36 Kế Theo Đuổi Lăng Vân Nguyệt

Chương 7: Miễn cưỡng



Trời trở lạnh hơn rồi, gió lớn chẳng ngừng, nàng khoác thêm áo choàng vẫn chưa đủ ấm. Nàng cũng biết rằng, mỗi kì đông tới, cha nàng lại bị đau đầu gối, nàng đều ở bên cạnh xoa bóp cho cha. Chỉ là năm nay, e rằng sẽ phải đi một thời gian dài, cha ở lại một mình, không biết đám nô tài có ai săn sóc chu đáo không?

Từ phòng của Cẩm Ninh, Ngọc Đàm vai vác một túi đồ lớn, nặng tới nhăn nhó mặt mày, Cẩm Ninh đi trước cứ réo cô ấy: "Nhanh lên, nhanh lên." Chỉ là đi bái sư thôi, sao lại mang nhiều thứ tới như vậy?

Hành lí sẵn sàng, nàng từ từ bước ra xe, tuy rằng còn ngoảnh lại lưu luyến, không nỡ xa cha, nhưng mọi chuyện đã định, chỉ có thể tuân theo.

Cuối cùng cũng có ngày Mộ Dung Cẩm Ninh chịu nghe cha một lần, để thân làm cha này có thể yên tâm được đôi phần.

Trên đường đi, nàng vừa bồn chồn, lại hào hứng muốn được thấy khuôn mặt của Lăng Vân Nguyệt sẽ ra sao khi có người đồ đệ như nàng?

Nàng quay sang hỏi Ngọc Đàm:

"Ngươi nói xem, Lăng Vân Nguyệt có phải sẽ vô cùng vui khi có một đồ đệ như ta không?"

"Người nói gì vậy? Công tử tránh người chẳng được, giờ lại vui được sao?"

"Nha đầu ngốc!"

Nàng đánh nhẹ vào đầu Ngọc Đàm, bác bỏ ngay cái suy nghĩ nông cạn trong đầu cô ấy. Vị tiểu thư này giờ chỉ toàn nghĩ tới viễn cảnh ngọt ngào khó quên khi đối mặt với Lăng Vân Nguyệt thôi, nàng còn cho rằng, là trời cao đang giúp nàng có được một mối nhân duyên kì lạ nhưng cũng không kém hấp dẫn.

Tới nơi rồi, xe của Nhạc thúc cũng nhanh chóng trở về, có thúc ấy bầu bạn cùng cha, Cẩm Ninh cũng đỡ đi một nỗi lo.

Kì lạ, Lăng phủ rộng lớn như vậy, sao lại không có lấy một bóng người? Chuyện nàng tới đây bái sư không phải mọi người không biết, lẽ ra phải có người ra đón nàng chứ? Sao giờ lại thành tự mình lần đường thế này?

Nàng nắm lấy tay Ngọc Đàm rón rén đi vào, người cúi thấp xuống, lần từng bước, từng bước, đột nhiên nàng bật dậy, không may đập mạnh vào đầu Ngọc Đàm đi sau, cô ấy nhăn nhó đỏ mặt vì đau, than vãn với nàng:

"Tiểu thư, người làm gì vậy? Đau chết nô tỳ rồi?"

"Ta xin lỗi, xin lỗi, a! Ta chợt nhớ ra, chúng ta đường đường chính chính tới đây, ta tới bái Lăng Vân Nguyệt làm sư phụ, sao phải lén lút thế này?"

"Tiểu thư, người sắp trở thành đồ đệ của công tử rồi, sao vẫn tùy tiện gọi tên của ngài ra như thế, không được gọi" hắn "gì nữa, không chừng sẽ bị phạt vì bất kính đó!"

"Cũng đúng, coi như ngươi suy nghĩ chu toàn."

Nàng vui vẻ đi vào, đột nhiên chạm mặt Tri Doanh. Hắn tỏ thái độ không thích nàng ra mặt:

"Mộ Dung tiểu thư, người về đi!"

"Tại sao? Ta tới để bái sư mà!"

"Chẳng lẽ lão gia không nói với Mộ thừa tướng rằng, công tử không đồng ý nhận người làm đồ đệ sao?"

"Cái gì? Không.. không nhận?"

Nàng hụt hẫng thấy rõ. Lúc đầu còn hào hứng muốn biết, giờ không ngờ lại bị đẩy vào hoàn cảnh này, người thì chẳng thấy, lại sai nô tài tới đuổi nàng đi, như vậy, há chẳng phải là khinh thường nàng quá hay sao?

Nàng vứt chiếc áo choàng xuống đất, vừa chỉ tay vào chiếc áo vừa nói lớn:

"Ta đứng giữa trời đông gió rét chờ công tử nhà ngươi. Đã không có ai ra tiếp đón, ta có thể bỏ qua, nhưng đằng này lại sai một nô tài ra đuổi ta về, ngươi nghĩ Mộ Dung Cẩm Ninh ta thấp hèn tới vậy sao?"

"Công tử chuyển lời, không muốn nhận một đồ đệ ngang ngược, thủ đoạn như tiểu thư. Mời tiểu thư về cho."

"Ta không về, nếu muốn ta về, kêu lão gia nhà người ra đây."

Nàng tức giận thật rồi. Tuy ai nấy đều thấy nàng quái đản, nhưng Lăng Vân Nguyệt lại sai một nô tài ra đuổi nàng về, như vậy không phải khinh thường nàng, mà là khinh thường cả Mộ lão gia, coi nhẹ cả Mộ phủ.

Nàng quay ánh mắt sắc như dao nhìn Tri Doanh, vừa lúc ấy Lăng lão gia xuất hiện, kịp thời đi tới. Nàng quay phắt người sang hướng khác, chỉnh lại trang phục, đầu tóc, tươi cười bái kiến lão gia:

"Mộ Dung Cẩm Ninh, bái kiến lão gia."

"Được rồi, được rồi, con đứng lên đi không cần đa lễ. Tri Doanh, ta bảo Vân Nguyệt ra đón tiểu thư, nó đâu rồi?"

"Công.."... "

Lão gia!"

Tri Doanh chưa kịp mở lời giải thích, nàng đã chen ngay lời hắn, giọng trách móc đáng thương:

"Lão gia, tiểu nữ vừa tới, đứng giữa trời lạnh cóng này chờ công tử, ai ngờ, từ đâu ra một tên tự ý to tiếng đuổi tiểu nữ đi, còn nói gì mà tiểu nữ không xứng làm đồ đệ của công tử Lăng Vân Nguyệt, nói tiểu nữ xấu xa thủ đoạn, còn vô lễ động thủ đẩy tiểu nữ ra khỏi phủ."

"Tri Doanh, ngươi dám làm càn như vậy sao?"

Nàng đưa tay chấm chấm nước mắt, ngước lên nhìn lén Tri Doanh, thấy hắn tức giận, muốn minh oan nhưng lại không có cơ hội giải thích, nàng lại càng đắc ý, Lăng lão gia nghiêm giọng:

"Tri Doanh, phạt ngươi quỳ ở ngoài một ngày, nếu dám đứng lên, ta tuyệt đối sẽ không tha."

Lão gia dẫn nàng vào trong, lúc đó nàng còn lén quay lại cười Tri Doanh, hắn trừng mắt nhưng không dám làm bừa nữa, đắc tội với Mộ Dung Cẩm Ninh đúng là có kết cục thảm thật, hắn muốn phản kháng nhưng lại không thể, đúng là đáng thương mà!

Lăng Vân Nguyệt đang ngồi ở Hoa Viên đọc sách, ánh mắt thi thoảng lại liếc ra ngoài nhìn xem nàng tới chưa, coi bộ cái dáng vẻ đọc sách nhưng "tâm trí ở nơi khác" này, trước nay hắn chưa từng gặp phải, nếu có, cũng không phải vì một nữ nhân. "

Nàng theo sau lão gia tiến vào, lão gia gọi lớn:

" Vân Nguyệt, sao con lại thất lễ như vậy? Tiểu thư đứng chờ con, con không ra đón, lại để Tri Doanh làm càn, con để mặt mũi của cha ở đâu? "

" Con đã nói rồi, con không chấp nhận cô ta làm đồ đệ. "

" Vân Nguyệt, con thông hiểu đạo lý, học rộng tài cao, sao không hiểu cho cha một lần? Được rồi, từ nhỏ tới giờ, cha chưa từng bắt ép con làm điều gì, nhưng hôm nay, ta ra lệnh cho con phải nhận Mộ Dung Cẩm Ninh làm đồ đệ, nếu không, đừng trách cha quá nghiêm khắc với con."

Lão gia bỏ đi, hắn cố gọi lại nhưng không được. Quay hướng sang thấy nàng đang cười tủm tỉm một mình, hắn cũng tức giận mà bỏ đi nốt. Nàng đành ngồi đó, chờ khi nào có người quay lại sắp xếp một chỗ đàng hoàng để nàng nghỉ chân, nàng mới yên thân được tại nơi ở mới.