100 Ngày Cưa Đổ Biến Thái CaCa

Chương 38: Trợ sinh



"Uống đi." Doanh Ninh đưa cho Nhiếp Thái Tình ly trà gừng nóng.

Nhiếp Thái Tình đang quấn mền nhìn cô: "Tôi muốn uống Milo nóng."

"Ở đây không có Milo nóng chỉ có cái này thôi." Doanh Ninh nhẹ giọng nói.

Nhiếp Thái Tình im lặng nhìn cô. Doanh Ninh hít sâu, nói: "Nếu không uống sẽ dễ bị cảm lạnh đó."

"Chẳng phải cô không thích tôi sao? Tôi bị cảm thì liên quan gì đến cô." Nhiếp Thái Tình hừ lạnh.

Doanh Ninh ngồi xuống trước mặt anh, cô cất giọng dịu dàng nói: "Mặc dù tôi không thích anh, nhưng tôi cũng là bác sĩ. Bệnh nhân ở trước mặt sao tôi có thể không quan tâm. Anh mau uống đi sẽ nguội mất."

Nhiếp Thái Tình cầm lấy ly nước từ Doanh Ninh, uống xong anh nói: "Cô đối với bệnh nhân luôn dịu dàng như vậy à?"

"Tất nhiên rồi." Doanh Ninh gật đầu.

"Cả bệnh nhân nam cũng vậy à?" Nhiếp Thái Tình nheo mắt nói.

Doanh Ninh nhìn thẳng Nhiếp Thái Tình: "Với phụ nữ anh đều mặt dày thế này à?"

"Không có. Đây là lần đầu tiên. Lúc trước chỉ người ta mặt dày đeo bám tôi." Nhiếp Thái Tình nhìn Doanh Ninh nói.

"Ừm."

Nghe Doanh Ninh chỉ 'ừm' rồi không có biểu hiện gì nữa, Nhiếp Thái Tình tức giận muốn điên lên: "Ừm? Cô chỉ ừm thôi à?"

Doanh Ninh không thèm để ý đến Nhiếp Thái Tình nữa. Nhiều ngày ở cùng nhau Doanh Ninh có đuổi cách mấy Nhiếp Thái Tình vẫn mặt dày không chịu đi. Cô chẳng thèm nói nữa mặt kệ anh ta. Cô làm việc của mình anh ta làm việc gì thì mặc kệ anh ta.

"Doanh Ninh, cô làm gì vậy? Tôi đói bụng quá!" Nhiếp Thái Tình đi lại chỗ cô nói.

Doanh Ninh im lặng nấu mì gói. Nhiếp Thái Tình nhìn thấy liền nói: "Lại mì gói sao?''

"Ở đây chỉ có mì gói. Nhiếp tổng có thể không ăn." Doanh Ninh nói rồi bưng tô mì ra bàn ăn ngồi ăn.

Nhiếp Thái Tình bước tới cướp lấy bát mì của cô, ăn lấy ăn để. Doanh Ninh mạnh tay cướp lại bát mì của mình: "Nhiếp tổng có giỏi thì tự mình nấu mì đi. Đừng có mà lấy của tôi."

"Cái nào là của cô? Trên này có ghi tên cô à!" Nhiếp Thái Tình đanh đá đáp.

Doanh Ninh cũng đanh đá không kém: ''Ở đây, trong căn phòng này, tất cả đều của tôi. Anh nghe rõ chưa."

"Vậy tôi cũng là của cô." Nhiếp Thái Tình vui vẻ nói.

"Không dám nhận." Doanh Ninh nhếch mép.

Nhiếp Thái Tình hào hứng nói: "Nhận đi."

"Tại sao phải nhận?" Doanh Ninh nhíu mày nói.

Nhiếp Thái Tình hậm hực nói: "Tại sao lại không nhận?"

"Nhận đi mà."

"Cô nhận tôi đi mà."

"Doanh Ninh nhận tôi đi."

Bọn họ ầm ĩ cả buổi sáng, Doanh Ninh không thèm để ý đến anh ta nữa, phí thời gian quý báu của cô. Doanh Ninh đứng lên vớ tay lấy chìa khóa và túi đi làm ngay. Nhiếp Thái Tình cũng nhanh chân chạy theo.

Ban đầu Doanh Ninh cứ ngỡ Nhiếp Thái Tình sẽ không cùng cô đi xe buýt nhưng không ngờ anh ta vẫn mặt dày mày dạn theo cô đến tận xe buýt. Dần dần nhiều ngày qua cô không thèm để ý nữa. Đeo tai nghe đứng sang một bên xem anh ta như người xa lạ.

Cô đang đứng chờ xe buýt, có một người phụ nữ mang thai đi ngang qua cô. Doanh Ninh cũng không mấy để ý cho đến khi người phụ nữ mang thai đó bị tên cướp giật lấy túi xách, người phụ nữ theo bản năng giật lại túi của mình, tên cướp đẩy mạnh người phụ nữ đó ra khiến cho cô ấy ngã hậu xuống đất. Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức không ai ở đó kịp phản ứng.

"Đau quá!!!"

"Đau quá, đâu quá!!"

"Cứu con tôi với!!!"

"Làm ơn, cứu con tôi với!!"

Đến khi tiếng la hét đau đớn của người phụ nữ đó. Mọi người mới phản ứng được chạy đến xem. Doanh Ninh đứng ở gần đó chạy đến xem tình hình. Nhìn thấy giữa hai chân người phụ nữ chảy máu. Cô lấy điện thoại gọi ngay cho xe cấp cứu.

"Hiện tại đoạn đường đến đó đang bị tắt đường không thể đến ngay được."

Doanh Ninh nhíu mày: "Phải mất khoảng bao lâu?"

"Không rõ nữa, hiện tại tắt đường một đoạn rất dài."

Doanh Ninh lập tức nói: "Thai phụ này sắp sinh rồi phải đến bệnh viện ngay không thể chậm trễ được. Không còn đường khác sao?"

"Tôi sẽ xem trên hệ thống, xem có bệnh viện nào gần ở chỗ cô không? Sẽ chạy đến ngay."

"Được.''

Doanh Ninh tắt máy, mắt nhìn người phụ nữ đau đớn rên la trước mặt. Nhiếp Thái Tình ở bên cạnh nói: "Doanh Ninh phải làm sao?"

"Còn làm sao nữa, giúp cô ấy sinh con." Doanh Ninh bình thản nói.

"Sinh? Tại đây?" Nhiếp Thái Tình trợn tròn mắt ngạc nhiên nói.

Doanh Ninh quay sang Nhiếp Thái Tình: "Cởi áo khoác của anh cho tôi mượn đi."

Nhiếp Thái Tình ngay lập tức cởi áo khoác của mình ra đưa cho cô. Doanh Ninh nhận lấy, cô quay nói với người phụ nữ.

"Hiện tại xe cấp cứu không thể đến ngay được. Tôi là bác sĩ sản khoa. Chị à, tôi sẽ giúp sinh con tại đây. Chị yên tâm, đừng sợ sẽ bình an vô sự thôi. Chúng ta cùng nhau cố gắng nhé." Doanh Ninh nói rồi. Nhanh nhẹn trải áo khoác của Nhiếp Thái Tình ra để người phụ nữ nằm lên.

"Nhiếp Thái Tình nói chuyện với cô ấy đi." Cô vừa kiểm tra độ giãn nở của cổ tử cung vừa nói.

"Tôi biết nói gì bây giờ?" Nhiếp Thái Tình không biết phải làm sao nhìn cô nói.

"Nói gì cũng được." Doanh Ninh nói.

Đầu của Nhiếp Thái Tình nhảy sổ anh nói bên tai người phụ nữ: "Cô ấy là bác sĩ giỏi cũng là bạn gái tôi cô yên tâm nhé!"

"Cô ấy lúc tập trung vào việc thật quyến rũ. Tôi thật muốn cùng sinh con với cô ấy."

"Sẽ không đau đâu. Cố gắng chịu một chút thôi."

"Chúng ta sẽ thuận lợi sinh đứa con kháu khỉnh, chồng cô nhất định rất thích"

"Sẽ không đau đâu."

Người phụ nữ đau đớn làm gì nghe được Nhiếp Thái Tình luyên thuyên. Đến khi Doanh Ninh nói: "Hít thở sâu nào. Rặn. Dùng sức mạnh lên."

"Aaaaaa!!!!" Người phụ nữ đau đớn túm lấy tóc của Nhiếp Thái Tình.

"Aaaaaa!!" Nhiếp Thái Tình bất ngờ bị túm tóc anh chợt la làng lên.

"Doanh Ninh, cô ấy nắm tóc tôi. Á á á á. Đau, đau, đau. Nhẹ tay thôi!!!" Nhiếp Thái Tình vừa la làng vừa nói.

Doanh Ninh vẫn không để ý đến anh, cô hiện tại tập trung vào việc đỡ đẻ của mình: "Thở điều nào….tiếp tục dùng sức, mạnh lên, dùng sức."

"Aaaa! Sao anh biết không đau, anh đã sinh con đâu! Đàn ông khốn nạn các anh! Lúc trên giường sung sướng luôn có mặt, lúc vợ sinh không thì thấy đâu! KHỐN NẠN!!" Người phụ nữ vừa thở dốc, ra sức rặn, tay nắm tóc Nhiếp Thái Tình càng mạnh cũng không quên gân cổ nói với anh.

"Tôi không khốn nạn, chồng cô mới khốn nạn." Nhiếp Thái Tình bị nắm tóc vừa đau vừa nói.

"Anh cũng khốn nạn!" Người vừa nắm tóc vừa cào cào Nhiếp Thái Tình.

"Được, được, tôi khốn nạn, tôi khốn nạn. Có bao nhiêu uất ức cô cứ nói đi." Nhiếp Thái Tình hết cách đành thỏa hiệp.

"ĐỒ KHỐN NẠN!" Người phụ nữ rặn một cái vừa hét lớn lên.

"Ra rồi! Thở điều nào." Doanh Ninh nhìn thấy đầu em bé được đẩy ra. Cô quan sát một chút xem đầu em bé có bị quấn dây rốn không, sau đó nói: "Làm tốt lắm. Chúng ta tiếp tục nhé."

Nhiếp Thái Tình cảm thấy hiệu quả bên cạnh không ngừng thúc giục: "Cô mau chửi đi. Chửi cho sảng khoái vào. Giải tỏa ức chế bao lâu nay."

"ĐỒ CHÓ CHẾT!!!" Người phụ nữ vừa rặn vừa gào thét.

"Sắp xong rồi. Hít thở điều nào." Doanh Ninh không ngờ vừa rặn vừa mắng như người phụ nữ lại có hiệu quả tốt như vậy. Cô ấy rặn liền một hơi dài.

Mỗi lần rặn, cô ấy đều gào thét: "ĐỒ KHỐN KIẾP!!!"

Nhiếp Thái Tình đều sẽ nói: "Đúng, đúng, đúng, chửi tiếp. Cô chửi phải dùng nội lực như vậy đấy!"

"Hằng ngày tôi cực khổ, mang thai cũng phải thức khuya dậy sớm. Anh chỉ việc mở mắt chơi game. Tôi mệt mỏi cũng không hỏi thăm tôi một câu. ĐỒ CHẾT BẦM!'' Người phụ nữ thở dốc nói rồi ra sức rặn.

"Mọi người có thể cho mượn khăn lớn hoặc áo khoác gì không?" Doanh Ninh giương mắt nhìn xung quanh.

"Tôi có áo thôi!"

"Lấy của tôi này!"

"Cho cô!"

"Chị lấy của em này!"

Rất nhiều người đứng vây quanh xem. Chuyện sinh đẻ chuyện thường không có gì mới lạ. Nhưng đây là sinh con ở ngoài đường là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nên vây xem rất đông. Khi họ nghe cô nói ngay lập tức cởi áo ra rất nhiều đưa cho cô. Có những em học sinh cũng muốn giúp. Doanh Ninh nhận lấy một cái trong số đó, mỉm cười tươi: "Cảm ơn mọi người rất nhiều, tôi chỉ cần một cái là đủ rồi.''

"Aaaaaa" Người phụ nữ rặn thêm một cái nữa.

"Em bé ra rồi."

*Oe Oe

Tiếng khóc của em bé vang lên mọi người ai nấy đều mừng rỡ. Người mẹ cả người đầy mồ hôi, cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhân viên y tế chạy đến nhìn Doanh Ninh bế em bé trên tay, nhẹ nhàng để em bé nằm lên áo khoác, nhanh tay quấn lại giữ ấm. Cô lau lau máu trên mặt và mũi bé. Ở mũi vẫn còn dịch, cô cúi đầu dùng miệng hút nhẹ dịch ở trong mũi ra ngoài.

"Cô là bác sĩ?" Nhân viên y tế nhận em bé từ tay Doanh Ninh,nói.

Doanh Ninh xoa bóp bụng vùng dưới rốn của người mẹ, cô nói nhỏ: "Bác sĩ khoa sản của bệnh viện Thược Dược, Doanh Ninh."

"Là bệnh viện Thược Dược sao?" Nhân viên y tế ngạc nhiên hỏi lại.

Doanh Ninh cười cười: "Tôi đi cùng các anh."

Nhân viên y tế gật đầu. Cô cùng nhân viên y tế lên xe cấp cứu. Nhiếp Thái Tình cũng nhanh nhẹn lên xe theo. Nhân viên y tế nhìn anh chưa kịp mở miệng, anh đã cất lời trước: "Tôi đi cùng cô ấy."

Trên đường đi Nhiếp Thái Tình luôn nhìn Doanh Ninh không rời mắt. Áo của cô dính máu do đỡ đẻ lúc nãy, tay của cô không ngừng xoa bóp bụng dưới của người mẹ.

Lúc đưa hai mẹ con họ vào bệnh viện, nhìn họ được bác sĩ đưa vào phòng sinh để làm các bước sau nữa. Cô mới yên tâm trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Cô quay sang nhìn Nhiếp Thái Tình đang khoanh tay đứng một góc. Đầu tóc thường ngày được anh vuốt keo gọn gàng nay lại rối tung còn dựng đứng cả lên, trên khuôn mặt xuất hiện mấy vết vào. Cô không nhịn được mà cười, đi đến gần anh: "Ôi trời. Nhiếp tổng đây sao?"

"Còn trêu tôi? Lần đầu tiên tôi bị nắm tóc, còn bị cào khắp người, bị chửi ở giữa đường như thế đấy!" Nhiếp Thái Tình khuôn mặt đáng thương nói.

Doanh Ninh mỉm cười dịu dàng: "Vất vả cho anh rồi."

"Đương nhiên vất vả rồi." -anh cúi người xuống chỉ vào tóc mình, sau đó đứng thẳng lên nói- "Chỗ này bị nắm đến mức chắc hói luôn rồi, da đầu tôi bây giờ cảm thấy tê buốt lắm. Còn nữa, tay này bị cào này, mặt này cũng bị cào luôn. Phụ nữ sinh con đáng sợ thế sao?"

"So với nỗi đau anh vừa chịu, họ trải qua đau đớn khi sinh con hơn anh gấp ngàn lần. Có người không chịu nổi đau đớn mà chết trong phòng sinh. Anh nói xem phụ nữ nữ sinh con đáng sợ chỗ nào?" Doanh Ninh nghiêm mặt nói.

"Nguy hiểm như thế sao họ cứ nhất quyết phải sinh con?" Nhiếp Thái Tình nghiêng đầu hỏi.

"Không phải chỉ vì chữ yêu sao? Vì yêu chuyện gì cũng có thể vượt qua. Dù là đau đến chết đi sống lại cũng cam tâm tình nguyện." Doanh Ninh liếc nhìn Nhiếp Thái Tình.

Thế mới nói tình yêu khiến con người ta phi thường đến nhường nào. Cũng khiến ta đau khổ không thể tưởng tượng được.