33 Ngày Thất Tình

Chương 20: Thứ năm, ngày 14 tháng 7: Mưa dầm



Sáng sớm bắt đầu đổ mưa, trên đường đi làm, mưa càng lúc càng nặng hạt, tôi chưa bao giờ có thói quen mang ô theo người, vì vậy toàn thân ướt đẫm đến nỗi có thể nhìn xuyên thấu quần áo. Đến công ty, Vương Tiểu Tiện cũng ướt sũng, co người trên ghế, hồn bay phách lạc, nhìn xa xa, giống như cái xác chết trôi vừa được vớt lên bờ.

Tôi vừa lấy khăn giấy ra lau mặt, vừa hỏi Vương Tiểu Tiện, “Anh không phải vậy chứ, bình thường đến phấn rôm cũng hận không thể mang theo bên mình, hôm nay sao có thể không mang ô chứ?”.

Vương Tiểu Tiện ướt như chuột lột quay sang, “Tôi khiến bản thân mình thảm chút, sếp Vương chắc sẽ không nhẫn tâm mà hạ thủ đâu nhỉ?”.

“Ấu trĩ, nếu có quyết tâm thì anh chặt tay chặt chân cho ông ấy coi, nói không chừng lần này có thể bỏ qua cho anh”.

Tôi và Vương Tiểu Tiện run rẩy hoảng sợ ngồi vào chỗ đợi sếp Vương gọi, tới mười giờ hơn, sếp Vương bước ra khỏi phòng với vẻ mặt bình thường, nhìn về phía tôi và Vương Tiểu Tiện, ra dấu tay, tôi và Vương Tiểu Tiện lập tức đứng lên, kéo theo cái bóng run rẩy, theo đuôi sếp Vương vào phòng.

Sếp Vương chỉ ghế sofa, ý kêu chúng tôi ngồi xuống, ông đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía chúng tôi.

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng tôi không nhịn được, “Tổng giám đốc Vương, lần này là lỗi lầm của tôi, tôi đã sai rồi…”.

“Hoàng Tiểu Tiên,” Sếp Vương ngắt lời tôi, “Cô nói xem khẩu hiệu trường các cô là gì?”.

“Hả?”. Tôi sững người, “Cái gì ạ?”.

“Cô đọc cho tôi nghe khẩu hiệu của trường các cô”.

Tôi bắt đầu ngược dòng kí ức xa xôi, đầu tiên không nói chuyện đã tốt nghiệp bao nhiêu năm, ngay cả lúc ở trường, tôi cũng luôn cho rằng “khoanh tay thể hiện sự ngoan ngoãn” là khẩu hiệu duy nhất của trường học chúng tôi.

“Tổng giám đốc Vương, tôi không nhớ nổi”. Tôi thật thà khai báo.

Sếp Vương nhìn về phía Vương Tiểu Tiện, “Còn cậu? Vương Nhất Dương, khẩu hiệu trường các cậu là gì?”.

“Tôn sư trọng đạo, học vấn lưu truyền”.

Vương Tiểu Tiện trả lời được ngay không chút vấp váp.

Tôi liếc xéo Vương Tiểu Tiện, con người này yêu học viện Điện ảnh đến mức độ nào nhỉ, tôi hận không thể cởi quần áo của anh ta ra xem, có phải sau lưng khắc tám chữ đó không.

“Vương Nhất Dương, cậu ra ngoài trước đi”. Sếp Vương xua xua tay với Vương Tiểu Tiện, Vương Tiểu Tiện lập tức vui vẻ đứng lên, trước khi ra gần tới cửa, còn không quên để lại cho tôi ánh mắt vui mừng khôn xiết pha lẫn tiếc thương.

Trong phòng chỉ còn lại tôi và sếp Vương bốn mắt nhìn nhau, sếp Vương ngồi xuống trước mặt tôi, quan sát tôi một lượt từ trên xuống dưới, sau đó thở dài một cách nặng nề.

“Hoàng Tiểu Tiên, cô cúi đầu nhìn bản thân mình đi”.

Tôi cúi đầu nhìn mình, ngoài sự lôi thôi ra, chẳng có điểm sáng nào khác hết.

Sếp Vương nhăn mặt, nhìn tôi chăm chú, “Cô gái khác bị ướt mưa, từ trên xuống dưới đều hiện ra đường cong khiến đàn ông không nhấc nổi chân, đứng bên đường chảy máu mũi. Cô nhìn lại mình lần nữa đi”.

Tôi đã nghĩ tới sếp Vương sẽ lấy thân thể ra đả kích tôi, nhưng tôi không ngờ vừa ra nước cờ này đã cay nghiệt đến vậy. Chẳng phải hình chữ S sao, tôi cố gắng cũng có thể khoe ra.

“Lần trước ăn cơm với cô để cô lấy lại tinh thần. Được rồi, bây giờ chỗ cần sức sống thì không có sức sống, cái miệng này lại trở nên có sức sống, lời nói muốn cay nghiệt bao nhiêu thì cay nghiệt bấy nhiêu, ai nấy đều không vừa mắt cô, chòng ghẹo đồng nghiệp, chế giễu sếp, bây giờ lại còn trắng trợn sỉ nhục khách hàng, cô quả thật không có việc xấu nào không làm!”.

Tôi biện bạch bằng giọng nói yếu ớt, “Tổng giám đốc Vương, tôi chưa từng chế giễu ông, tôi thề đấy”.

“Thật không có không?”. Sếp Vương gầm lên giận dữ, “Vậy ai nói với các đồng nghiệp rằng, khi tôi cười liền khiến cô nghĩ tới khúc dạo đầu của ‘Ánh chiều rực sáng’”.

Tôi rất kinh ngạc, “Hả? Tổng giám đốc Vương, đây là sự thật mà”.

“Vớ vẩn!”. Sếp Vương lại gầm lên giận dữ, “Mẹ nó chứ, tôi là một tráng niên trung tuổi ánh vàng lấp lánh, đầy sức sống bị cô nói thành đồ bỏ đi rồi!”.

Tôi hiền lành ngậm miệng, không còn dám nói nữa.

Sếp Vương kìm nén cơn thịnh nộ đang cuồn cuộn trong lòng, chậm rãi lên tiếng. “Cô khác Vương Tiểu Tiện, anh ta là đàn ông, cay nghiệt chút sợ gì chứ, đặc biệt có cô gái lại thích như vậy. Còn cô, sắp ba mươi đến nơi rồi, cả ngày đầu tóc rối bù cũng coi như thôi đi, miệng còn không nhường nhịn người khác như vậy, túm được yếu điểm của người ta liền đưa người ta vào chỗ chết, nói xong cô có thể sung sướng cả ngày hay thế nào? Chỉ nói khách hàng Lí Khả, vài câu nói đã khiến người ta nổi nóng, vụ này thế là hỏng mất. Vậy nói xem cái kiểu cay nghiệt đó có thể mang lại điều tốt lành gì cho cô, về công, công ty thiếu đi một món tiền, lương tâm cô có thoải mái nổi không? Về tư, cô nghĩ kĩ mà xem, rốt cuộc cô dựa vào cái gì mà coi thường Lí Khả? Cô ta ít nhất cũng biết bản thân muốn gì?”.

“Tôi bảo đảm sau này sẽ không xảy ra chuyện ngu ngốc như vậy nữa, Tổng giám đốc Vương”. Tôi hạ giọng nói.

Sếp Vương nhìn ra cửa sổ, ngẩn người ra hồi lâu, sau đó lên tiếng, “Thế hệ các cô cậu không có tình cảm. Bốn năm đại học, đến khẩu hiệu trường là gì cũng không nhớ, nếu có một ngày công ty sập, chắc chắn cũng nói đi liền đi, chẳng có gì để lưu luyến. Sau này chú ý một chút nhé, tôi trông đợi các cô kiếm tiền, các cô trông đợi tôi phát lương. Bất kể thế nào chúng ta cũng tồn tại mối quan hệ hợp tác này”.

Tôi nhìn sếp Vương, mới mười ngày, tóc mai của ông đã biến thành hoa râm, không còn là sếp Vương nhàn nhã uống trà xem phim của Yasujirō Ozu.

Tôi biết tình hình bây giờ không tốt, trên MSN cũng hay thấy các bạn tôi nói công ty đang cắt giảm nhân sự, tôi vẫn ngầm vui mừng, lúc khủng hoảng này, công ty nhỏ trôi theo dòng nước lại rất an toàn.

Áy náy dâng lên trong lòng, tôi lên tiếng, “Tổng giám đốc Vương, tôi sẽ gọi điện xin lỗi khách hàng, tôi sẽ cố gắng hết sức mình cứu vụ này”.

Trở về chỗ ngồi, tôi cầm điện thoại lên, không ngừng hít thật sâu, Vương Tiểu Tiện thấy thần sắc tôi không bình thường, nên rất thức thời, không xáp lại gần yêu cầu tôi kể lại việc sếp Vương nổi cơn giông tố.

Tôi ấn số di động của Lí Khả, sau khi nhạc chờ nhẹ nhàng, yêu kiều vang lên, điện thoại đã kết nối.

“Có chuyện gì?”. Bên tai tôi vang lên giọng nói uể oải của Lí Khả.

“Cô Lí, tôi muốn xin lỗi chuyện hôm qua”.

“Ôi chao, ngữ khí thành khẩn làm sao, rất khác cô của hôm qua đấy!”.

“Cô Lí, xin lỗi, hành vi của tôi vô cùng ấu trĩ, hơn nữa đã làm tổn thương cô, tôi không dám hy vọng cô tha thứ, nhưng tuỳ việc mà xem xét, công ty chúng tôi chắc chắn có thể mang đến cho cô một hôn lễ hoàn hảo, tôi hy vọng cô có thể không so đo hiềm khích, tiếp tục hợp tác với chúng tôi. Có lẽ chúng ta không thể trở thành bạn, nhưng chúng tôi có thể mang lại cho cô một hôn lễ suốt đời khó quên”.

Vương Tiểu Tiện trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt thấy mà kinh hoàng.

Trong đầu tôi vang vọng lại câu phạt rượu mà người ta hay nói khi uống của thập niên chín mươi thế kỉ hai mươi xa xôi: “Người phiêu bạt trong giang hồ, nào đâu có thể tránh được đao kiếm…”.

Lí Khả nghe tôi nói xong, cười nhạt một tiếng bên kia điện thoại, “Ôi, cô Hoàng, cô thật buồn cười, không ngờ cô biết co biết duỗi như vậy, trước đây tôi cảm thấy cô rất hung hăng càn quấy, nhưng bây giờ tôi cảm thấy cô thật mất mặt. Tôi nói cho cô biết, cô Hoàng, chúng ta không thể hợp tác nữa, cô đánh giá quá cao công ty của cô rồi, tôi chỉ cần tìm được ông chồng hoàn hảo, vậy thì đám cưới hoàn hảo gần ngay trước mắt, công ty tổ chức hôn lễ đâu đâu cũng có. Vì vậy cô không cần xin lỗi, là một người phụ nữ, ngược lại tôi cảm thấy cô khá đáng thương. Có điều, tôi có lễ vật tặng cô, dù sao từng hợp tác một lần. Cô nhận được quà sẽ hiểu ý tôi, cứ như vậy đi. Tạm biệt nhé”.

Lí Khả dứt khoát, nhanh gọn cúp máy.

Tôi hận không thể dập ống nghe xuống đất, cái giọng nói gay gắt, chói tai đó của Lí Khả quả thật đang khiêu chiến giới hạn chịu sỉ nhục của màng nhĩ tôi.

Cúp máy, tôi ra sức lắc đầu, hy vọng ném mấy chuyện đáng ghét này ra khỏi đầu. Tôi tê liệt dựa vào ghế, hồn lìa khỏi xác, cho tới khi cô nàng hiền lành 36C ôm chuyển phát nhanh tới đưa tôi kí nhận, linh hồn tôi mới miễn cưỡng trở về.

Tôi mở hộp ra, gạt từng lớp giấy, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác chẳng lành, nỗi ớn lạnh chảy ngược lên huyết quản.

Một cái đồ chơi tình dục to lớn dành cho nữ lọt vào tầm mắt tôi. Bên trong hộp có một tấm thiếp, trên đó viết một câu: “Hy vọng có nó rồi, cuộc đời của cô sau này không đến nỗi tuyệt vọng như thế”.

Đây chính là món quà Lí Khả muốn tặng tôi.

Vương Tiểu Tiện nhìn sắc mặt tôi trắng bệch, thế là tò mò ghé sát lại gần xem, nỗi khiếp sợ anh ta phải chịu đựng ngày hôm nay thật không ít, ngay lập tức cả người bị kích động tới mức hoang mang bởi món quà này.

“Lí Khả tặng đấy”. Tôi giải thích một cách mệt mỏi.

Trước khi bị nhiều người hơn phát hiện, tôi hoả tốc đậy nắp hộp, đặt vào ngăn tủ.

Sếp Vương nói không sai, con người tôi quả thực quá cay nghiệt, vẫn mãi như thế, nếu từ đầu đến cuối dựa vào những lời nói ác độc ấy mà tiếp tục mưu sinh, cuối cùng khó bảo đảm không biến thành bà già gàn dở hàng ngày ngủ với mèo.

Nhưng một mặt tốt đẹp của thế giới này chính là khi bạn vừa muốn nhận sai lại phát hiện ra có người quá đáng hơn cả bạn, đã chơi không giới hạn như vậy, thì tôi cũng có thể không quan tâm báo ứng nhân quả như lưu truyền và tương lai trong tưởng tượng nữa.

Cô ta cầm dao đâm vào chỗ yếu của tôi, thái độ còn xấc xược vô lối như thế. Thủ đoạn nhằm đúng chỗ hiểm này khiến tôi rất kinh ngạc, tôi liền thích thú và có suy nghĩ muốn chơi với đối thủ.

Vương Tiểu Tiện đứng bên quan sát tôi hồi lâu, cuối cùng không yên tâm, lén lén lút lút tiến lại gần, “Tiểu Tiên, cô đừng để tâm”.

“Đương nhiên sẽ không để tâm rồi, thứ này tôi phải để bên gối”.

“… Quá cay độc. Cô chuẩn bị đáp trả cô ta thế nào?”.

“Bỏ đi, chuyện này có gì đáng để có qua có lại chứ”.

“Tôi nói cô nghe nhé, tôi có một người bạn có sở thích đặc biệt: thu thập gỉ mũi, nếu không thì tôi mượn anh ta ít hàng tích trữ cho cô, cô gửi bưu điện cho cô ta, ghi trên vật phẩm đó là: Nho khô Tân Cương, phơi nắng tự nhiên, làm đẹp dưỡng nhan…”.

Tôi chỉ nghe đã thấy buồn nôn, “Con người anh bệnh hoạn quá, người bạn này chính là bản thân anh đấy à?”.

“Coi cô kìa, giúp cô, cô còn công kích ngược lại tôi”.

“Sở thích đê tiện như vậy, vừa nhìn đã biết chính là nước cờ của anh rồi”.

“Cút, tôi chỉ muốn cô giải trí một chút. Vậy rốt cuộc cô chuẩn bị làm thế nào?”.

Tôi ngửa ra phía sau, dựa vào lưng ghế, “Việc này có gì phải vội? Ngày mai cô ta di dân à? Ngày mai tôi sắp bị hoả thiêu ư? Ngày tháng còn dài mà”.

“Không phải cô muốn làm một trận trong lễ cưới của cô ta đấy chứ?”.

“Vậy càng không được, loại con gái này, cưới một lần là coi như ăn đời ở kiếp, tôi vẩy một ít vết nhơ lên đám cưới, cô ta liền hất axit lên mặt tôi. Không đáng. Hơn nữa bây giờ tôi không thể làm gì, làm gì cũng đều khiến bản thân tôi thoải mái, nhưng hại sếp Vương đến thảm, tôi vẫn còn trông đợi sếp Vương nuôi tôi”.

Vương Tiểu Tiện gật đầu, “Hôm qua cô vào Đảng rồi à, sao tôi cảm thấy con người hôm nay của cô trở nên sâu sắc hơn hẳn nhỉ?”.

Hơi thở vừa trở lại bình thường, máy tính nhắc tôi nhận thư mới, sau khi xem xong, tinh thần phấn chấn hoàn toàn suy sụp.

Bạn biết thứ gì trên thế giới này sợ cô đơn nhất không? Việc xui xẻo, chuyện kinh khủng sợ cô đơn nhất, chúng đến là kéo bè kéo cánh, từ trước đến nay không thể chiến đấu đơn độc. Đơn giản mà nói thì là “hoạ đến dồn dập”, hình dung một cách cụ thể chính là “Tập trung hoả lực đảm bảo bắn bạn một phát chết ngay”.

Bức thư là thiệp mời đám cưới của cô bạn thời đại học. Cô bạn thời đại học này rất được, đã chăm sóc tôi rất nhiều trong bốn năm đại học, khi giáo viên điểm danh, đều nhờ cô ấy giả giọng tôi trả lời “Có”, nếu không hồi năm thứ hai đại học tôi đã bị đuổi vì trốn học quá nhiều rồi.

Khi còn đi học, cô ấy không hề yêu đương, thời gian ngoài giờ học đều chúi đầu vào đọc sách trong kí túc xá, mọi người luôn cảm thấy cô ấy không bình thường. Nhưng có một lần, tôi phát hiện sách cô ấy đang đọc là Lịch sử phong tục và tập quán châu Âu: Tin mật về giáo hội, lập tức tôi thêm cảm tình với cô ấy. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy thi đỗ công chức, quen một chàng trai quê mùa, chàng trai đó mỗi lần thấy cô ấy, ánh mắt đều dịu dàng thắm thiết, quả nhiên không hề bất ngờ, bây giờ sắp kết hôn rồi.

Tôi tìm số điện thoại rồi gọi cho cô ấy.

“Cậu thế mà được à? Có phải công chức đều như vậy không, kết hôn là trực tiếp gửi email, hôm sau nữa tổ chức, hôm nay mới thông báo à?”.

Cô ấy cười hi hi bên kia đầu điện thoại, “Mới quyết định thôi, làm đơn giản một chút, long trọng thì phải về quê làm”.

“Vậy cũng không thích hợp, cậu biết mình làm trong công ty tổ chức hôn lễ, lại không ình thêm doanh thu à?”.

“Công ty các cậu đắt như vậy, muốn cậu làm, bắt đầu từ bây giờ mình phải tiết kiệm tiền, tiết kiệm tới lúc mình và ông xã chia tay cũng không đủ ấy”.

“Hứ, làm công chức, miệng lưỡi quả nhiên trở nên lợi hại hơn nhiều. Vậy bây giờ mình có thể giúp chuyện gì không?”.

“Không, không, cậu đến là được rồi, các bạn lớp mình đều đến, cậu và vị nhà cậu cùng tới là được”.

Tôi sững người, một lát sau mới lên tiếng, “Cậu không biết bọn mình đã chia tay rồi à?”.

Bên kia cũng trầm mặc hồi lâu, “Tiểu Tiên, mình thực sự không biết, anh ta còn gọi điện hỏi mình địa chỉ nhà hàng, nói mang bạn gái đi cùng, mình đâu ngờ bạn gái anh ta không phải…”.

Tôi hừ một cái, hoá ra ngày mai, anh ta chuẩn bị đưa cô bạn thân công khai lộ diện ọi người gặp, cô ta nói đã chia tay rồi, hoá ra không phải như vậy.

“Tiểu Tiên, cậu không sao chứ? Nếu cậu cảm thấy không thích hợp thì đừng đến nữa, hôm khác mình mời riêng cậu”.

“Có gì không thích hợp chứ?”. Tôi cười nói, “Không cần, chúng mình chia tay trong hoà bình, ai cũng có niềm vui mới, ngày kia mình và bạn trai mình cùng tới”.

Cúp máy, tôi hoả tốc quay người hỏi Vương Tiểu Tiện, “Ở đâu có thể tìm thấy một anh chàng dễ coi không bị gay, dáng dong dỏng nhỉ?”.

Vương Tiểu Tiện mắt đang nhìn màn hình, nói một cách bình thản, “Việc này hỏi tôi làm gì, hỏi CICI ấy”.

Nếu bạn hỏi tất cả các nữ nhân viên chưa chồng ở công ty tôi, lo lắng thứ gì bị làm mất nhất, nhất định sẽ nhận được câu trả lời đồng thanh: di động của CICI. Chiếc di động này trong mắt tất cả giới nữ đều phát sáng, bởi vì trong đó có các thể loại mĩ nam thiếu niên, đàn ông trung niên xuất sắc toàn diện, thậm chí là số điện thoại của mĩ nam thiếu niên giàu có, hơn nữa con mèo nhỏ hoang dã CICI luôn tuân theo nguyên tắc cùng hưởng thụ chung tài nguyên, âm thầm cập nhật, âm thầm cống hiến, nữ đồng nghiệp độc thân của công ty cần bạn nam đi kèm trước nay đều trực tiếp tìm CICI nhờ giới thiệu người. Có điều vì mấy người này đều là loại hàng CICI moi ra từ hộp đêm cho nên thâm giao có chút trở ngại, nhưng mang đi chơi bời thì tuyệt đối không vấn đề.

Trong nhà vệ sinh, tôi ngồi xổm hong tóc cho khô dưới máy sấy tay, CICI đứng một bên, cho tôi xem từng bức ảnh tài nguyên. Thật là muôn hoa khoe sắc thu hút ánh nhìn, hoá ra trên thế giới này ngoài anh ta và Vương Tiểu Tiện ra, còn biết bao gã đàn ông đã không phải gay, lại có dung nhan mĩ miều đến thế. “Vóc dáng có đường nét”, từ miêu tả này luôn là cơn ác mộng của anh ta, thời gian ngọt ngào đến chết hồi đầu, tôi từng hỏi ấn tượng của mẹ tôi về anh ta, mẹ nói, không ấn tượng, bởi anh ta quá béo, chắn mất toàn bộ tầm nhìn của bà, vì vậy bà chẳng nhìn thấy gì.

Do đó, vấn đề vóc dáng luôn là điểm yếu của anh ta mặc dù anh ta biểu hiện ra ngoài bằng thái độ nhẹ nhõm, không để ý đến vấn đề này. Tôi chọn một mĩ nam dong dỏng có ánh mắt chế nhạo như anh ta trong đống ảnh CICI gửi, tôi muốn tên béo kia biết rằng, tôi vẫn thích loại đàn ông tác phong không đứng đắn như anh ta, nhưng từ sau anh ta, tôi tìm được loại còn hoàn mĩ hơn anh ta, là phiên bản 2.0 của anh ta.

Tôi ôm cái hộp khiến người ta khiếp sợ trở về nhà. Lúc đợi đèn đỏ, một đôi tình nhân ngọt ngào nắm tay nhau đứng bên cạnh tôi, ánh mắt giao nhau, đó gọi là cuồng si quấn quýt, toàn bộ thế giới bao gồm cả đèn giao thông, có lẽ trong mắt họ chẳng có ý nghĩa, chẳng có màu sắc. Họ chắc thế nào cũng không ngờ, người con gái có vẻ mặt vô tri vô giác đứng bên cạnh họ, đang ôm món đồ thê lương đến vậy trong lòng.

Băng qua đường, tôi bước tới bên cạnh thùng rác, ra sức nhét cái hộp đó vào trong, hộp bị tắc ở miệng thùng rác, tôi nhấc chân lên, gắng sức đá nó vào.

Trong mơ, đến Thượng đế cũng muốn nói với tôi, cuộc đời đấu đá bừa bãi của con sẽ có kết thúc như thế nào, ta cũng giữ thái độ trông chờ.

Vậy thì trong thực tế, ngoài bản thân tôi, càng chẳng ai có thể quyết định rốt cuộc tôi nên diễn vai nào. Tới chỗ rẽ tiếp theo, cho dù tôi không có phúc phận đụng phải người thương mà số mệnh đã định, nhưng cũng có khả năng bảo vệ bản thân không đụng phải chiếc xe tải lái xe vừa uống rượu. Quanh co, khúc khuỷu, không chừng trò cò quay Nga vận mệnh mỗi lần quay tới tôi, đều có viên đạn nhắm chính xác vào đầu tôi.

Thật là một ngày dài đằng đẵng.