85 Độ C Của Tổng Giám Đốc

Chương 4



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Kìa chú là chú Cá xinh 

Tối hôm ấy, Đại Tiết tới bữa tiệc từ thiện muộn hơn Nhị Địch.

Lúc cô đến, Nhị Địch đang nhảy điệu mở màn với một cô gái khác.

Cô gái ấy mặc váy midi bồng bềnh màu huỳnh quanh, phối thêm tất trắng và xăng-đan thủy tinh trong suốt. Gu ăn mặc thế này vừa nhìn đã biết là tri âm tri kỉ của tên kia.

Lại nhìn sang dáng vẻ hé môi cười, lòng xuân phơi phơi khác hẳn ngày thường của tên Nhị Địch. Chắc hẳn hai bọn họ chính là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết.

Đạo Tiết đang hóa thân thành Holmes suy luận quan hệ giữa chồng và cô gái kia thì bên cạnh bỗng xuất hiện một gương mặt đẹp tuyệt trần, giới tính: nam.

Anh chàng không rõ tên ấy tỏ vẻ trào phúng: “Bà Lý, nhìn chồng mình tình nồng ý đượm khiêu vũ với cô gái khác, cô có cảm giác thế nào?”

Đại Tiết thầm trợn mắt, dựa theo tình tiết cũ rích trong tiểu thuyết thì một là tay này thầm thương Lý Nhị Địch, hai là trộm nhớ thanh mai của hắn. Anh ta không dám dũng cảm tiến lên nên mới giật dây mình phá đám đây mà.

Đại Tiết nhún vai, tỏ vẻ chẳng sao hết: “Cody của bọn họ nên bị trừ hết sạch lương.”

Anh đẹp giai thoáng ngây ra, sau đó vỗ tay cười to: “Cô thật là đặc biệt.”

Đại Tiết cạn lời, vội ca liên khúc từ chối: “Đừng, đừng nói tôi đặc biệt. Tổng giám đốc bá đạo yêu cô gái dọn vệ sinh bởi vì cô ta đặc biệt, vương gia yêu kiều yêu nô tì thô kệch cũng bởi vì cô ta đặc biệt. Tôi không phải nhân viên dọn vệ sinh, cũng không phải nô tì thô kệch. Tôi là Mary Sue, cảm ơn.”

Anh đẹp giai nghe xong thì cười ngật ngưỡng, gây ra động tĩnh quá lớn khiến một nửa số người trên sàn nhảy đổ dồn ánh mắt về đây, Nhị Địch cũng thế.

Hắn nhíu mày, tên Tăng Bắc Thái này lần nào cũng đeo bám người con gái bên cạnh hắn, đuổi mãi không đi y hệt ruồi nhặng. Còn cả cô gái kia nữa, tại sao lại mặt mày hớn hở nói nhiều như thế với người đàn ông khác?

Nhị Địch càng nghĩ càng giận. Hắn ôm eo Sở Liên đi tới cạnh Đại Tiết, gật đầu chào Tăng Bắc Thái: “Đổi bạn nhảy.” Sau đó, hắn cứng rắn ôm Đại Tiết vào lòng.

Đại Tiết:… Tôi chỉ đến điểm danh cho có, sao lại phải khiêu vũ?

Nhị Địch nghiến răng nghiến lợi thì thầm bên tai cô: “Cô càng ngày càng to gan đấy, dám liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác ngay trước mắt tôi hả?”

Đại Tiết cảm thấy cô thật sự phải nói cho ra ngô ra khoai với cái tên mắc chứng “hoang tưởng tuổi dậy thì” * này, không thì cô có thể bị tên này làm “giật mình” bất cứ lúc nào. Vậy là, cô hỏi hắn: “Anh giai Lý à, anh còn nhớ vì sao chúng ta kết hôn không?”

*chứng hoang tưởng tuổi dậy thì: hay 中二病, chuunibyou

Nhị Địch khinh thường: “Hừ, đương nhiên là kết hôn vì lợi ích. Đừng tưởng bở là tôi yêu cô, tôi chỉ không muốn cô vứt…”

Nhị Địch vẫn tỏ vẻ khinh thường: “Cô gái, tôi bóp chết cô chỉ dễ như giết con kiến.”

Nhị Địch nghẹn họng, cúi đầu xuống định in dấu lên đôi môi son khiến lòng hắn xao động thì lại bị Đại Tiết nhanh tay ngăn cản: “Anh có thể sửa cái tật tổng giám đốc đuối lí không cãi được là lại cưỡng hôn đi được không? Màu son của tôi hôm nay đẹp vãi lúa, tôi không muốn tô lại đâu, đừng hôn tôi.”

Nhị Địch nổi hứng đùa dai, giả vờ định hôn má nhưng lại vẫn bị cô cản: “Hôm nay tôi trang điểm kiểu sương sương, tự nhiên, đừng có phá hỏng.”

Hắn cười định hôn tóc cô, vẫn bị ngăn lại: “Tóc tôi bôi không ít sáp đâu, anh dám hôn thì tôi cũng phục anh sát đất.”

Đại Tiết thoáng ngây ra, sau đó nói: “Thật ra là có bôi dầu gió.”