôm nay mày bị sao thế!" Lạc An Khuê nhăn mặt nói.

Đương Thiện Lương thở một hơi dài đầy bất lực rồi nói: "Tao đang lo chuyện bao đồng thôi. Tao thấy mệt rồi, tao về trước, chầu này mày phải trả cho tao đó!"

Cậu ta nói xong rồi bỏ đi. Lạc An Khuê thấy cậu ta giận dỗi bỏ đi liền nhanh chóng thanh toán tiền rồi chạy theo.

"Thiện Lương, Đương Thiện Lương!!!"

Lạc An Khuê vừa chạy vừa gọi lớn, vừa đến khỏi cửa thì chiếc xe đen dừng ngay trước mặt. Cô đứng sững lại, Lạc An Khuê cũng không để ý lắm vừa muốn đuổi theo Đương Thiện Lương thì cánh cửa xe chậm rãi mở ra, một thanh niên trẻ bước xuống.

"Cô Lạc vui lòng chờ một chút!"

Lạc An Khuê nghi hoặc nhìn anh ta. Đương Thiện Lương đột nhiên quay lại khuôn mặt khó ở, nắm lấy tay của Lạc An Khuê kéo đi: "Đi thôi! Nhìn là biết người không tốt lành gì cả!"

Thanh niên đó liền giơ tay ngăn hai người lại, cùng lúc đó vài người mặc đồ đen từ trên xe bước xuống đứng xung quanh bọn họ.

"Cô Lạc có thể nén lại nói chuyện với tôi được không? Tôi chỉ truyền đạt vài lời từ ông chủ của mình đến cô thôi!" Anh ta cười nói.

"Tôi không biết ông chủ của các anh!" Lạc An Khuê bình thản nói. Một nhân vật nhỏ bình thường đến không thể bình thường hơn, làm sao có thể quen biết những người có máu mặt đến nổi có vệ sĩ riêng thế này, đề cao cô quá rồi.

"Các anh đây là muốn nói chuyện sao? Tôi thấy các anh chính muốn bắt nạt người khác thì có!" Đương Thiện Lương tức giận quát.

"Cô Lạc thất lễ rồi!" Anh ta nói rồi nhướng mày với thuộc hạ. Bọn họ liền giữ chặt Đương Thiện Lương còn người khác thì kéo Lạc An Khuê lên xe.

Đương Thiện Lương liền yếu xìu nói: ''Các người bắt bạn tôi rồi thì đừng bắt tôi có được không?''

Lạc An Khuê trừng mắt nhìn Đương Thiện Lương một cái. Cô tức giận nhìn đám người hung hăng muốn mang mình đi. Cô trừ khi tự nguyện nếu không có chết cũng không muốn bị người khác cưỡng ép như thế này. Chuẩn bị cho tên thuộc hạ này ăn đá. Hào Kiện lại xuất hiện đúng lúc.

"Lam Bình, trưa nắng gắt thế này, các cậu lại muốn bắt chị Lạc của tôi đi đâu!" Hào Kiện vóc dáng to lớn, trên tay cầm túi lớn, túi nhỏ mà Lạc An Khuê mua sắm lúc nãy. Khuôn mặt lạnh băng nhìn Lam Bình.

Lam Bình cười tươi như nắng ấm mùa xuân: "Thì ra là Hào Kiện à! Tôi chỉ muốn xin cô Lạc nén lại một chút để mình có thể truyền đạt lời nói của ông chủ đến cô ấy thôi mà. Cô ấy cũng là khách quý của thiếu gia, sao tôi đắc tội cô ấy được chứ!" Ăn nói nhẹ là thế nhưng ánh mắt lại sắc bén như muốn chặt Hào Kiện ra làm trăm mảnh.

Hào Kiện không để anh ta vào trong mắt, bước tới kéo tay Lạc An Khuê ra khỏi tay thuộc hạ của Lam Bình, thuận tay lấy khăn giấy trong túi ra lau lau cánh tay của Lạc An Khuê: "Xin lỗi chị Lạc, để thứ dơ bẩn chạm vào chị rồi!"

Lạc An Khuê bất ngờ nhìn Hào Kiện, không thể tin người bình thường ngơ ngẩn như cậu ta hôm nay lại ngầu, khí chất bá vương không kém Nhiếp Thái Ngôn chút nào như thế. Sao hôm nay ai cũng khác hết vậy.

"Hào Kiện! Cùng là phục vụ cho chủ nhân có cần không giữ thể diện cho nhau như thế không?" Lam Bình nén giận nói.

Hào Kiện khinh thường anh ta, không thèm đáp lời, vừa định đưa Lạc An Khuê đi liền bị đám người này chặn lại: "Hôm nay chúng tôi nhất định phải mời được cô Lạc đi."

"Dựa vào các cậu?" Hào Kiện liếc mắt, khuôn mặt lạnh nói.

Đám người của Lam Bình chợt chùng bước, không dám tiến lên. Hào Kiện là cánh tay trái của Nhiếp Thái Ngôn lợi hại như thế nào trong lòng bọn họ hiểu rõ, chỉ giương mắt nhìn Lam Bình. Lam Bình tức giận đến bốc khói nhưng vẫn nén lại vì anh ta cũng không đánh lại Hào Kiện: "Vậy tôi đành nói mấy lời không hay vậy. Vốn dĩ định giữ thể diện cho cô Lạc nên cô không cần, tôi cũng không ngại nói thẳng ở đây!"

Hào Kiện không để ý muốn đưa cô đi nhưng Lạc An Khuê nói nhỏ với Hào Kiện: "Tôi muốn nghe anh ta nói gì!" -Cô nhìn về phía Lam Bình- "Anh cứ việc cứ nói đi!"

"Cô Lạc và thiếu gia nhà chúng tôi muôn không đăng hộ không đối. Tương sinh tương khắc không hợp nhau. Mong cô sớm ngày rời xa thiếu gia!" Lam Bình chậm rãi nói.

Lạc An Khuê nghe được những lời này trong đầu như có tiếng sét ầm ầm bên tai. Thiếu gia? Là ý chỉ Nhiếp Thái Ngôn, nghĩa là người nhà của hắn không chấp nhận cô. Lọ lem tìm được hoàng tử là đã viên mãn? Cô cũng nghĩ chuyện này rồi cũng xảy ra nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.

Hào Kiện nhìn Lạc An Khuê đứng bất động, im lặng không nói gì. E rằng bị dọa sợ rồi.

"Điều kiện." Lạc An Khuê mỉm cười nói.

Lam Bình cười tươi lấy trong túi ra một tấm chi phiếu đưa cho cô: "Cô Lạc cứ ghi một con số mình thích, Nhiếp gia sẽ đáp ứng ngay!"

"Có thật không? Bất kỳ con số bao nhiêu cũng được sao?" Lạc An Khuê vui vẻ nhận lấy, còn không quên hỏi xác nhận lại.

Hào Kiện nhìn thấy cô nhận chi phiếu, trong lòng cảm thấy tức giận, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

"Anh đẹp trai có cây bút không? Tôi ghi vào luôn đỡ mất thời gian!" Lạc An Khuê vui vẻ nói với Lam Bình.

Lam Bình cũng rất vui vẻ hợp tác với cô. Không ngờ người phụ nữ này lại dễ nói chuyện như thế. Ông chủ nói đúng không có việc gì mà tiền không giải quyết được. Cái phụ nữ thích chính là tiền.

Lúc anh ta còn đang vui vẻ nhận lại tấm chi phiếu từ tay của Lạc An Khuê. Nhìn tấm chi phiếu anh ta liền thay đổi sắc mặt, tức giận chỉ tay vào cô quát: "Lạc An Khuê cô chán sống đúng không?"

"Nào có! Tôi rất yêu cuộc sống này. Chẳng phải nói sẽ đáp ứng con số tôi muốn sao? Đó là con số tôi thích." Lạc An Khuê nghiêng đầu mỉm cười nói.

"Cô... cô.." Lam Bình nghiến răng nghiến lợi không nói gì được.

"Khi nào chuẩn bị xong thì đưa đến cho tôi nha! Tạm biệt!"

Lạc An Khuê nhìn Hào Kiện và Đương Thiện Lương mỉm cười nói: "Chúng ta đi thôi!"

Đi xa đám người kia đến một nơi an toàn, Đương Thiện Lương định vừa mở miệng muốn nói gì đó rồi lại thôi. Lạc An Khuê mở miệng nói trước: "Hôm nay ra ngoài cả ngày tao mệt rồi. Tao về trước đây!"

Lạc An Khuê nói rồi lên xe đi mất. Đương Thiện Lương cũng không ngăn cản, cậu ta dõi mắt nhìn theo. Cậu ta sợ rằng mình sẽ không còn cô bạn này nữa. A Ly và Nhã Quyên bây giờ không thể quay lại được nữa. Cậu ta sợ Lạc An Khuê cũng sẽ như thế.

"Chị không sợ Nhiếp Tiêu sẽ giết chị sao?" Hào Kiện đột nhiên hỏi.

"Sợ chứ!" Lạc An Khuê trả lời dứt khoát.

Hào Kiện bất ngờ hỏi: "Vậy sao chị còn chống đối với ông ta! Nhiếp Tiêu sẽ không tha cho kẻ nào chống lại mình!"

"Mặc dù rất sợ nhưng tôi sợ mất Nhiếp Thái Ngôn hơn. Tôi có thể nhẫn nhịn tất cả mọi chuyện nhưng chỉ riêng chuyện này có chết cũng không nhẫn nhịn." Lạc An Khuê bình thản nói.

Hào Kiện nhìn thấy khí thế quyết tâm không chút sợ hãi của Lạc An Khuê trong lòng cậu ta vui vẻ đến lạ thường. Lúc nhìn thấy Lạc An Khuê nhận lấy tờ chi phiếu Hào Kiện đã tức giận đến mức muốn giết chết cô nhưng khi nhìn thấy dòng chữ cô ghi trên tờ chi phiếu cậu ta vừa bất ngờ lại vui mừng.

'Đắt hơn Nhiếp gia một đồng'

"Lão gia, Lạc An Khuê không biết nặng nhẹ, thuộc hạ ngay lập tức đem đầu cô ta về giúp lão gia xã được cơn giận!" Lam Bình cúi đầu cung kính nói.

"Cậu muốn kích động thằng điên kia sao? Thằng điên đó đến tôi nó cũng dám chĩa súng vào đầu. Cậu nghĩ nó sẽ không giết cậu, không giết lây luôn tôi sao?" Nhiếp Tiêu tức giận đập bàn quát tháo Lam Bình. Cái tên nóng nảy không biết suy nghĩ, làm chẳng có gì ra hồn.

Một chút việc cỏn con cũng làm không xong, hại bây giờ ông ta cũng thấp thỏm không yên, sợ rằng Nhiếp Thái Ngôn đến đột ngột san bằng cái nơi này.

Về đến nơi Lạc An Khuê quay sang dặn dò Hào Kiện: "Không được nói với Nhiếp Thái Ngôn chuyện hôm nay đấy!"

"Tại sao?" Hào Kiện nhíu mày hỏi.

"Anh ấy sẽ không cho tôi ra ngoài nữa. Hào Kiện đại nhân xin anh đấy, đừng nói có được không?" Lạc An Khuê chấp tay khuôn mặt khẩn cầu.

Hào Kiện im lặng không nói gì cũng không nhìn cô. Lạc An Khuê vui vẻ: "Không trả lời là đồng ý rồi!"

Cậu ta nhìn cô vui vẻ nhảy chân sáo rời đi, Hào Kiện nhíu mày, cũng nhanh chóng xuống xe rời đi.