100 Ngày Cưa Đổ Biến Thái CaCa

Chương 33: Dù em ở đâu



Lạc An Khuê cuối cùng đã xong hết công việc của mình sớm. Cô vui vẻ thu dọn đồ đạc. Tối nay cô cùng Nhiếp Thái Ngôn hẹn hò. Nghĩ đến là thấy hào hứng rồi.

Tình yêu ơi! Ta đến đây.

Cô bước ra đến cửa đã bị chiếc xe đậu chặn ngang đường đi. Lạc An Khuê còn tưởng là Nhiếp Thái Ngôn đến đón mình nhưng nhìn kỹ người bước xuống xe không phải là hắn.

Lam Bình lạnh lùng nói: "Cô Lạc. Mời cô đến Nhiếp gia một chuyến."

"Biết làm sao được. Tôi có hẹn rồi." Lạc An Khuê nói xong rồi bước đi sang hướng khác.

"Vậy tôi sẽ không khách sáo nữa!" Lam Bình vừa nói dứt câu.

Vài tên thuộc hạ tiến đến chặng đường cô lại. Muốn khống chế cô lên xe.

Lạc An Khuê không vui nói: "Tôi không thích đe dọa đâu. Tôi sợ hãi lắm đó."

Bà đây phải đi hẹn hò với tình yêu của mình, những chuyện khác không có hứng thú đâu.

Vừa nói xong. Lạc An Khuê xông vào đánh nhau với nhóm đàn ông cao to hơn cô. Bọn họ thật không ngờ Lạc An Khuê có thân thủ tốt như thế, nhất thời bị đánh cho ngã lăn dưới đất.

Cô hả hê trong lòng vừa quay sang phía thì nòng súng lạnh ngắt đặt ngay trên trán cô. Lạc An Khuê chợt dừng lại, cô nhìn Lam Bình, Lam Bình híp mắt nói: "Cô Lạc nên ngoan ngoãn đi. Tốt cho đôi bên."

Chỉ một cây súng mà muốn uy hiếp cô. Đúng là xem thường cô quá rồi. Lạc An Khuê còn muốn cướp súng thì trên người khắp nơi toàn ánh sáng đỏ nhỏ nhỏ. Khiến ý nghĩ trong đầu liền bay mất.

"Hiếp người quá đáng!" Lạc An Khuê không cam tâm nói.

"Với cô thì không quá đáng đâu!" Lam Bình lạnh lùng nói.

Đàn ông chúng tôi bị cô đánh đến đáng thương thử hỏi là ai ức hiếp ai đây.

Một người đàn ông trong số đó, tiến đến tiêm cái gì đó vào người cô. Lạc An Khuê ngay lập tức không trụ được mà ngất lịm đi.

"Mang đi." Lam Bình lạnh lùng ra lệnh.

"Còn bao lâu nữa!"

"Tiên sinh, sẽ sớm thôi!"

"Ta không có kiên nhẫn. Làm mọi cách cho nó tỉnh đi."

"Vâng!"

Lạc An Khuê bị tiếng ồn, lờ mờ tỉnh lại. Khung cảnh xung làm cô choáng ngợp vì nội thất lớn nhỏ đều làm bằng gỗ, ánh sáng đèn cũng hài hòa, tạo cho người ta có cảm giác ấm cúng.

"Cô Lạc, tỉnh rồi sao?"

Lạc An Khuê nhìn theo hướng phát ra giọng nói. Cô không tự chủ nuốt nước miếng ực một cái. Một người đàn ông trung niên, râu tóc bạc phơ được cắt tỉa gọn gàng, chải chuốt bóng bẩy. Ông ta mặc áo thun trắng đơn giản, quần tây màu ghi. Cái thời trang còn hơn cả Nhiếp Thái Ngôn hắn chỉ trung thành với đồ vest đen. Đáng nói hơn là ngũ quan của ông ta cứ như diễn viên điện ảnh. Đây đích thực sugar daddy mà các chị em chết mê chết mệt.

"Cô Lạc, cô Lạc." Người đàn ông đó tiếp tục gọi.

Lạc An Khuê trở về trạng thái bình thường: "Ông là Nhiếp Tiêu?"

"Cô Lạc đã biết tôi. Thì tôi không cần phải giới thiệu." Ông ta cười nói.

"Nghe nói cô Lạc trong thời gian ngắn, biến một công xưởng nhỏ sắp phá sản trở thành công ty có danh tiếng. Tôi thật sự rất thích những người trẻ có ý chí, lập nghiệp như cô Lạc. Nếu như có cơ hội tôi thật sự rất muốn hợp tác làm ăn với cô."

Lạc An Khuê hơi nhếch miệng nói: "Cảm ơn."

"Nhưng nếu phải chọn làm con dâu tôi nhất định không chọn cô." Ông ta thay đổi sắc mặt trở nên lạnh lùng nhìn cô.

Cô im lặng nhìn ông ta. Nhiếp Tiêu thấy cô không nói gì nghĩ rằng cô sợ hãi nên bắt đầu nói tiếp:

"Xuất thân chỉ là vấn đề nhỏ. Nhưng cô Lạc, một đứa trẻ bỏ nhà ra đi liệu nó có là đứa trẻ ngoan hay không? Trong tất cả các tội thì bất hiếu chính là tội nặng nhất.

Họ Nhiếp là gia tộc lâu đời chưa có một vết nhơ. Thử hỏi người như cô Lạc có thích hợp không?"

Lạc An Khuê được Nhiếp Tiêu nhắc về chuyện của cô rất lâu về trước. Dường như ông ta biết rất rõ về quá khứ và hiện tại. Đúng là hào môn, điều tra người khác liền biết được tám đời tổ tông. Dù là bí mật nhỏ nhoi cũng bị người ta nắm rõ.

Cô cảm thấy bản thân như trần trụi bị lột sạch các lớp da trên người. Cảm giác thật khó chịu.

"Tôi có thích hợp hay không. Nhiếp Thái Ngôn là người biết rõ nhất. Không cần ông phải thích tôi. Nhiếp Thái Ngôn thích tôi là được." Lạc An Khuê cười nhẹ nói.

Lạc An Khuê cô trước giờ luôn là người chịu nhịn nhục. Nói cô thế nào cũng được, ghét cô, thậm chí mắng cô thậm tệ có khi cô sẽ không quan tâm. Nhưng bắt cô phải kết thúc tình cảm của mình, rời xa Nhiếp Thái Ngôn có chết cô cũng không nhường nhịn.

Nhiếp Tiêu phì cười, ông ta hiểu những người trẻ muốn gì. Thứ không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền. Đưa cho cô một xấp chi phiếu: "Ghi một con số mà cô mong muốn. Tôi sẽ đáp ứng."

Lạc An Khuê nghiêng đầu nói: "Tôi nhớ mình cũng có nói rồi. Đắt hơn Nhiếp gia một đồng."

Cô nhận ra sắc mặt của Nhiếp Tiêu thoáng chút thay đổi, cũng không quên bồi thêm một câu: "Khi nào ông gom đủ thì gọi cho tôi. Tôi rất sẵn lòng chờ ông."

Nhiếp Tiêu nheo mắt nhìn cô gái trước mặt: "Cô Lạc không sợ mình sẽ chết sao?"

Trên môi Lạc An Khuê nở nụ cười càng đậm: "Ông sẽ không giết tôi. Bởi vì ông cũng sẽ không sống nổi với Nhiếp Thái Ngôn."

Lạc An Khuê vô cùng tự tin. Với ông ta, giết cô là việc dễ như giết một con kiến hà tất gì phải tốn công bắt cô đến đây, tốn nhiều lời khuyên cô. Chẳng phải là kiên dè Nhiếp Thái Ngôn hay sao?

Nhiếp Tiêu bị chọc tức giận đến mức phì cười. Địa vị của ông ta vậy mà bị một con nhóc xem thường.

Chớp mắt một cái, ông ta đã dí họng súng vào trán cô, ông ta cười nói:

"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Trong tất cả các tội thì bất hiếu chính là tội nặng nhất. Cô muốn nhìn thấy người mình yêu chính tay giết chết người đã có công nuôi dưỡng mình. Suốt cuộc đời bị người đời nguyền rủa cho đến chết."

Lạc An Khuê cũng từng nghe những chuyện 'tốt đẹp' mà ông ta đã làm với Nhiếp Thái Ngôn. Bây giờ ông ta không biết xấu hổ còn muốn kể công. Cô tức giận thì càng muốn khiêu khích: "Sao không nổ súng đi? Ông còn chờ gì nữa?"

Nhiếp Tiêu nhấn mạnh vào đầu cô, hét lớn: "Mày nghĩ tao không dám bắn mày à!"

"Bắn đi!" Lạc An Khuê hét lớn hơn.

*Rầm

Cánh cửa bị người ta đá văng ra.

*Đoàng *Đoàng

Cùng lúc vài tiếng súng vang lên. Lạc An Khuê còn tưởng viên đạn sẽ ghim vào đầu mình. Nhưng nhìn Nhiếp Tiêu chật vật ôm cánh tay bị thương máu không ngừng tuôn ra.

Cô quay người về phía sau quan sát. Lúc này cô càng nhận ra suy nghĩ của mình rất đúng: Nữ chính dù có sống chết cũng không muốn rời xa nam chính. Bởi vì những lúc cô ta khó khăn, hay gặp bất cứ thứ gì nam chính đều xuất hiện đúng lúc giúp đỡ.

Còn nam chính của cô đến rồi.

Bóng dáng cao lớn của Nhiếp Thái Ngôn từ từ xuất hiện trước mặt cô. Hắn cúi thấp người, giọng nói dịu dàng: "Xin lỗi vì đến đón An Khuê trễ. Không dọa An Khuê sợ chứ!"

Lạc An Khuê vui vẻ lắc đầu. Nhiếp Thái Ngôn cười tươi xoa đầu cô.

"Nhiếp Thái Ngôn." Nhiếp Tiêu nghiến răng nói.

"Nhiếp thiếu gia. Như vậy là bất kính." Lam Bình không kiềm được nói lớn.

Ngay lập tức anh ta liền bị Hào Kiện đá một cú khiến anh ta văng ra xa.

Hắn ngẩng đầu nhìn Nhiếp Tiêu. Ánh mắt u ám, đôi môi hắn nở nụ cười khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

"Nhiếp Tiêu, lần sau sẽ là…" Hắn không nói gì chỉ giơ ngón tay chỉ vào trán mình. Rồi nở nụ cười tươi nhướng mày với Nhiếp Tiêu.

Nhiếp Tiêu cắn răng, nén tức giận quay đầu sang hướng khác. Nhiếp Thái Ngôn cũng không để ý đến ông ta. Hắn ta quay sang bế ngang Lạc An Khuê lên, đôi mắt nhìn cô đầy yêu thương, ấm áp, giọng nói dịu dàng: "Chúng ta về thôi!"

Nhìn Nhiếp Thái Ngôn cùng người của mình rời đi, Lam Bình không nhịn tức giận trong lòng được từ dưới đất đứng lên nói với Nhiếp Tiêu: "Chủ nhân, không thể để Nhiếp Thái Ngôn huênh hoang không coi ai ra gì như vậy được."

Nhiếp Tiêu gầm lên: "Không thể thì mày đi nạp mạng đi!"

Ngày xưa ông ta nhìn thấy tài năng thiên phú của Nhiếp Thái Ngôn lúc cứu hắn là muốn sau này lợi dụng hắn để ông ta đàng hoàng thuận lợi lên chức vị gia chủ Nhiếp gia, cuối cùng không ngờ Nhiếp Thái Ngôn khó kiểm soát như vậy, đánh không lại hắn ông ta đành trơ mắt nhìn chiếc ghế gia chủ bị hắn lấy mất. Nhưng hắn lại bỏ mặc không thèm đếm xỉa gì đến cái vị trí gia chủ, cứ bỏ không vị trí đó trơ trơ trước mặt ông ta, khiến ông ta tức muốn nổ mắt.

Nhiếp gia đã lâu không có gia chủ, vậy mà hắn thà bỏ không chứ không để ai lên làm gia chủ. Đám người kia cũng không dám làm gì hắn cả.

Bên này Nhiếp Thái Ngôn không nói gì chỉ ngồi nghịch tóc cô. Lạc An Khuê không chịu nổi liền nói: "Anh không giận em chứ?"

"Tại sao phải giận An Khuê?" Nhiếp Thái Ngôn nghiêng đầu hỏi.

Lạc An Khuê ủ rũ nói: "Nếu không phải vì em xảy ra chuyện thì e rằng tối nay chúng ta có buổi hẹn hò vui vẻ rồi."

"Ăn tối thì lúc nào cũng được. Nhưng nếu xảy ra chuyện không may, có phải là cả đời này không có cơ hội sao?" Nhiếp Thái Ngôn dịu dàng vuốt mái tóc cô.

Hắn bồi thêm một câu: "An Khuê không sao là được."

Lạc An Khuê bị câu nói của như nở muôn vàn đóa hoa trong bụng. Cô hí hửng nói: "Sao anh biết em bị bắt đến chỗ Nhiếp Tiêu vậy?"

"Dù An Khuê ở bất cứ nơi nào anh cũng sẽ tìm được và đón An Khuê về nhà." Hắn nở nụ cười nhẹ, giọng nói ôn hòa, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

Cô ngây ngốc nhìn hắn, cô chưa từng nhìn thấy biểu hiện này của Nhiếp Thái Ngôn. Đôi mắt hắn sáng long lanh, nụ cười lại đẹp đến mức khiến người đối diện say mê muốn nhìn ngắm không rời. Giọng nói như mê hoặc khiến cô dần chìm sâu trong cơn say không muốn thoát ra.

"Làm sao đây, em nhận ra mình yêu anh đến mức không thể thiếu anh. Hận chỉ muốn đeo ở trên người anh mãi!" Ánh mắt cô chân thành nhìn hắn.

Cứ ngỡ Nhiếp Thái Ngôn sẽ nói câu nào ngọt ngào nhưng không ngờ hắn tỉnh bơ phun ra một câu: "Sẽ thất nghiệp đấy!"

Lạc An Khuê: …

Cô tức giận quay sang hướng khác, không thèm nhìn hắn nữa. Chỉ giỏi làm người khác tuột cảm xúc.

Hắn hơi cúi người ghé bên tai cô nói: "Chẳng phải An Khuê không thích mình không có việc làm sao?"

Lạc An Khuê quay sang lườm nguýt hắn. Một lúc sau cô liền không chịu được mở miệng nói: "Anh có biết đây là mấy câu người ta yêu nhau hay thể hiện tình cảm với nhau không? Để cho đối phương biết mình yêu người ta như thế nào. Là phép ví dụ đó."

"Anh không biết." Hắn bĩu môi vô tội lắc đầu.

Cô nghe xong rồi thì thở hắt một hơi. Sau đó véo má hắn, cô tươi cười nói: "Không sao. Từ từ rồi em sẽ dạy anh."

"Được." Hắn yêu chiều xoa đầu cô.