100 Ngày Cưa Đổ Biến Thái CaCa

Chương 32: Nhiếp Thái Ngôn có bệnh



"Nhiếp Thái Ngôn~" Lạc An Khuê vừa nói vừa chui tọt vào lòng Nhiếp Thái Ngôn ngồi.

"An Khuê khó chịu ở đâu sao?" Hắn vội bỏ cuốn sách trên tay xuống, quan tâm hỏi.

"Ngày mai anh đi cùng em được không?" Cô chớp chớp mắt nói.

"Được." Nhiếp Thái Ngôn dường như đồng ý ngay lập tức.

Cô vui vẻ ngồi trong lòng hắn, cùng hắn đọc sách. Cô càng nghĩ càng thấy vui Nhiếp Thái Ngôn dường như chưa từ chối bất cứ điều gì mà cô đưa ra.

Ngày hôm sau, cô cùng Nhiếp Thái Ngôn đi tìm mặt bằng để mở cửa tiệm. Đúng là có hắn theo mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều. Vì sợ bị chèn ép giá nên cô đã dẫn hắn theo cuối cùng được một mặt bằng như ý mà còn được giá tốt nữa. Đúng là dân trong nghề không thể so với gà mờ như cô được.

"Không phải An Khuê có ước mơ trở thành luật sư sao? Anh còn nghĩ An Khuê sẽ làm luật sư." Hắn vừa lái xe vừa mỉm cười nói.

Lạc An Khuê lườm hắn một cái rồi nói: "Anh cũng giỏi tưởng tượng thật đấy! Em đâu có giỏi như vậy. Trong một thời gian ngắn mà trở thành luật sư cũng chỉ có trong phim ảnh, tiểu thuyết."

Đối với người mới tốt nghiệp cấp hai còn cả tuổi tác như cô hiện tại mà nói thì vốn dĩ là không có khả năng đó.

"Nhưng mà anh vẫn còn nhớ ước mơ của em. Em rất vui, muốn ôm hôn anh quá đi mất!" Lạc An Khuê chu môi nói.

Nhiếp Thái Ngôn cười rồi nghiêm túc nói: "Anh có thể giúp An Khuê thực hiện ước mơ."

"Thôi đi. Em không cần!" Lạc An Khuê thẳng thừng từ chối.

"Tại sao?" Nhiếp Thái Ngôn hỏi. Lạc An Khuê lúc nào cũng muốn mình trở thành một luật sư tại sao lại từ chối hắn.

Cô bĩu môi rồi tự hào nói: "Bây giờ em chỉ muốn trở thành người giàu, có tên trong top người sở hữu tài sản khủng nhất Kế Đô Tinh. Sao hả thấy lý tưởng của em thế nào?"

"An Khuê đang mơ à?" Hắn bình thản phun ra một câu.

Lạc An Khuê sắc mặt bí xị: "Dù sao chỉ một luật sư nhỏ đi bên cạnh anh cũng không làm mọi người trầm trồ, thán phục được."

"Xin lỗi An Khuê." Nhiếp Thái Ngôn muốn trêu chọc cô tiếp nhưng khi nhìn thấy nét mặt không vui thì không muốn nói nữa.

Nhiều ngày sau, Nhiếp Thái Ngôn lại hối hận thêm một lần nữa. Cô khi hoàn thành hết thủ tục mua lại mặt bằng thì đã bắt tay vào làm việc ngày đêm. Còn hơn cả lúc cô ở cùng Nhiếp Thái Tình học việc. Lạc An Khuê làm việc rất chăm chú quên cả thời gian. Quên luôn hắn đặc biệt ngồi yên bên cạnh xem cô làm việc.

Nhờ có những kiến thức học từ Nhiếp Thái Tình. Tiệm nail của Lạc An Khuê làm ăn rất phát đạt. Khách hàng ngày đến càng nhiều. Chưa dừng lại ở đó. Sau khi biết được tin xưởng giày lúc trước cô từng làm công nhân, đang bị thua lỗ. Cô quyết định đem tiền của mình có được đi đầu tư vào xưởng giày. Một lần nữa áp dụng những thứ mình đã học, cô giúp xưởng giày vượt qua giai đoạn khó khăn, còn nhận được vô số đơn hàng lớn. Xưởng giày nhỏ chớp mắt trở thành công ty có tiếng. Lạc An Khuê trở thành cổ đông lớn nhất. Tiếp đó cô mở một công ty gia công tất cả các mặt hàng cũng đều rất thuận lợi.

Các con số trong tài khoản của Lạc An Khuê liên tục tăng lên. Cô vẫn cảm thấy chưa đủ. Còn chưa gia nhập được giới thượng lưu. Đoạn đường của cô cách với Nhiếp Thái Ngôn vẫn còn rất xa.

"Đúng là người do Nhiếp Thái Tình đào tạo. Anh nhìn xem thành tích đáng kể của chị dâu thật khiến người ta kinh ngạc." Nhiếp Thái Tình nhìn vào bản thống kê doanh số của Lạc An Khuê mà không ngừng hưng phấn nói.

Nhiếp Thái Ngôn nở nụ cười dịu dàng nói khi về Lạc An Khuê: "Là do phụ nữ của tôi có tố chất."

"Chị dâu không phải là kiểu phụ nữ ngây thơ trong sáng, chỉ sợ anh giữ người như thế bên cạnh có ngày hối hận không kịp." Nhiếp Thái Tình cảm thán. Thời gian tiếp xúc với Lạc An Khuê anh ta còn nhận ra cô không tầm thường. Huống hồ ở bên cạnh Nhiếp Thái Ngôn lâu như thế chẳng lẽ hắn không nhận ra.

Nhiếp Thái Ngôn mỉm cười nhướng mày nhìn Nhiếp Thái Tình: "Không ở bên cạnh mới hối hận không kịp."

Nhiếp Thái Tình nhún vai một cái.

Nhiếp Thái Ngôn đeo tạp dề nấu ăn hắn xoay cổ, nhếch miệng cười: "Còn thiếu một nguyên liệu quan trọng để làm há cảo. A Tình, ăn há cảo không?"

Nhiếp Thái Tình nghe xong đột nhiên cảm thấy rợn tóc gáy. Quan sát Nhiếp Thái Ngôn một chút, anh ta liền sợ hãi nói: "Em đi tìm Phượng Uyển."

Nhiếp Thái Tình nói xong rồi nhanh chóng rời đi. Lúc ra ngoài bắt gặp Phượng Uyển liền gấp gáp nói: "Anh ấy có vẻ phát bệnh rồi."

Phượng Uyển nghe xong liền chạy nhanh vào trong. Rất nhanh sau đó cả hai cùng lên một chiếc xe chạy đi ra khỏi nhà. Nhiếp Thái Tình đứng từ xa nhìn bóng dáng chiếc xe đi mất, anh ta cảm thấy sống mũi mình cay cay.

Nhiếp Thái Ngôn từng nói với anh ta: "A Tình! Sau này nếu anh có dấu hiệu bất thường em hãy tránh đi."

Anh ta nhớ rất rõ, khi ấy Nhiếp Thái Ngôn cả người đầy máu, đôi mắt vô hồn, nở nụ cười quái dị nói.

Hiện tại Lạc An Khuê đang muốn trở về với Nhiếp Thái Ngôn. Mấy tháng qua không gặp khiến cô nhớ Nhiếp Thái Ngôn chết đi được. Hào Kiện vội nói: "Chị Lạc, vẫn còn sớm chị muốn đi đâu không để em đưa chị đi!"

Lạc An Khuê nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy chúng ta đến chỗ bác sĩ Phong đi. Dạo gần đây tôi thấy tâm tình mình không khỏe, muốn tìm người nói chuyện."

"Được." Hào Kiện gật đầu rồi lái xe đưa cô đến chỗ bác sĩ Phong.

Lạc An Khuê từ chỗ Hào Kiện biết được Phong Huyền rất thích uống cà phê. Vậy nên lúc đến nơi bác sĩ Phong, trên tay cô cầm một ly cà phê còn cả hộp cà phê làm quà. Cô cười tươi nói: "Bác sĩ Phong, mời anh uống cà phê."

Bác sĩ Phong không từ chối tươi cười nhận lấy. Người phụ nữ ở trước mặt này anh ta không dám đắc tội làm cô không vui nếu không tên điên kia sẽ giết anh ta mất.

Lạc An Khuê cười tươi rồi nói: "Bác sĩ Phong, uống thử xem có ngon không? Quán quen của tôi hay uống lắm đấy không biết có hợp với anh không?"

"Rất ngon, cảm ơn cô Lạc." Phong Huyền e dè uống một ngụm rồi nói.

Cô cười nói: "Anh thích là được."

"Không biết cô Lạc đến đây vì chuyện gì?" Phong Huyền hỏi.

Lạc An Khuê im lặng một chút rồi nói: "Tôi có một cô bạn, cô ấy bị áp lực gia đình, xã hội đến mức muốn tự sát. Tôi khuyên như thế nào cũng không được."

"Vậy sao... vậy thì nguy hiểm lắm. Hôm nào cô đưa bạn của cô đến đây đi...." Sắc mặt của bác sĩ Phong trở nên nghiêm trọng. Anh ta muốn nói thêm gì đó thì cảm thấy bụng mình cồn cào.

"Xin lỗi cô Lạc, tôi đi vệ sinh một chút." Anh ta cười trừ rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh.

"Anh đi đi." Lạc An Khuê gật đầu nói.

Phong Huyền vừa đi. Lạc An Khuê liền đảo mắt nhìn xung quanh. Cô muốn tìm kiếm một thứ. Phong Huyền uống phải thuốc xổ của Lạc An Khuê sẽ đi không nhanh về vậy đâu. Cô đi đến máy tính của anh ta, lấy ra trong túi quần một cái usb làm một loạt thao tác sao chép hết tất cả mọi thứ có trong máy của anh ta vào usb của cô.

Lấy được thứ mình muốn, Lạc An Khuê bình thản ngồi đợi anh ta một lúc lâu. Rồi mới giả vờ mất kiên nhẫn gọi điện thoại cho anh ta, không ngờ cái người này điện thoại cũng không mang theo. Vậy nên cô một mạch rời đi.

Lạc An Khuê về đến nhà cô chẳng nhìn thấy Nhiếp Thái Ngôn đâu, liền đi thẳng lên phòng. Nhanh tay mở laptop ra. Cô tìm cả buổi vẫn không thấy thông tin mà mình muốn. Lạc An Khuê mở tập tin cuối cùng. Khi nhìn thấy thứ trong đó cô gần như không tin vào mắt mình. Bàn tay điều khiển chuột chợt cứng đơ.

Hồ sơ bệnh án

Họ và tên: Nhiếp Thái Ngôn. Giới tính: Nam

Chuẩn đoán: Tâm thần phân liệt.

Cô nhìn chằm chằm màn hình máy tính, đôi tay cô run rẩy, tim đập đột nhiên đập loạn xạ. Cả hít thở cô cũng cảm thấy khó khăn.

Lạc An Khuê mất một lúc sau cô mới bình ổn lại trạng thái bình thường. Cô lấy điện thoại gọi cho n Nhi Cẩm.

"Nhi Cẩm, mình có một chuyện muốn hỏi cậu. Khi nào cậu rảnh chúng ta uống cà phê, nói chuyện được không?"

"Bây giờ sao?"

Lạc An Khuê nhìn đồng hồ rồi nói: "Được, bây giờ mình đến chỗ của cậu ngay!"

Cô vội vàng dọn dẹp lại đống lộn xộn trên bàn. Cả chiếc usb cô quăng vào bồn cầu, cô nhìn dòng nước cuốn theo nó trôi đi. Lạc An Khuê mới yên tâm ra khỏi nhà.

"An Khuê vội vã như thế là muốn đi đâu?"

Lạc An Khuê vừa chạy xuống tới đại sảnh đã nhìn thấy Nhiếp Thái Ngôn từ bên ngoài bước vào. Cô vẫn như bình thường trên môi nở nụ cười chạy về phía hắn, ôm lấy hắn nũng nịu nói: "Em muốn ra ngoài gặp bạn. Tụi em lâu rồi không gặp nhau. Nên muốn hẹn đi uống trà chiều."

"Rất vui sao? Đi cùng An Khuê được không?" Hắn nghiêng đầu nói.

Lạc An Khuê hơi ngại ngùng nói: "Là chuyện con gái anh nghe làm gì? Xấu hổ lắm!"

Trên mặt hắn lộ rõ vẻ thất vọng: "Về sớm đấy!"

Cô cười tươi, hôn nhẹ lên má hắn rồi chạy đi ngay.

Hắn xoay đầu dõi theo cô, bĩu môi: "Gấp gáp vậy sao?"

"Tôi có nên trở thành phụ nữ xinh đẹp nhất, An Khuê cũng sẽ đến bên cạnh tôi gấp gáp như thế." Hắn cười đầy quỷ dị rồi bỏ đi.

Ân Nhi Cẩm mỉm cười nói: "Cậu có chuyện gì sao?"

"Mình có một chuyện muốn hỏi cậu. Mặc dù mình đã lên mạng tìm hiểu nhưng vẫn không rõ nữa." Lạc An Khuê khó khăn nói.

n Nhi Cẩm trấn an cô: "Cậu bình tỉnh lại đi. Có gì từ từ nói, không sao đâu."

"Cậu từng nghe đến người bị mắc chứng tâm thần phân liệt chưa?" Lạc An Khuê hít thở sâu rồi nói.

Ân Nhi Cẩm nghe cô nói ban đầu cảm thấy bất ngờ, rồi trở nên trầm ngâm. Một lúc sau mới cất giọng nói: "Căn bệnh rối loạn tâm thần này rất nghiêm trọng đấy. Người bị mắc bệnh có thể sẽ chữa trị suốt cả cuộc đời."

"Vậy... phải chữa trị như thế nào?"

"Có thể dùng thuốc, dùng các biện pháp tâm lý. Có khi phải nhập viện." Ân Nhi Cẩm nói.

Lạc An Khuê nhớ đến Nhiếp Thái Ngôn, có lẽ hắn không nặng đến mức phải nhập viện nên Phong Huyền mới cùng hắn điều trị tại nhà.

"Vậy... họ có biết thế nào là yêu không?"

Ân Nhi Cẩm hơi bất ngờ với câu hỏi của Lạc An Khuê. Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Lạc An Khuê, n Nhi Cẩm liền thở dài nói: "Khả năng này có thể sẽ không cao lắm đâu. Bởi vì người mắc chứng bệnh này do bị rối loạn về kỹ năng nhận thức."

Lạc An Khuê im lặng không nói gì. Ân Nhi Cẩm thấy cô không nói, nét mặt cũng không được tốt, cô nàng mỉm cười: "Dù sao thì tâm bệnh thì phải chữa bằng tâm. Mới là liều thuốc tốt nhất."

"Cảm ơn cậu." Lạc An Khuê cười nói.

"Cố lên." Ân Nhi Cẩm nắm tay cổ vũ Lạc An Khuê.

Lạc An Khuê cùng Ân Nhi Cẩm trò chuyện thêm một chút rồi mới tạm biệt nhau ra về.

Cô trở về ngôi nhà của Nhiếp Thái Ngôn. Nói là nhà vì Nhiếp Thái Ngôn luôn khiêm tốn bảo nó là nhà, chứ thật ra nó to hơn cả biệt thự rất nhiều.

Lạc An Khuê đứng ở ngoài sân nhìn ngắm ngôi nhà to, rộng lớn trước mắt. Cô không ngờ ban đêm nhìn nó thật đẹp, nguy nga lộng lẫy như vậy.

Không ngờ có nằm mơ cô cũng không ngờ mình lại được ở cái nơi như thế này.

Nhiếp Thái Ngôn từ phía sau choàng áo khoác lớn lên người cô, giọng nói của hắn dịu dàng vang bên tai: "An Khuê đã về rồi sao không vào nhà. Ở bên ngoài sẽ bị cảm lạnh."

"Em đang nhìn ngôi nhà to như cái Trung tâm mua sắm của anh. Không ngờ em cũng có một ngày được ở một nơi như thế này." Lạc An Khuê cười khì khì nói.

Hắn chớp mắt nhìn cô. Biệt thự phong cách cổ điển mà hắn cực thích lại bị cô ví như trung tâm mua sắm.

"An Khuê thích sẽ tặng An Khuê một cái to hơn." Nhiếp Thái Ngôn đột nhiên nói.

Lạc An Khuê liếc mắt nhìn hắn: "Anh thì giàu nhất rồi. Nhất anh rồi!"

Cô đúng là điên thật mà. Lại cho hắn cơ hội khoác lác nữa rồi. Sao không nói mua cả hành tinh này cho cô luôn đi.

"An Khuê đang mắng anh à?" Hắn nghiêng đầu nói.

Lạc An Khuê không chịu được kéo hắn vào trong vừa nói: "Đi ngủ thôi, em buồn ngủ lắm rồi."

Ai bảo cô lại yêu một người như Nhiếp Thái Ngôn. Yêu đến mức không còn đường lui, cô không thể dứt được. Cô cũng chính là kẻ điên yêu hắn một cách điên cuồng.