85 Độ C Của Tổng Giám Đốc

Chương 14



Edit: Méo

Beta: Cá chuyên dụ dỗ bạn Méo edit cho

Đại Tiết cảm thấy đời sống tình cảm của cô rất ngọt ngào.

Mỗi sáng thức dậy, ông chồng đẹp trai đã đi làm từ sớm, lại bắt đầu một ngày quẹt thẻ chấm công, làm trâu ngựa cho công ty. Cả căn biệt thự đều thuộc về Đại Tiết. Nếu muốn tu thân dưỡng tính thì cô có thể ngồi nhà viết truyện “Chết cũng phải yêu” trên Weibo, hoặc nghiên cứu văn hóa hoang dại Popo*. Nếu nhiệt huyết phát triển sự nghiệp bỗng dâng trào thì cô có thể bán hàng order trên vòng bạn bè, đến tiệm hoa làm tour du lịch nửa ngày, tiện thể oánh bát mì sùm sụp, rồi lại ngồi nghe người đại diện tài sản của mình phân tích tình hình đầu tư. Cứ thế đã hết một ngày, ông chồng mệt mỏi tan tầm về nhà. Bọn họ cùng gọi cơm ngoài, hoặc là ông chồng giỏi bắt bẻ của cô sẽ không thể chịu được nữa mà tự xuống bếp, làm “anh nội trợ Tung Hoa”. Hai người vui vẻ chia sẻ mĩ vị, oẳn tù tì xem ai rửa bát, rồi lại lên sofa cùng thưởng thức bộ phim đô thị lúc tám giờ. Đến mười giờ tối, sau khi tắm rửa sạch sẽ, chào xong thì ai về phòng nấy, giường ai nấy nằm.

(Popo: Trang tiểu thuyết chuyên truyện 18+)

Nhưng sau khi nghe Đại Tiết miêu tả về cuộc sống hôn nhân thì Hách Ưu – bạn cô chỉ buông một câu: “Bạn cùng nhà của mày tính tình tốt đấy.”

Bạn cùng nhà?

Đại Tiết ngẫm nghĩ, đúng là sinh hoạt của bọn họ thiếu chút… cảm xúc mãnh liệt không thể kiềm chế.

Cô đã từng “mơi” Nhị Địch vào phòng cô ngồi, Nhị Địch lại cực kỳ tránh né đáp lại: “Không! Tôi sợ cô sẽ nhân cơ hội này mà uy hiếp tôi dọn phòng cho cô.”

“Sao lại không thể là anh cưỡng bức tôi ấy ấy ó ó, làm chuyện không thể miêu tả?”  Đại Tiết rủa thầm trong bụng.

Tóm lại thì tuy hôm nay là ngày kỷ niệm một năm ngày cưới của bọn họ, nhưng nhìn từ thực tế thì cả hai vẫn không chút liên can gì.

Đại Tiết tính hôm nay sẽ tổ chức một party bất ngờ: Vang đỏ dưới ánh nến, anh một ly em một ly, bầu không khí thôi thúc anh cọ em, em cọ anh, hoan lạc cả đêm. Kết quả, chỉ một cuộc gọi đã làm kế hoạch này đành phải gác lại.

Cuộc gọi từ người mẹ máu mủ ruột thịt của Đại Tiết, bà ta ân cần nhỏ nhẹ quan tâm cô: “Tiểu Tiết, hôm nay là ngày trọng đại, nhớ đưa Nhị Địch về ăn cơm đấy nhé.”

Phiên dịch lại là, con gái, hôm nay cha mày muốn đầu tư dự án mới, mau đưa ngân hàng di động về.

Quan hệ giữa cô và bố mẹ không hòa hợp cho lắm, dù sao cũng xa cách nhau gần mười lăm năm. Có lẽ lúc mới đầu, bọn họ còn nhớ cô. Nhưng thời gian trôi, bọn họ đã có thêm một đứa con trai, đương nhiên sẽ lạnh nhạt với cô hơn. Nhưng sờ lên bộ ngực phình ra của cô mà tự vấn, bọn họ cũng chưa từng hà khắc với cô. Tất nhiên, nguyên nhân chính cũng có thể là bởi vì hai người họ không kì vọng quá nhiều vào cô nên mới để kệ cô bay nhảy. Nếu không phải đồng tính không thể đăng kí kết hôn thì Đại Tiết vô cùng nghi ngờ em trai cô sẽ bị đẩy ra để yêu đương với Nhị Địch. Nói ra cũng buồn cười thật, nhờ cuộc hôn nhân với Nhị Địch mà một năm nay, cô nhận được sự quan tâm của mẹ còn nhiều hơn mười năm trước cộng lại.

Sau khi cúp điện thoại, Đại Tiết gọi cho Nhị Địch thông báo về buổi tiệc này, nhân tiện phiên dịch lại ý của mẹ cô cho hắn.

Nhị Địch hiếm khi vui vẻ cười thành tiếng. Hắn bưng ly cà phê trên bàn lên uống, hỏi cô: “Ở nhà cô cũng coi trời bằng vung thế à?”

“Tôi chỉ coi trời bằng vung trước mặt anh thôi.”

Đột nhiên bị trêu chọc khiến Nhị Địch sặc cà phê.

Đại Tiết từ chối đề nghị đến đón cô của Nhị Địch, cô bảo sẽ lái xe về nhà trước rồi đợi hắn ở đó. Nghĩ lát nữa còn có cuộc họp quan trọng, Nhị Địch cũng không cố ép mà đồng ý với cô.

Sau khi dừng xe ở trước cửa nhà mẹ đẻ, Đại Tiết vừa mở cửa xe xuống thì đột nhiên nghe thấy “Bẹp” một tiếng, đầu có gì đấy dinh dính.

Một thằng nhóc cười hết sức ranh ma cầm cây súng đồ chơi nhảy ra khỏi lùm cây, chĩa vào cô chế nhạo: “Chị đã bị em giết chết!”

Giọng nói ồm ồm thời vỡ giọng của thằng bé khó tránh khỏi việc gây chú ý, mấy vị khách trong nhà không nén nổi tò mò mà quay ra nhìn cô.

Sao cảnh này cứ giống trong “Tân dòng sông ly biệt” thế nhỉ?

Đại Tiết lau trán, tay cô lập tức dính đầy thuốc nhuộm màu xanh lam, xem ra là muốn cô bẽ mặt đây mà. Xung quanh có mấy tiếng cười giễu cợt, Đại Tiết thở dài một hơi rồi dùng tay sạch lấy khăn tay trong túi ra, dưới ánh mắt săm soi của mọi người, cô lau mũi cho cậu em trai yêu thương.

“Nhìn em này, lớn thế này rồi còn thò lò mũi, để chị lau cho nào.”

Cô chị gái lương thiện bị cậu em trai nghịch ngợm trêu chọc nhưng lại không màng tới vẻ nhếch nhác của bản thân, phản ứng đầu tiên không phải trách mắng mà là quan tâm cậu em trai chưa kịp lau nước mũi.

Quần chúng vây xem: CẢm ĐộNg.

Còn cậu em trai thì lại thấy cô hừ lạnh bên tai: “Tối nay, tốt nhất là mày đừng ngủ một mình! Em trai ngoan của chị.” Mấy chữ cuối cùng, cô nói nghiến răng nghiến lợi. Song, vẻ mặt cô vẫn hết sức dịu dàng thân thiết.

“Có chuyện gì thế?” Giọng nói uy nghiêm phá vỡ cục diện bu lại hóng hớt, là bố ruột của Đại Tiết. Ông đứng giữa đám người nhìn cô, vẻ mặt không hài lòng: “Tiểu Tiết, con lại làm loạn nữa rồi!”

Nhìn đi, chưa phân rõ tốt xấu đã kết luận, mặt Đại Tiết tỏ vẻ xấu hổ, nhưng thực chất là thờ ơ cúi đầu.

“Có chuyện gì à?” Lại một giọng nói khác vang lên, chẳng qua dịu dàng hơn, lại còn rất quen thuộc.

Cô ngẩng đầu nhìn, là ông chồng trên danh nghĩa của mình. Tay hắn vẫn đang cầm chìa khóa, có vẻ là vừa đến.

Cô có linh cảm chẳng lành, lòng điên cuồng cầu nguyện: “Đừng nói, tuyệt đối đừng nói, đừng nói những lời xấu hổ đó!”

Nhị Địch mỉm cười bước tới ôm vai cô, song vẻ mặt lại lạnh như băng: “Kẻ nào làm cô gái của tôi tức giận?”

Đại Tiết che mặt, mấy chữ “cô gái của tôi” nghe xấu hổ quá đi mất!

Sự việc mở đầu không hề phá hỏng sự hài hòa của bữa tiệc. Buổi tiệc vẫn diễn ra linh đình, giai nhân dập dìu. Sau khi hoàn thành ba nhiệm vụ, giả cười – trò chuyện – ngẩn người, Đại Tiết cảm thấy như đang ngồi bàn chông. Thừa dịp không ai để ý, cô trốn ra đi dạo trong sân một mình.

Chẳng biết sau lưng có người xuất hiện từ bao giờ.

Cô buồn cười ngoảnh lại: “Sao cậu Địch cũng chuồn ra đây vậy?”

Cậu Địch bị gọi tên vẫn thản nhiên cốc đầu cô: “Đau không?”

“Anh đến từ bao giờ?”

“Lúc cô dừng xe, cô chiếm chỗ đỗ xe của tôi.”

Đại Tiết: …

Nhị Địch đút hai tay vào túi, dường như hắn đoán được cô sẽ không đáp lời nên cũng im lặng, chỉ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lá cây.

Đại Tiết nhìn theo ánh mắt hắn, vẻ mặt hoài niệm: “Anh có biết vì sao ngày nào tôi cũng vui vẻ, tự do tự tại như vậy không?”

“Vì sao?” Hắn quay lại nhìn cô.

“Vì cái cây này.” Đại Tiết chân thành đáp, nhân tiện gửi lời mời: “Có muốn leo lên xem với tôi không?”

Mặc váy với áo sơmi bó trèo cây đúng là bất tiện. Lúc hai người thở hồng hộc trèo lên được thì mặt đã đỏ bừng, mái tóc được chăm chút tạo kiểu bị mồ hôi thấm ướt mà bết xẹp vào da dầu. Dáng vẻ nhếch nhác thảm hại chưa từng có, hai người nhìn nhau, không nhịn được mà phì cười.

“Ngồi đây anh thấy gì?” Đại Tiết nóng lòng muốn chia sẻ bí mật này với hắn.

“Hàng xóm của cô vi phạm luật xây dựng à? Tầng này xây cao thế.”

“…” Thế mà cô đã nghĩ là hắn sẽ hiểu được lí do cô vui vẻ đấy.

Nhận ra bà vợ mình không vui, hắn không đùa nữa: “Tôi thấy cành cây đung đưa, lá cây lay động, mây trôi và bầu trời xanh thẳm.”

“Trước kia, mỗi lúc không vui là tôi lại trèo lên đây. Dưới phong cảnh này, tôi sẽ thấy những muộn phiền ấy trở nên thật tầm thường.” Cô nhìn hắn rồi nở nụ cười thỏa mãn.

Hắn cũng mỉm cười, vén mái tóc bị gió thổi rối bời ra sau tai cô, khi rút tay lại thì tay hắn đã có thêm một chiếc nhẫn.

“Chúc mừng một năm ngày cưới.” Kim cương có lấp lánh hơn nữa cũng không sáng bằng đôi mắt hắn lúc này.

“Chúc mừng một năm ngày cưới.” Cô vui vẻ ôm cổ hắn.

Cùng lúc đó, hai người nghe thấy “rắc” một cái, dễ nhận thấy là cành cây đang phản đối sức nặng của bọn họ, áo sơ mi của tổng giám đốc bị rách một mảng lớn.

Sắc mặt tổng giám đốc bá đạo lập tức đen như đít nồi.

Sau ngày hôm ấy lại có thêm một tin đồn về tổng giám đốc tập đoàn Ba Tổng: Phàm là người quen, đều nói y lạnh lùng. Ngày ấy, Địch rời tiệc giữa chừng, không rõ tung tích, tìm quanh chẳng thấy. Song, nghe tiếng vợ y kêu cứu, mọi người tìm được trên chiếc cây trong vườn. Quần áo xộc xệch, thân treo cành Nam, bại hoại kẻ sĩ.*

Đoạn cuối mợ tác giả lại chơi trò nói theo lối văn ngôn ngày xưa.