36 Kế Theo Đuổi Lăng Vân Nguyệt

Chương 6: Oan gia



Sáng sớm, nàng đã mặc sẵn y phục, rón rén bước ra hỏi cửa phủ. Nàng kêu Nhạc thúc đánh xe chạy thật nhanh để không bị cha phát hiện.

Nhạc thúc được cha nàng cưu mang, nhà cửa bị đánh phá, nợ nần chồng chất, khi cơn đói sắp giết chết thúc ấy, Mộ lão gia đã xuất hiện, thấy người này bản tính lương thiện nhưng lại phải rơi vào hoàn cảnh khốn khổ này, ngài đã không ngại ngần mà dẫn về phủ, rồi để thúc ấy làm đánh xe, chở ngài vào cung thượng triều, Nhạc thúc cũng là người đã giúp Cẩm Ninh rất nhiều, nếu không, sao nàng có thể dễ dàng mà gặp được "người trong lòng" như vậy?

Hai bình rượu đã sẵn sàng, nàng vừa uống vừa ngoái nhìn xem xe của Lăng Vân Nguyệt đã đi tới chưa. Nhưng chờ mãi, chờ mãi, tới khi quá giờ rồi vẫn chẳng thấy, nàng nhăn mặt nói với Ngọc Đàm:

"Ngọc Đàm, sao hắn vẫn chưa tới?"

"Nô tỳ cũng không biết nữa. Hay là.. hay là tại tiểu thư khiến công tử bẽ mặt trước bao nhiêu người, nên công tử không dám qua nữa?"

"Không thể nào. Hắn là Lăng Vân Nguyệt đó, hắn không giống những người khác. Hắn không qua, sao ta thấy khó chịu quá!"

Nàng cố gắng lưu lại chờ thêm một chút nữa. Một canh giờ, rồi hai canh giờ, nàng chống tay mòn mỏi, mắt vẫn chẳng rời con đường mà xe ngựa của Lăng Vân Nguyệt sẽ qua, ngáp ngắn ngáp dài, đôi mắt cũng mờ đi, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thấy hắn.

Nàng đành đi về trong thất vọng. Về tới nơi, lão gia đã ngồi sẵn chờ nàng rồi. Vẻ mặt nghiêm túc này, chắc chắn ngài lại định giáo huấn con gái một phen đây. Nàng tuy rằng có chút buồn vì không được gặp Lăng Vân Nguyệt, nhưng khiến cha bớt nóng giận vẫn là quan trọng nhất lúc này.

Nàng cười lớn chạy tới, xoa vai xoa đầu cha rồi nói:

"Cha, hôm nay cha không lên triều sao?"

"Con ngồi xuống."

Nàng nghe giọng nói này, biết ngay có cớ sự xảy ra rồi, nàng nháy mắt với Ngọc Đàm, nhưng cô ấy cũng lắc đầu chịu thua, nàng đành từ từ ngồi xuống, nghe cha nói:

"Cha đã nói với con từ lâu, rằng cha sẽ tìm cho con một vị sư phụ, có thể dạy dỗ con, khiến Mộ Dung Cẩm Ninh tiểu thư đây phải thay đổi, đúng như lời hứa, cha đã tìm được rồi."

"Cha, con ở như vậy không phải vẫn tốt sao?"

"Đại họa con gây ra còn chưa đủ sao?"

Lão gia lớn tiếng tới thế, Cẩm Ninh cũng im bặt. Ngài lại nói:

"Ba ngày sau, con sẽ tới bái sư. Khi nào học được cách làm một vị tiểu thư dịu dàng đoan thục, lúc đó mới được trở về Mộ phủ."

"Nhưng con không muốn đi, con muốn ở bên cha."

Nàng không nghe nữa, bỏ chạy về phòng. Nàng nằm gục xuống giường, úp mặt vào gối, nức nở khóc. Ngọc Đàm chạy theo, vội vàng đóng cửa lại rồi an ủi nàng:

"Tiểu thư, người đừng như vậy. Lão gia làm như thế cũng là muốn tốt cho người thôi."

"Sao cha cứ muốn ta thay đổi? Ta không cần sư phụ gì cả, con gái cha bản tính trời sinh đã vậy, có dạy dỗ thế nào cũng không tốt hơn được đâu."

Lão gia đẩy cửa xông vào, chỉ tay nói Cẩm Ninh:

"Con nói vậy mà được à? Nữ nhân trong thành thử hỏi có ai ngang bướng như con không? Người làm cha này cũng đau đầu quá rồi."

"Nhưng cha không thể để con đi như vậy."

"Con nhất định phải đi. Ta tin rằng người này có thể giáo huấn được con."

"Là ai? Ai lại khiến cha tin tưởng tới vậy?"

"Con trai của Lăng Tiêu - Lăng Vân Nguyệt."

Nàng bật dậy, thay đổi sắc mặt, ngơ ngác đính chính lại với cha:

"Lăng.. Lăng Vân Nguyệt?"

"Đúng vậy. Vị công tử đó tài mạo hơn người, lại là học trò của Linh Tuyền sư phụ, nam nhân thiên hạ chưa ai vượt qua được cả. Con gái ta, tuy dung mạo xinh đẹp, nhưng kiến thức nông cạn, hành sự không giống tiểu thư nhà khuê các chút nào."

"Được.. được.. con đi.. con đi. Ba ngày sau đúng không? Con sẽ đi chuẩn bị ngay."

Lão gia bất ngờ không nói lên lời, quay sang hỏi Ngọc Đàm:

"Ngươi.. hầu hạ tiểu thư lâu như vậy, mau giải thích cho ta, nó rốt cuộc sao lại thay đổi tới chóng mặt như vậy? Nói nó ngang ngược độc nhất vô nhị, đúng là không sai."

Ngài lắc đầu đi ra khỏi phòng của Cẩm Ninh, Ngọc Đàm cũng vội chạy theo tiểu thư, xem nàng còn tính bày ra trò gì nữa?

Tại Lăng phủ.

Lăng Vân Nguyệt và cha đang cùng đánh cờ, nước cờ này khó, hắn đang rất tập trung, đột nhiên lão gia nói:

"Hài tử, cha có chuyện muốn nói với con."

"Cha cứ nói."

"Thật ra, bằng hữu của cha, Mộ Lý, có một đứa con gái, muốn bái con làm sư."

Hắn dừng tay, ngước lên nhìn cha:

"Con?"

"Đúng vậy! Con là học trò của Linh Tuyền sư phụ, tài mạo bất phàm, Mộ Lý, chính là muốn con gái ông ấy nhận con làm sư phụ, hi vọng có thể giúp ông ấy bớt một nỗi lo."

Mộ? Hắn nghe họ này, thấy vô cùng quen, đã đinh ninh trong đầu là đã nghe ở đâu đó rồi, nhanh chóng hỏi lại cha:

"Vậy người đó tên là gì?"

"Mộ Dung Cẩm Ninh."

Hắn đánh rơi quân cờ, đứng bật dậy, thẳng thừng từ chối:

"Con không làm. Con tuyệt đối không chấp nhận cô ta làm đồ đệ gì cả."

"Vân Nguyệt, coi như con nể mặt cha. Ông ấy là bằng hữu tốt nhất của cha, cha không nỡ từ chối. Có thêm đồ đệ cũng tốt mà, sao con lại.."

"Miễn không phải cô ta!"

Hắn bỏ đi, mặc kệ cha vẫn ngồi bên bàn cờ dang dở, ra sức thuyết phục.

Hắn.. không ngờ lại ghét nàng tới vậy?