100 Ngày Cưa Đổ Biến Thái CaCa

Chương 42: Sinh nhật bất ổn



Doanh Ninh kể xong rùng mình nói: "Quá đáng sợ rồi! Hắn ta là quái vật. Nếu không thì một người bình sao có thể giết người không chớp mắt được? Mạng người đó."

Lạc An Khuê đôi mắt cô dần đỏ hoe: "Nếu không phải bị dồn vào đường cùng. Thì ai lại muốn chọn con đường này chứ. Nhiếp Thái Ngôn cũng chỉ muốn tiếp."

"Chị đó, chị bị anh em nhà họ Nhiếp mê hoặc rồi." Doanh Ninh vỗ trán.

Giọng của Nhiếp Thái Tình vang lên "Doanh Ninh. Tôi về rồi! Cô đoán xem hôm nay là ngày đặc biệt gì?"

Nhiếp Thái Tình vừa bước vào nhìn thấy Nhiếp Thái Ngôn đang đeo tạp dề trên tay cầm dĩa thức ăn quay sang nhìn mình, anh ta ngạc nhiên thốt lên: "Sao anh lại ở đây?"

Nhiếp Thái Ngôn nhìn Nhiếp Thái Tình, anh ta cười toe toét không ngậm được mồm, bản thân đang hưng phấn thiếu điều muốn nhảy dựng lên.

"Không được ở đây sao?" Nhiếp Thái Ngôn chậm rãi nói.

"Cầu còn không được." Nhiếp Thái Tình vui vẻ nói.

Doanh Ninh bước xuống nói: "Xem anh vui chưa kìa!" -Cô nhướng mày nói- "Sinh nhật vui vẻ, quà sinh nhật của tôi anh có thích không?"

Nhiếp Thái Tình trong lòng vui sướng đến đỉnh điểm, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của Nhiếp Thái Tình từ trước đến nay. Ăn bữa cơm với anh trai mà anh hằng mong ước, người anh thích bất ngờ biến ước mơ của anh thành sự thật. Còn gì hạnh phúc hơn nữa đối với Nhiếp Thái Tình chỉ cần như thế thì anh ta mãn nguyện lắm rồi.

Bữa tiệc sinh nhật bắt đầu diễn ra, họ cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật sau đó Nhiếp Thái Tình cầu nguyện rồi thổi nến, cả quá trình diễn ra suôn sẻ ai cũng vui vẻ. Cho đến khi lúc bắt đầu ăn cơm Nhiếp Thái Tình vui vẻ gắp một miếng thức ăn để vào chén cho Nhiếp Thái Ngôn thì cả ba người kia chợt khựng lại nhìn Nhiếp Thái Ngôn.

Nhiếp Thái Ngôn nhếch môi cười: "Cứ tự nhiên không cần để ý đến tôi."

Lạc An Khuê nắm tay Nhiếp Thái Ngôn, hắn quay sang nhìn cô, hắn nhếch môi mỉm cười tay còn lại vỗ vỗ lên nhẹ lên tay của cô ý bảo cô không cần lo lắng.

Thật ra bây giờ hắn đang cảm thấy trong người rất khó chịu, bản thân hắn cố gắng kìm hãm sự điên cuồng đang dâng trào trong người hắn.

Trong đầu Nhiếp Thái Ngôn cứ hiện lên hình ảnh trước kia. Bên tai luôn nghe giọng nói phát ra trong đầu.

"Là nó muốn giết tôi."

"Bọn họ đều muốn tôi chết."

"Phải giết họ đi, nếu không họ sẽ giết mình."

Những câu này liên tục lãng vãng bên tai hắn một lúc một lớn như đang thôi thúc hắn vậy. Nhiếp Thái Ngôn cảm thấy đầu mình đau nhức. Hắn bất ngờ một tay ôm lấy đầu.

"Nhiếp Thái Ngôn." Lạc An Khuê lo lắng gọi.

"An Khuê tránh ra!" Nhiếp Thái Ngôn la lên, đẩy mạnh Lạc An Khuê một cái khiến cô ngã văng sang một bên.

"Anh, anh không sao chứ?" Nhiếp Thái Tình vội đứng lên chạy ngay sang bên cạnh Nhiếp Thái Ngôn. Hai tay anh ta ôm lấy vai Nhiếp Thái Ngôn.

Nhiếp Thái Ngôn ngẩng đầu nhìn Nhiếp Thái Tình, hắn vươn tay ra trong chớp mắt cổ của Nhiếp Thái Tình bị hắn bóp chặt, hắn nhếch môi mỉm cười: "Chúng ta chơi một trò chơi đi, thắng thì chết, thua thì chết."

"Anh." Nhiếp Thái Tình nhìn Nhiếp Thái Ngôn.

"Nhiếp Thái Ngôn, mau bỏ cái tay anh ra." Doanh Ninh lập tức lao đến, cô dùng tay làm động tác kẹp cổ của Nhiếp Thái Ngôn từ đằng sau.

Vì cô thấp hơn Nhiếp Thái Ngôn nên lúc nhảy lên kẹp lấy cổ Nhiếp Thái Ngôn, theo quán tính Nhiếp Thái Ngôn bị lui lui về phía sau mấy bước.

"Tiểu thư, muốn góp vui sao?" Nhiếp Thái Ngôn rất nhanh đứng vững lại, hắn nhếch môi cười.

Không ngờ Nhiếp Thái Ngôn lại mạnh như thế chỉ một tay mà có thể nhẹ nhàng quật ngã Doanh Ninh nằm dưới đất. Chân của hắn cũng không rảnh rỗi nên đã ấn lên người của Doanh Ninh. Doanh Ninh cảm thấy cái lưng của mình đau đến mức như sắp gãy đi vậy.

Doanh Ninh nằm dưới đất, cô nén đau nói: "Nhiếp Thái Tình anh mau làm gì đi chứ!"

"Tôi không thể làm tổn thương anh ấy!" Nhiếp Thái Tình cổ bị bóp đến sắp nghẹn, anh ta khó khăn nói.

"Anh ta mất trí rồi, không còn nhận ra anh nữa. Anh mà không làm gì thì chúng ta chết thật đấy!" Doanh Ninh nhăn mặt vì đau nói.

Nhiếp Thái Tình không đành lòng nhìn Doanh Ninh chịu đau như thế. Anh ta hạ quyết tâm nhìn Nhiếp Thái Ngôn nói: "Em xin lỗi."

Sau đó Nhiếp Thái Tình phản kháng lại Nhiếp Thái Ngôn, cả hai lao vào đánh nhau. Căn phòng trọ mà Doanh Ninh có diện tích khá nhỏ, hai người họ vừa động tay chân với nhau, chớp mắt căn phòng trở nên hỗn độn, đồ đạc văng ra khắp nơi. So vũ lực Nhiếp Thái Tình và Nhiếp Thái Ngôn thì hoàn toàn khác nhau. Nhiếp Thái Tình suốt từ chỉ làm việc văn phòng sử dụng đầu óc trái với Nhiếp Thái Ngôn từ nhỏ đã giỏi đánh nhau, nên hơn chỉ vài chiêu đã đánh cho Nhiếp Thái Tình lên bờ xuống ruộng.

Nhiếp Thái Ngôn cầm lấy mảnh vỡ của chai rượu, môi hắn nở nụ cười nhìn anh ta đang nằm chật vật dưới đất đầy thích thú: "Trái tim dũng cảm thật, tôi rất thích nó."

"Thái Tình!!" Tim Doanh Ninh như nhảy vọt ra ngoài, cô hét lớn lên.

Giây phút Nhiếp Thái Ngôn muốn đâm vào ngực của Nhiếp Thái Tình, Lạc An Khuê xuất hiện cô giang hai tay chắn trước Nhiếp Thái Tình. Mảnh vỡ sắc bén nhọn hoắt đâm thẳng vào tay cô, máu từ tay cô chảy ra, từ từ rơi xuống sàn thành một vũng nhỏ.

Cô mỉm cười dịu dàng nhìn Nhiếp Thái Ngôn, tay còn lại của cô xoa xoa bàn tay đang run run của hắn, giọng nói ngọt ngào đầy yêu thương: "Nhiếp Thái Ngôn, bình tĩnh lại đi anh. Có em ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"An Khuê…" Nhiếp Thái Ngôn nghiêng đầu nhìn cô.

"Em đây! Em ở đây, lúc nào cũng ở bên cạnh anh, yêu thương anh, bảo vệ anh khỏi bọn người xấu xa kia, họ sẽ không dám làm hại anh đâu." Cô mỉm cười nhẹ nhìn hắn đầy yêu thương.

"An Khuê… chảy máu. Có đau không?" Nhiếp Thái Ngôn nhìn tay cô rồi ngẩn đầu nhìn Lạc An Khuê. Hắn cảm thấy đau từ phía sau gáy rồi ngất đi.

Lạc An Khuê nhanh tay ôm chầm lấy Nhiếp Thái Ngôn, đỡ anh nhẹ nhàng nằm xuống.

Thật ra, lúc cô xuất hiện đánh lạc hướng Nhiếp Thái Ngôn, tạo cơ hội cho Doanh Ninh phía sau bí mật nhanh tay tiêm thuốc an thần vào người của Nhiếp Thái Ngôn nhanh nhất có thể để hắn không phát hiện ra.

Doanh Ninh thở phào một hơi, chuyện rồi thật nguy hiểm chỉ sợ ba người bọn họ sẽ cùng nhau đi chầu Diêm Vương.

"Chị còn chuẩn bị sẵn cái này luôn à!" Doanh Ninh quăng ống tiêm sang một bên.

"Là bác sĩ của Nhiếp Thái Ngôn bí mật đưa cho chị." Lạc An Khuê mắt đỏ hoe nhìn Nhiếp Thái Ngôn đang năm trong lòng mình.

Phong Huyền sau khi biết Nhiếp Thái Ngôn sẽ cùng ăn cơm với Nhiếp Thái Tình, anh ta đã đưa cái này cho Lạc An Khuê đề phòng lúc Nhiếp Thái Ngôn không kiểm soát được bản thân. Nếu đưa cho Nhiếp Thái Ngôn thì biết chắc chắn hắn sẽ không dùng vì giữ thể diện với Lạc An Khuê. Vậy nên bí mật đưa cho cô là quyết định đúng đắn.

Doanh Ninh đi lại đỡ Nhiếp Thái Tình: "Anh không sao chứ? Vừa rồi làm tôi sợ chết đi được."

Nhiếp Thái Tình cười khoái chí nói: "Sao? Cô lo cho tôi à?"

"Tiền trọ tháng này chưa đóng, anh có mệnh hệ gì tôi biết đòi ai?" Doanh Ninh nhếch môi nói.

Không biết thế nào? Có tổng tài nào mà thiếu tiền nhà dai như đỉa giống Nhiếp Thái Tình không? Làm cô cứ mãi sợ là anh ta không trả tiền cho mình.

Phượng Uyển đến đón Lạc An Khuê và Nhiếp Thái Ngôn trở về. Lạc An Khuê ngồi ở bên cạnh giường, im lặng nhìn Nhiếp Thái Ngôn đang ngủ say.

Thì ra hắn có quá khứ đáng thương không muốn nhắc đến như thế cô lại cứ vòi vĩnh ép hắn phải chiều chuộng cô. Hơn nữa hắn vốn không thích mèo, ấy vậy mà cùng cô nuôi mèo sao? Chăm sóc Bông Gòn tốt hơn cả cô làm cô cứ tưởng hắn rất yêu mèo. Không ngờ nó lại là thứ gợi đến ký ức không mấy tốt đẹp kia. Vậy thời gian qua một mình hắn chịu đựng hết ư? Thà chịu đựng cũng không nói thật cho cô biết. Nhiếp Thái Ngôn…thật đáng giận mà.

Đôi mắt cô rưng rưng nắm lấy tay hắn, cô ở bên cạnh hắn suốt một đêm không rời đi, khoảng thời gian đó trong đầu cô cũng chỉ nghĩ đến chuyện vừa rồi, thầm tự trách mình.

"An Khuê… bị thương."

"An Khuê… có đau không?"

Lạc An Khuê giật mình cô nhìn Nhiếp Thái Ngôn mơ màng gọi cô. Cô nắm chặt tay hắn hơn: "Nhiếp Thái Ngôn."

Hắn từ từ mở mắt nhìn thấy cô ở ngay trước mắt bình an vô sự, hắn cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, cô không sao, thật tốt.

"Anh từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn gì, hiện tại có đói không? Em làm một ít thức ăn cho anh ngay."

Lạc An Khuê lo lắng nói, lời vừa dứt cô đứng lên chuẩn bị rời đi. Nhiếp Thái Ngôn nắm lấy cánh tay cô giữ lại.

"An Khuê ở đây."

Tay hắn trượt xuống nắm nhẹ bàn tay cô, hắn đưa mắt xuống nhìn, bàn tay cô đã được băng bó cẩn thận, giọng nói của hắn khàn khàn: "An Khuê đau lắm đúng không?"

"Không đau." Cô mỉm cười nói.

Hắn nhếch môi cười: "Vậy sao? Nhìn nó thật không thuận mắt. Nên triệt để mới phải."

Lạc An Khuê giật mình giật tay mình lại, giấu tay ra sau lưng, cô trừng mắt nói: "Anh đừng có mà hòng làm bậy."

Ý của hắn rõ ràng như ban ngày là muốn chặt luôn tay của cô đúng không?

Nhiếp Thái Ngôn ngồi dậy hắn nhìn cô, vươn tay nắm lấy tay cô ôm chặt vào lòng. Hắn nói bên tai cô: "An Khuê có phải bị dọa sợ lắm không?"

"Đương nhiên là em sợ lắm, bây giờ em vẫn còn rất sợ đây! Anh nói xem em không sợ được sao?" Lạc An Khuê bắt đầu mếu máo vùi mình vào trong lòng hắn.

Lạc An Khuê bây giờ giả vờ làm một cô gái yếu đuối đầy sợ hãi rút trong lòng Nhiếp Thái Ngôn. Mục đích của cô cũng chỉ là để hắn cảm thấy cô cần hắn che chở, an ủi, lo lắng cho cô. Đúng là càng ngày khi hắn muốn làm gì thì cũng sẽ nghĩ đến cô đầu tiên, rằng cô cũng yếu đuối dễ tổn thương hắn không thể làm thế.

Là phụ nữ là một đặc ân mà thượng đế ban tặng. Ai nói không được phép yếu đuối chứ. Ở bên ngoài đã gồng mình làm một người phụ nữ mạnh mẽ rồi, khi trở về nhà chỉ mong được nũng nịu làm mèo con với người mình yêu. Thú vị, cảm giác được cưng chiều ấy hạnh phúc biết bao.