100 Ngày Cưa Đổ Biến Thái CaCa

Chương 40: Đã định sẵn chúng ta không hợp nhau



"Doanh Ninh, chuẩn bị đi cùng tôi ra ngoài một chút."

Giám đốc nói rồi tắt điện thoại ngay. Doanh Ninh cũng đành bất lực, việc đang làm dang dở cũng tạm dừng lại, chuẩn bị ra ngoài cùng sếp. Ai bảo người ta là cấp trên của cô chứ! Dù không muốn đi cũng phải đi.

Cô và giám đốc đi cùng một xe, khi chiếc xe dừng lại, cô nhìn thấy trước mắt mình là một khách sạn to đùng, sang chảnh. Trong lòng bắt đầu có dự cảm không lành dâng lên.

"Cô đứng đó làm gì? Khách hàng đang chờ chúng ta bên trong. Nhanh lên." Giám đốc nói rồi đi nhanh vào trong.

Doanh Ninh cũng ngoan ngoãn đi theo ông ta. Vào trong phòng khách sạn vị giám đốc cởi áo khoác vest bên ngoài ra ném lên ghế sofa gần đó.

"Bác sĩ Doanh cứ tự nhiên đừng ngại."

Doanh Ninh nhếch mép cười: "Không biết là bệnh nhân như thế nào? Mà lại hẹn khám bệnh ở khách sạn sang trọng thế này."

"Có lẽ họ không muốn đến bệnh viện vì ngại nơi đông người." Giám đốc cười nói.

"Vậy sao?" Doanh Ninh gật gù nói.

"Bác sĩ Doanh nên làm quen đi. Vì khi cô ấy cần một bác sĩ khoa sản giỏi để chữa bệnh thì tôi liền nghĩ ngay đến cô. Vài ngày nữa trưởng khoa Khương từ chức, tôi sẽ đề bạt cô làm trưởng khoa." Giám đốc vừa nói vừa đưa cho cô ly nước.

Doanh Ninh lịch sự nhận lấy ly nước, cô uống một ngụm nhỏ rồi cười nói: "Cảm ơn ý tốt của giám đốc, nhưng việc làm trưởng khoa tôi vẫn thấy mình còn rất nhiều thiếu sót nên thật không dám nhận."

Giám đốc nhìn thấy cô uống ly nước rồi xích lại gần cô hơn. Tay vòng qua phía sau: "Thiếu sót thì từ từ cải thiện, huống hồ bác sĩ Doanh lại thông minh, giỏi giang, chăm chỉ nhất khoa, ai cũng khen ngợi."

"Mọi người khen quá lời rồi. Tôi chỉ làm việc của bác sĩ nên làm." Doanh Ninh ngồi im lặng nói.

Giám đốc đưa mặt sát lại gần cô hơn, hơi thở của ông ta thổi vào mặt cô: "Đoạn phim ghi lại lúc cô giúp một thai phụ bên đường an toàn sinh con. Bệnh viện của chúng ta càng được nhiều người tin tưởng, giúp bệnh viện thu về lợi nhuận rất cao. Tôi rất thích người như bác sĩ Doanh."

"Nhưng tôi không thích người như giám đốc." Doanh Ninh lập tức nói.

Giám đốc chợt dừng lại nhìn cô. Ông ta phì cười, bàn tay xoa xoa mặt cô: "Hôm nay cho cô cơ hội làm tôi vui vẻ. Chuyện lên chức làm trưởng khoa cô không cần lo nghĩ."

Doanh Ninh hất mạnh tay ông ta ra, không một động tác thừa tát vào mặt ông ta, còn nhanh tay đấm thật mạnh vào đũng quần của ông ta, nhìn ông ta la lên đau đớn, cô đứng lên mặt không đổi sắc nói: "Mấy lời này thật bẩn thỉu và cả giám đốc cũng vậy. Nghe vào thật bẩn tai."

"Cô mắng tôi? Cô dám đánh tôi? Cô không muốn làm việc nữa đúng không? Cô muốn chết đúng không?" Giám đốc tức giận quát.

"Mắng ông, chửi ông thì đã sao? Nếu giết người không phạm pháp tôi đã giết ông rồi, còn đến lượt để ông hâm dọa như bây giờ ư?" Doanh Ninh hít thở đều kiềm chế cơn giận.

Doanh Ninh dứt khoát rời đi. Vừa bước đến đại sảnh khách sạn đã va phải Nhiếp Thái Tình. Anh nhíu mày nhìn cô: "Sao cô lại đến đây?"

Vốn dĩ đây là khách sạn Tử Đằng, từ sau khi Lạc An Khuê tiếp nhận quản lý anh muốn đến xem chị dâu của mình điều hành như thế nào. Không ngờ lại gặp Doanh Ninh từ trong đó đi ra ngoài.

"Mặc kệ tôi." Doanh Ninh làm ngơ Nhiếp Thái Tình, cô tránh sang một bên muốn rời đi.

Ai ngờ Nhiếp Thái Tình lại không chịu buông tha cho cô, anh giữ tay cô lại: "Tôi hỏi cô vào khách sạn làm gì?"

"Đã bảo anh mặc kệ tôi. Giả vờ không biết tôi đi." Doanh Ninh khuôn mặt mệt mỏi nói.

"Sao tôi có thể giả vờ không biết được? Người phụ nữ tôi thích đang từ trong khách sạn đi ra. Tôi có thể làm ngơ sao?" -Nhiếp Thái Tình không nhịn được lớn tiếng quát- "Nói đi cô vào đây làm cái gì? Hả???"

Doanh Ninh lớn tiếng đáp lại Nhiếp Thái Tình: "Tôi vừa bị người ta mang đến đây sỉ nhục đấy! Anh vừa lòng chưa?"

"Thằng khốn đó là ai? Nói đi? Tôi lập tức giết hắn." Nhiếp Thái Tình tức giận siết chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng nói.

Doanh Ninh im lặng không nói, Nhiếp Thái Tình tức điên xông vào thang máy muốn đi tìm tên đã sỉ nhục cô. Doanh Ninh vội vã đuổi ôm lấy Nhiếp Thái Tình ngăn cản anh lại. Cô nhẹ giọng nói: "Tôi không bị sao cả. Ông ta bị chưa kịp làm gì đã bị tôi đánh cho sợ luôn rồi."

"Thật chứ? Có thật là cô không sao chứ? Cô không bị tổn thương chỗ nào chứ?" Nhiếp Thái Tình được cô ôm lấy cả người cảm thấy cứng nhắc, anh cúi xuống nhìn cô.

"Thật, tôi không lừa anh." Doanh Ninh nhìn Nhiếp Thái Tình, cô cất giọng nói chuyện nhẹ nhàng với anh.

"Nhiếp Thái Tình, tôi thấy rất mệt, chúng ta về đi được không?"

"Được." Nhiếp Thái Tình vốn đang rất tức giận.

Nhưng cô ôm chặt anh như thế, khuôn mặt mệt mỏi, cơn giận trong lòng của cũng vơi đi không ít.

Anh cúi người xuống rồi nhẹ nhàng bế cô lên.

Không ngờ trong ly nước lại bị ông ta bỏ thuốc, Doanh Ninh chỉ uống một ngụm hiện tại cảm thấy đầu óc mình cứ quay cuồng khó chịu, cô tựa đầu vào người Nhiếp Thái Tình yên tâm nhắm mắt ngủ say trong vòng tay anh.

Doanh Ninh đã chuẩn bị tâm lý bị đuổi việc. Nhưng suốt mấy ngày vẫn không thấy tăm hơi gì. Sau đó nhận được tin giám đốc bệnh viện bị đuổi việc, Gia Lâm Nhi bạn của cô được chính thức nhận chức trưởng khoa.

Gia Lâm Nhi vui vẻ tìm cô: "Doanh Ninh mình làm được rồi, làm được rồi, được thăng chức rồi!"

Cả hai ôm chầm lấy nhau, Doanh Ninh vui mừng nói: "Chúc mừng cậu, cuối cùng tất cả nỗ lực của cậu cũng được đền đáp xứng đáng!"

Cô cũng không thấy buồn hay thất vọng, Doanh Ninh thật lòng chúc mừng bạn mình, vốn dĩ so với cô thì Gia Lâm Nhi giỏi hơn, chăm chỉ hơn nên cô ấy được chọn cũng là điều tất nhiên.

Cả hai cùng nhau đi bar quẩy một bữa, ăn mừng được thăng chức. Gia Lâm Nhi kể: "Mình kể cậu nghe một chuyện, cái này cũng chỉ nghe người ta nói vô tình biết được rằng Nhiếp Thái Tình đã mua lại cổ phần trong bệnh viện Thược Dược trở thành cổ đông lớn chỉ sau chủ tịch. Sau đó anh ta ngay lập tức đuổi việc giám đốc, còn tung tin giám đốc ông ta thường xuyên có hành vi quấy rối tình dục và dụ dỗ đồng nghiệp nữ, khiến cho ông ta bị trục xuất khỏi ngành y tế, chặn tất cả đường của ông ấy, bây giờ nghe nói ông ấy thảm lắm. Anh ta còn nói sau này không muốn thấy những việc tương tự nữa nếu không sẽ dùng hình phạt nặng nhất đối với những hành vi như thế."

"Rồi sau đó thì sao?" Doanh Ninh hỏi.

Gia Lâm Nhi nói tiếp: "Sau đó anh ta gọi mình đến, nói sẽ giao chức trưởng khoa ở khoa chúng ta cho mình. Mình rất bất ngờ vì nghĩ anh ta nhất định sẽ để cậu nhận chức nên không hy vọng nhiều. Vậy là mình liền hỏi anh vì sao là mình mà không phải cậu, chẳng phải anh ta thích cậu sao? Cậu có biết anh ta trả lời thế nào không?"

Doanh Ninh tò mò hỏi: "Anh ta nói thế nào?"

"Công tư phân minh." -Gia Lâm Nhi nói xong rồi đần mặt ra, sau đó nói tiếp- "Đứng trước tình cảm tôi nhất định không màn tất cả mà chọn cô ấy nhưng ngược lại đối với công việc lý trí của tôi không cho phép tình cảm xen vào."

Doanh Ninh phì cười. Nhiếp Thái Tình bình thường khùng khùng điên điên, hành động cùng ăn nói bừa bãi vậy mà vào công việc lại như một người khác, lạnh lùng và quyết đoán.

Có những chuyện trước khi quyết định một việc gì đó hãy để tình cảm ở phía sau vì một khi nó xen vào không chỉ ảnh hưởng đến phán đoán của bản thân còn khiến ta thêm lưỡng lự.

"Trước khi đi Nhiếp Thái Tình còn bảo mình hãy chăm sóc tốt cho cậu." -Gia Lâm Nhi cười kiểu khó hiểu- "Cậu là bạn thân của mình, dù là có thế nào đương nhiên mình vẫn chăm sóc tốt cho cậu. Anh ta nói như thế có phải là gián tiếp thể hiện tình cảm với cậu cho mình ăn cơm chó không?"

Doanh Ninh cười không nói gì. Cả hai cũng bỏ qua chuyện này, tập trung ăn chơi vui vẻ.

Lúc trở về phòng trọ cũng đã khuya, Doanh Ninh nhìn thấy cửa đang mở, trong phòng vẫn còn sáng đèn. Nhiếp Thái Tình đang ngồi ở ngoài, chú tâm chờ điện thoại của ai đó. Nhìn thấy cô đang đi đến anh ta mới đứng lên đi về phía cô.

"Về rồi sao?"

Doanh Ninh nói: "Sao anh vẫn chưa ngủ? Đang chờ ai sao?"

"Tôi chờ cô. Nhìn thấy cô về rồi tôi mới yên tâm."

Cô không nói gì chỉ im lặng rời đi, Nhiếp Thái Tình đi phía sau hỏi: "Cô uống rượu à? Đợi tôi một lát."

Nói rồi anh chạy nhanh vào trong làm một ly nước chanh nóng cho cô uống giải rượu. Doanh Ninh nhận lấy ly nước từ Nhiếp Thái Tình.

"Cảm ơn anh, đã giúp tôi trút giận." Doanh Ninh uống một ngụm nước rồi ngước nhìn Nhiếp Thái Tình, cô cất giọng nói.

Nhiếp Thái Tình nhìn cô bộ dáng thâm tình: "Không cần cảm ơn tôi. Tôi chỉ làm những việc mình nên làm để bảo vệ người con gái của mình thôi."

"Về việc chọn người nhận chức trưởng khoa, cô… cô không giận tôi chứ?" Nhiếp Thái Tình cẩn thận hỏi. Trong lòng anh đang lo lắng không biết cô có giận anh không?

Doanh Ninh nhìn Nhiếp Thái Tình giơ ngón cái tán thưởng: "Nói gì vậy? Quyết định của anh rất sáng suốt. Anh đó bình thường thì dở hơi không ngờ lại giỏi xuất sắc như thế."

"Tôi chỉ lo cô giận tôi?" Nhiếp Thái Tình được cô khen ngợi ngại gãi đầu.

Cô mỉm cười nói: "Tôi không giận anh. Tôi tự biết năng lực của mình tới đâu."

"Thế thì tôi yên tâm rồi." Nhiếp Thái Tình cười vui vẻ.

Doanh Ninh đã ngà ngà say, cô mỉm cười nhẹ, sau đó muốn nói ra tâm sự trong lòng: "Thật ra lúc tôi đánh giám đốc ở khách sạn, tôi đã sẵn sàng cho tình huống xấu nhất là bị đuổi việc rồi. Dùng số tiền tôi tiết kiệm được nhiều năm qua, mở một quán cà phê, rảnh rỗi thì đi du lịch thư giãn, không còn suốt ngày ở trong phòng sanh, phòng phẫu thuật nữa."

Cô chợt dừng lại, đôi mắt dần trở nên đỏ hoe: "Nhưng sau khi nghĩ đến phải dừng lại công việc mình yêu thích còn gắn bó nhiều năm, tôi cảm thấy rất buồn."

"Doanh Ninh…" Nhiếp Thái Tình thấy cô như thế anh khẽ gọi.

Cô vừa rơi nước mắt vừa mỉm cười: "Anh có biết vì sao tôi lại chọn công việc này không?"

"Vì tôi rất thích trẻ con, đôi tay, chân nhỏ nhắn, mềm mại, khuôn mặt đáng yêu, tôi rất thích nghe tiếng khóc của đứa bé vừa chào đời, nhìn những khuôn mặt hạnh phúc của người được làm cha, làm mẹ. Tôi cảm thấy bản thân rất hạnh phúc lây."

"Anh nói xem? Sao lại có người nỡ lòng phá bỏ nó như thế?"

Câu hỏi của cô làm Nhiếp Thái Tình im lặng không biết nói gì.

Doanh Ninh nhìn Nhiếp Thái Tình, nước mắt cô lưng tròng: "Đối với tôi những đứa bé đó nhưng những thiên thần nhỏ, là kết tinh hạnh phúc của hai người yêu nhau. Đối với anh chỉ là kết quả của cuộc vui vẻ, trác táng, nói bỏ là bỏ."

"Nhiếp Thái Tình, cả đời này đã định sẵn chúng ta không hợp nhau."

Doanh Ninh nói rồi bỏ lên gác ngay, để lại iNhiếp Thái Tình trở nên sững sờ, nhìn cô mãi cũng chẳng biết nên nói gì.

Anh chợt nhận ra trong lòng Doanh Ninh luôn canh cánh chuyện này. Hiện tại anh biết trách ai đây. Chỉ biết oán trách ngày trước anh phóng túng không nghĩ ngợi đến khi gặp một người con gái muốn dùng hết chân thành đối tốt với cô ấy lại bị quả báo như thế này.