A Châu

Chương 6



[A Châu] Hồi 6

“A Châu, trước đây lúc nàng ngủ ta từng nghe nàng gọi “Tiêu đại ca”. Tiêu Phong nắm vai A Châu, ánh mắt hiền hòa nhưng cũng mang theo nghi hoặc.

A Châu ngạc nhiên, có lẽ là lúc ngủ ngoài trời khi đi từ Nhạn Môn quan về Lạc Dương đã nói mớ nhưng sao nàng dám nói đó là chuyện kiếp trước? Nàng không sợ chàng không tin, nhưng kiếp trước nàng đã dịch dung thành Đoàn vương gia khiến chàng giết nhầm người, vốn là nàng có lỗi với Tiêu đại ca, sao còn có thể nói ra khiến chàng buồn lòng hơn?

“Chắc là Tiêu đại ca nghe nhầm rồi, thiếp chỉ có một đại ca là chàng thôi.” A Châu nép mình vào người Tiêu Phong, chuyển chủ đề: “Phải rồi, Tiêu đại ca, khi nãy chúng ta đã bị đám người kia phá rối. Chúng ta đang hỏi Huyền Từ xem ai là người báo tin cho ông ta. Tuy Huyền Từ ngộ sát cha mẹ chàng nhưng cũng là do bị kẻ kia gài bẫy. Thiếp thấy tên tiểu nhân ấy mới là tội đáng muôn chết.”

“Nàng nói đúng.” Tiêu Phong đương nhiên tin lời A Châu, nàng nói chàng nghe lầm, chàng cũng không hỏi thêm nữa. Hơn nữa, lời A Châu như thức tỉnh kẻ trong mộng, nếu nói đến kẻ chủ mưu thì phải là tên báo tin sai kia.

Tiêu Phong nghĩ vậy, nôn nóng muốn đến Thiếu Lâm tự ngay nhưng A Châu ngăn chàng lại: “Đại ca, sáng nay chúng ta vừa đến Thiếu Lâm tự, những hòa thượng kia đều bị dọa đến vỡ mật, lại đến nữa thì họ sẽ không ngủ nổi mất. Cũng chỉ có ba ngày thôi, hơn nữa, nếu Tiêu đại ca quyết chiến với Huyền Từ hòa thượng, nhất định sẽ có rất nhiều người trong võ lâm kéo đến. Lúc đó chúng ta hỏi Huyền Tử lần nữa, không sợ ông ta không nói. Phải trả lại trong sạch cho đại ca nữa chứ!”

Tiêu Phong thấy A Châu luôn lo nghĩ cho mình, xúc động vô cùng, càng ôm chặt lấy nàng: “Một kẻ thô lỗ như Tiêu Phong, may mắn biết bao mới được A Châu bầu bạn cùng.”

Mắt A Châu rưng rưng, được bên cạnh Tiêu đại ca như vậy phải là nàng có phúc ba đời mới đúng. Nàng nhớ đến kiếp trước Tiêu Phong giết lầm nàng vì bị Khang Mẫn lừa, vậy Huyền Tự hại nhầm cha mẹ Tiêu đại ca là bởi ai? Tại sao Khang Mẫn phải làm vậy? Kẻ lừa Huyền Từ lại là vì sao?

A Châu nói ra nghi ngờ của mình với Tiêu Phong: “Trên thế gian này không có ân oán mà không có nguyên do. Tiêu đại ca vừa mới từ chức bang chủ thì Mã Đại Nguyên đã bị giết. Chúng ta vừa vào Thiếu Lâm, đám Khang Mẫn đã theo sau ngay. Hôm nay nhìn thấy Khang Mẫn như thế, thiếp cảm thấy cô ta không giống đòi công đạo cho chồng mà có vẻ như đang chĩa mũi nhọn về phía Tiêu đại ca. Còn kẻ chủ mưu lừa Huyền Từ, để ông ta sát hại cha mẹ chàng, như thế sẽ khiến Liêu Tống có xung đột. Triều đình trước nay chủ hòa, hắn ta làm vậy hẳn là muốn Liêu Tống giao tranh, còn mình ngồi không hưởng lợi.”

Nghe đến đó, Tiêu Phong nhíu mày, nếu theo cách nói ngư ông đắc lợi đối với việc Liêu Tống phân tranh thì e việc này đã vượt khỏi phạm vi giang hồ. Chàng nói: “Về Khang Mẫn, trước giờ ta chưa từng gặp. Sao cô ta lại muốn hại ta?”

“Không, chàng hẳn phải gặp cô ta rồi.”

A Châu từng đến đại hội Bách Hoa, một mỹ nhân như Khang Mẫn đã khiến mọi người xôn xao bàn tán, mấy hôm đầu Tiêu Phong cũng ở đó, chắc chắn hai người từng gặp nhau. Có thể là Tiêu đại ca không chú ý đến. A Châu lắc đầu, bật cười: “Tiêu đại ca, ở đại hội Bách Hoa đấy. Mỹ nhân như Khang Mẫn mà chàng không nhớ sao?”

“Chuyện này… quả thật ta không để ý. Nếu không phải hôm nay cô ta nói là quả phụ của Đại Nguyên huynh đệ thì ta cũng không biết cô ta tên gì.” Tiêu Phong chợt nhớ ra, đừng nói Khang Mẫn, đến người xinh đẹp tuyệt trần như A Châu mà lần đầu gặp chàng cũng không để ý đến dung mạo của nàng.

A Châu kinh ngạc thốt lên: “Thiếp… hình như hiểu vì sao cô ta muốn hại chàng rồi.” Nàng ngẫm kĩ lại, vẫn cảm thấy khó tin. Chẳng lẽ trên đời lại có một người phụ nữ muốn hại người chỉ vì không được người ấy chú ý? Hơn nữa, người chết còn là chồng cô ta, không đến mức dùng tính mệnh của chồng mình đi hại một người vô tội chứ?

“Tại sao?” Tiêu Phong càng khó hiểu.

“Chuyện này khó nói chính xác được. Phải rồi, Tiêu đại ca, không phải mấy hôm nay người Cái Bang ở dưới chân núi Thiếu Thất sao? Hay là chúng ta đi theo dõi Khang Mẫn, biết đâu sẽ có manh mối.”

Tiêu Phong đồng ý ngay, chàng cảm thấy A Châu suy nghĩ kín kẽ, cực kỳ khâm phục.

Đêm đó, Tiêu Phong bám theo Khang Mẫn. A Châu không đi, võ công nàng khá kém, dễ bị bại lộ. Tiêu Phong đi đến canh bốn* mới trở về. A Châu sợ Tiêu Phong gặp chuyện nên cả đêm không ngủ, nghe được động tĩnh bèn vội vàng ra đón, không ngờ thấy mặt mũi Tiêu Phong tái đi, trông có vẻ rất bực bội.

“Tiêu đại ca, chàng phát hiện ra gì vậy?”

“Sao nàng chưa ngủ?”

Tiêu Phong nắm tay A Châu, dẫn nàng vào phòng rồi đóng cửa lại. Sau, chàng mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Khang Mẫn, quả thực vô liêm sỉ.”

A Châu chưa từng nghe Tiêu Phong nói vậy về phụ nữ bao giờ. Đương nhiên, Tiêu Phong không quen nhiều phụ nữ, những người chàng biết đều là những nữ hiệp có tiếng trên giang hồ. Hơn nữa, Tiêu Phong sợ ảnh hưởng đến A Châu nên dù có thô lỗ chàng cũng sẽ không nhắc đến. Thấy A Châu đang nhìn mình, Tiêu Phong mới nói chuyện mình thấy cho nàng: “Quá nửa đêm, Toàn Quán Thanh vào phòng cô ta, hóa ra bọn họ đã thông đồng với nhau từ đại hội Bách Hoa. Nhưng Toàn Quán Thanh không phải đối thủ của Mã Đại Nguyên, nghe ý bọn họ thì Khang Mẫn còn dây dưa với cả Bạch Thế Kính. Mã Đại Nguyên là do Bạch Thế Kính giết.”

Đến A Châu cũng thấy bất ngờ.

“Đại ca là bang chủ Cái Bang, Khang Mẫn lại là vợ của phó bang chủ. Đại ca và cô ta không thù không oán, thế mà cô ta lại thông đồng với hai kẻ khác giết chết chồng mình, rồi vu hãm đại ca?”

Tiêu Phong cũng hy vọng chàng nghe lầm, nếu quả như vậy thì Mã Đại Nguyên đã chết oan uổng.

A Châu ngừng một lát rồi nói tiếp: “Tiêu đại ca còn nhớ trước đây thiếp nói tưởng nhầm Đoàn vương gia là kẻ thù giết cha của chàng là vì Khang Mẫn không? Thế nên, bất kể vì lí do gì, Khang Mẫn cố ý hại chàng là thật. Hơn nữa, rất có thể cô ta và Đoàn vương gia…”

A Châu dừng lại, theo trí nhớ kiếp trước của nàng thì cha nàng Đoàn Chính Thuần đúng là một kẻ lăng nhăng cực điểm.

Những người đàn ông có liên quan đến Khang Mẫn hiện giờ biết được gồm chồng là Mã Đại Nguyên, hai gã gian phu Toàn Quán Thanh, Bạch Thế Kính và người chưa rõ quan hệ Đoàn Chính Thuần. Tiêu Phong cau mày: “Ả đàn bà lăng loàn này, ta chỉ muốn giết ả ta ngay lập tức để báo thù cho Đại Nguyên huynh đệ.”

“Đại ca, tuyệt đối không thể. Chúng ta phải công khai việc này, trả lại trong sạch cho chàng.” Dù biết Tiêu Phong sẽ không hành xử thiếu suy nghĩ như thế nhưng A Châu vẫn không kìm được mà khuyên.

Tiêu Phong biết nàng nói có lý, lửa giận dần nguôi. Chàng thấy mắt A Châu có quầng thâm, chắc là do mấy hôm nay không được nghỉ ngơi tốt, hôm qua nàng còn thức trắng đêm chờ chàng, trong lòng lại càng thương yêu.

“A Châu, nàng nghỉ ngơi trước đã. Chuyện này chúng ta sẽ bàn sau, không cần vội.”

“Vâng, đại ca cũng nghỉ đi.”

Hôm trước kẻ ác giết vợ chồng Kiều Tam Hòe ở phòng ngủ chính, hai người không thể ngủ tại đó, đành đi vào phòng của Tiêu Phong trước đây. Từ khi gặp nhau ở Nhạn Môn quan đến giờ, hai người luôn cùng ăn cùng ở, hiện giờ ngủ cùng một phòng cũng không sao. Đương nhiên, tuy hai người là người trong giang hồ nhưng vẫn giữ lễ giáo, A Châu ngủ trên giường còn Tiêu Phong trải nệm dưới đất.

Hai người vừa chợp mắt đã bị những tiếng hét phẫn nộ bên ngoài đánh thức. Sắc trời vừa sáng, người ngoài cửa liên tục la mắng: “Đồ chó Tiêu Phong mau ra đây!” rồi “Khi sư diệt tổ, chết không toàn thây.”

Lúc ngủ cả hai đều không cởi áo khoác, Tiêu Phong tỉnh dậy, nhanh chóng đi thẳng ra ngoài.

Bên ngoài có rất nhiều tăng nhân Thiếu Lâm, Huyền Tịch dẫn đầu. Thấy Tiêu Phong ra, ông ta quát lên: “Tiêu Phong, ngươi là đồ khi sư diệt tổ khốn kiếp!”

Tiêu Phong rất giận nhưng vẫn hỏi: “Sao đại sư lại nói vậy? Tiêu mỗ không hiểu.”

“Ngươi còn giả vờ à, ngươi lẻn vào chùa giết chết ân sư mình là Huyền Khổ đại sư, hai người này đã nhìn rõ ràng.” Huyền Tịch chỉ vào hai chú tiểu đứng cạnh, bọn họ vừa hận vừa sợ nhìn Tiêu Phong, nói như đinh đóng cột là tận mắt nhìn thấy Tiêu Phong đi vào chùa của Huyền Khổ đại sư, lúc họ đi vào thì ông đã chết.

Tiêu Phong không biết biện giải thế nào, chợt nghe thấy giọng mình từ phía sau: “Đêm khuya tối trời, hai vị tiểu sư phụ có thể nhìn rõ ư? Mạng người quan trọng, không nói mò được đâu.” Một Tiêu Phong khác bước ra từ phòng ngủ, Tiêu Phong nhận ra là A Châu nhưng các hòa thượng khác thì nháo nhào, họ từ hùng hổ xông đến biến thành ngờ vực, nghi hoặc. “Tiêu Phong” kia xé tấm da mặt, để lộ gương mặt xinh đẹp, hóa ra chính là cô gái đi cùng Tiêu Phong lúc trước.

A Châu không để mấy hòa thượng kia nói: “Chỉ cần chịu khó để ý là có thể học được thuật dịch dung này. Tôi chẳng qua là nhân vật tầm thường, học mấy năm đã được như vậy, trên giang hồ không thiếu người tài, các vị đại sư đừng để vẻ ngoài đánh  lừa.”

Mấy hòa thượng nhìn nhau, Huyền Tịch nói: “Nhưng với võ công của Huyền Khổ đại sư, người bình thường sao có hại chết được?”

“Nếu đúng theo lời hai vị tiểu sư phụ đây, kẻ kia có vẻ ngoài giống Tiêu đại ca thì Huyền Khổ đại sư tưởng là Tiêu đại ca, đương nhiên sẽ không cảnh giác.” A Châu.

“Kể cả thế thì Tiêu Phong không thể hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi.” Tuy Huyền Tịch nói vậy nhưng giọng điệu đã hòa hoãn hơn nhiều.

Một lúc sau, lại có đoàn người ngựa khác đi về phía nhà họ Kiều,nhìn kỹ lại thì hóa ra là người Cái Bang, người đi đầu là Khang Mẫn và mấy vị trưởng lão. Chưa đi đến trước mặt, Ngô trưởng lão đã quát lên: “Tiêu Phong! Ngươi đã giết Mã phó bang chủ rồi mà còn giết cả Bạch trưởng lão và Toàn Quán Thanh!”

Đệ tử Cái Bang đi sau khiêng lên hai thi thể, chính là của Bạch Thế Kính và Toàn Quán Thanh. Khang Mẫn đứng bên cạnh, khóc lóc: “Tiêu Phong, Tiêu đại gia! Bọn họ chỉ muốn đòi công đạo cho người chồng đã khuất của ta, sao ngươi không niệm tình xưa nghĩa cũ mà đang tâm sát hại họ?”

“Ta không hề giết họ!” Tiêu Phong đã biết chuyện xấu xa giữa Khang Mẫn và Bạch Thế Kính, Toàn Quán Thanh, đương nhiên không khách khí với cô ta. Nhưng đêm qua sau khi biết chuyện chàng đã về thẳng đây, sao còn có thể giết người?

A Châu cũng nói: “Các người buồn cười thật, hễ chết người là nói do Tiêu đại ca giết. Mở miệng ra là ăn nói xằng bậy, vu hại người khác!”

Tuy hai người đã biết chuyện bỉ ổi của Khang Mẫn nhưng bây giờ không phải thời cơ tốt để vạch trần, hơn nữa hai kẻ Bạch Thế Kính, Toàn Quán Thanh đã chết, việc này không có chứng cứ. Sợ là người khác sẽ tưởng họ bức ép “phụ nữ yếu đuối” như Khang Mẫn.

“Ăn nói xằng bậy? Từ khi chồng qua đời, không ngày này ta được an tâm. Canh tư sáng nay, ta ở trong phòng nghe thấy động tĩnh bèn ra ngoài xem thử, vừa hay thấy Tiêu Phong đi ra từ phòng Bạch trưởng lão. Ta cảm thấy không ổn, đi vào đã thấy Bạch trưởng lão gặp chuyện. Ta chính mắt trông thấy, cô còn nói là vu oan cho Tiêu Phong sao?”

Chú tiểu nói nhìn thấy Tiêu Phong cũng lên tiếng: “Ta nhìn thấy Tiêu Phong ra khỏi phòng Huyền Khổ đại sư lúc canh ba.”

Cái Bang và Thiếu Lâm hỏi nhau lí do đến đây, sau khi biết cả hai phái đều có người chết, hơn nữa đều có nhân chứng nhìn thấy Tiêu Phong từ phòng nạn nhân đi ra, hai bên đều căm phẫn cùng cực, chỉ muốn lao vào xé xác Tiêu Phong.

A Châu thấy mấy tăng nhân kia mãi mới bình tĩnh được lại bị Khang Mẫn chọc điên lên thì cao giọng nói: “Các người nói bậy, tối qua tôi luôn ở cạnh Tiêu đại ca, sao huynh ấy có thể đi hại những người kia được?”

“Tiêu đại ca? Sáng hôm qua còn gọi Tiêu đại gia, sao mới thế đã gọi đại ca rồi?” Khang Mẫn không biết chuyện khi nãy A Châu dịch dung, thấy A Châu mặc quần áo của Tiêu Phong, còn gọi chàng là đại ca, cô ta ghen tức, khinh thường nhìn A Châu: “Trước đó ta thấy cô còn trẻ mới thật lòng khuyên bảo, ai ngờ cô lại không cần mặt mũi, chưa mai mối cưới gả đã trao thân cho Tiêu Phong.”

Tuy A Châu sống qua hai kiếp, nhanh mồm nhanh miệng nhưng suy cho cùng vẫn là cô gái trong sạch, nghe Khang Mẫn nói thế, không biết phản bác thế nào, vừa thẹn vừa giận.

“Câm mồm!” Tiêu Phong gầm lên, dùng nội lực mạnh mẽ ép Khang Mẫn phải quỳ xuống.

Chàng kéo A Châu ra sau lưng, nói lạnh tanh: “Cô còn dám nói thêm một chữ bất kính nào với nàng ấy, ta sẽ giết cô ngay lập tức!”

Khang Mẫn vừa tức giận vừa thấy nhục nhã nhưng quả thật không dám chọc giận Tiêu Phong nữa, chỉ nhìn A Châu với vẻ căm ghét. Thiếu Lâm và Cái Bang thấy cô ta ăn nói sỗ sàng quá đáng với A Châu nên không ai nói đỡ. Tiêu Phong không buồn liếc cô ta: “Không biết kẻ nhát gan nào dịch dung thành Tiêu mỗ, giết hại cha mẹ nuôi và ân sư ta. Các ngươi không tin ta, chỉ đơn giản vì ta là người Khiết Đan, đã vậy Tiêu mỗ cũng không muốn giải thích. Hiện giờ Tiêu mỗ đứng ngay đây, ai muốn báo thù, Tiêu Phong ta sẽ theo đến cùng!”

Đệ tử Thiếu Lâm nghĩ đến ba ngày sau Tiêu Phong còn một trận quyết chiến với Huyền Từ, đến lúc đó giáp mặt đối chất với anh hùng thiên hạ, không muốn làm khó Tiêu Phong trước nên rời đi cả. Đệ tử Cái Bang vốn có tình cảm đặc biệt với Tiêu Phong, khi chàng còn là bang chủ được tất cả tin phục. Nhưng Tiêu Phong lại là người Khiết Đan mà họ hận nhất, hơn nữa còn có thể là hung thủ giết hại Mã phó bang chủ và huynh đệ khác, Ngô trưởng lão đứng đầu, ông lặng lẽ nhìn Tiêu Phong, chỉ nói: “Ngươi tự giải quyết cho tốt!” rồi đi. Các đệ tử khác không muốn ở lại chịu chết, lục tục kéo nhau đi, đến cả Khang Mẫn cũng đi theo.

“Đại ca.” A Châu ôm Tiêu Phong từ phía sau, nghĩ đến khi nãy chàng đã ra mặt vì nàng, trong lòng cực kỳ ấm áp.

Tiêu Phong nắm tay nàng, giọng chùng xuống: “Không ngờ Bạch Thế Kính và Toàn Quán Thanh lại chết, hôm qua coi như phí công.”

“Đại ca, thiếp nghĩ nếu Huyền Từ đã nhận tội thì không cần giết Huyền Khổ đại sư và người của Cái Bang làm gì. Chàng nghĩ, người giết họ có khi nào chính là người giết cha mẹ nuôi chàng không?” A Châu chợt nghĩ đến, tên đại ác ở kiếp trước chưa chắc đã là Huyền Từ. “Người này rất có thể là kẻ tiểu nhân báo tin năm đó nhưng cũng có thể không phải. Tóm lại, hắn chắc chắc ở rất gần chúng ta.”

Mắt Tiêu Phong sáng lên, ôm chầm lấy A Châu: “Nàng nói đúng. Nhưng nếu hắn ở gần chúng ta mà ta lại không nhận ra thì võ công kẻ này phải cao hơn ta.” Nói đến đây, mặt chàng nghiêm túc hơn hẳn. Chàng chắc chắn mình có thể đánh được Huyền Từ nhưng lại không dám đảm bảo với kẻ hành tung khó đoán này. Nếu như chỉ có một mình, không báo được thù thì cùng lắm là chết nhưng nay chàng còn có A Châu, nếu chàng chết thì A Châu phải làm sao đây?

“Đại ca, A Châu hiểu chàng phải làm việc mình làm, A Châu chỉ muốn nhờ một chuyện.” A Châu hiểu những gì chàng nghĩ, chỉ nhẹ nhàng nói.

Tiêu Phong cực kỳ yêu thương nàng, huống gì lâu nay nàng đi theo chàng vẫn luôn là nàng mưu tính cho chàng, chưa hề có bất cứ đòi hỏi gì, chàng nghe thế thì vội bảo: “Nàng nói đi, chuyện gì ta cũng đồng ý.” Lúc này chàng đã quên trước đây mình nghĩ nàng láu cá, không thể cả tin.

A Châu đỏ mặt, khẽ nói: “A Châu muốn kết làm vợ chồng với Tiêu đại ca.”

Tiêu Phong nghe xong hơi khựng lại, mãi sau mới đáp: “A Châu, đợi Tiêu đại ca báo thù xong sẽ thành thân với nàng, đưa nàng đến tái ngoại thả trâu chăn dê, được không?”

A Châu lắc đầu, kiếp trước nàng không biết sau khi mình chết, Tiêu đại ca gặp phải những chuyện gì, nàng chỉ biết ở bên nhau một ngày thì thời gian của nhau lại ít đi một ngày. Nàng muốn trở thành vợ chồng với chàng, bất kể sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa. Nàng ngửa đầu nhìn chàng, đôi mắt lấp lánh: “Đại ca, cả đời này của A Châu cũng chỉ có chàng.”

A Châu không nói thêm nữa, nàng đã quyết ý muốn lấy chàng ngay bây giờ.

Sao Tiêu Phong lại không hiểu ý của nàng? Chàng nghĩ, khắp bốn bể đất trời, dẫu muôn đời vạn kiếp cũng sẽ chỉ có một A Châu. Trong lòng chàng vốn đã coi A Châu là vợ mình, nếu có một ngày A Châu không còn, chàng cũng sẽ không thích người khác. A Châu đối với chàng cũng nào khác gì?

Cuối cùng, chàng gật đầu.

Hai người đều là người trong giang hồ, cộng thêm tình cảnh hiện nay nên không bày lụa nến gì, chỉ bái thiên địa, bái cha mẹ, bái phu thê là trở thành vợ chồng. A Châu về phòng, búi kiểu tóc cho phụ nữ có chồng. Ngày đó, núi Thiếu Thất tập kết không ít nhân sĩ giang hồ, Tiêu Phong và A Châu chỉ ở nhà họ Kiều, không buồn bận tâm đến họ. Những người kia tuy vây quanh chỗ Tiêu Phong nhưng không một  ai dám đên gần.

Trở thành vợ chồng tất sẽ khác với trước kia, khi nói chuyện, ánh mắt nhìn nhau tràn đầy tình ý. Đến tối, sau khi hai người rửa mặt mũi, Tiêu Phong không nằm trên đất nữa nhưng chàng sống gần ba mươi năm qua chưa từng gần nữ sắc nên nhất thời luống cuống tay chân.

A Châu thu mình trong chăn, gọi khẽ: “Tiêu đại ca, trời không còn sớm nữa, nên đi nghỉ thôi.”

Tiêu Phong thầm nghĩ, lúc này đàn ông như chàng không chủ động mà lại để A Châu nói trước như thế. Tuy chàng chưa động vào phụ nữ nhưng lăn lộn trong giang hồ nhiều năm qua vẫn biết phải làm thế nào. Chàng rất tự nhiên đến tắt đèn, lại nằm lên giường, đắp chung chăn với A Châu.

A Châu là con gái Giang Nam, trời sinh nhỏ nhắn đáng yêu, chàng lại là đàn ông phương Bắc, cao lớn uy phong, hiện giờ nằm chung một giường lại càng thấy khác biệt. Tuy A Châu thông minh lanh lợi nhưng không rõ chuyện nam nữ, chỉ thấy Tiêu Phong chợt ôm lấy nàng, cơ thể cũng nóng hơn bình thường. Sau đó, Tiêu Phong hôn nàng, dây dưa triền miên, người bỗng mát lạnh, quần áo đã bị cởi ra từ lúc nào, lát sau lại nóng lên, tay Tiêu Phong bắt đầu hành động…

A Châu chẳng qua mới mười lăm, nàng thuần khiết nhưng đã trổ dáng xinh đẹp, khi Tiêu Phong chạm vào chỉ cảm thấy như sắp mất tự chủ. Ban đầu, A Châu cố chịu cơn đau, chỉ cắn môi không nói, sau đó nàng mê man ôm lấy Tiêu Phong thút thít, chàng làm một lần xong lại vô thức ngất đi, Tiêu Phong sao dám động nữa? Chàng truyền chân khí cho nàng, ôm nàng vỗ về rồi đành tự mình chịu đựng.

Hôm sau A Châu tỉnh lại, mặt mũi đỏ bừng, không dám nhìn Tiêu Phong.

Tiêu Phong thấy vậy, thương nàng hôm qua phải chịu đựng, lại càng thêm yêu thương, tình cảm thắm thiết không nói nên lời.

Hai người đã thành vợ thành chồng, đương nhiên khác với trước kia. Trải qua ba ngày, oán hận trên người Tiêu Phong dường như vơi đi rất nhiều. Ba ngày sau, hai người đi đến Thiếu Lâm tự, mọi người thấy A Châu như còn xinh đẹp hơn trước, nàng lại búi tóc kiểu phụ nữ nên hiểu hai người đã lấy nhau.

Lại nói, Nam Mộ Dung, Mộ Dung Phục cũng đến tụ hội với anh hùng võ lâm tại núi Thiếu Thất. A Châu nhìn thấy anh ta từ phía xa, nói với Tiêu Phong: “Đại ca, đó chính là công tử nhà thiếp, Mộ Dung Phục. Chính là người nổi danh Nam Mộ Dung với chàng.”

Tiêu Phong thấy anh ta dáng người cao ráo, mặt mày tuấn tú, là một công tử hào hoa phong nhã. Chàng tuy muốn kết giao nhưng nghĩ đến tình huống hiện tại, tốt nhất không nên ảnh hưởng đến người ta. Mộ Dung Phục nhìn thấy Tiêu Phong và A Châu đứng cạnh nhau, nàng còn đang để kiểu tóc của người có chồng thì bỗng giật mình. Anh ta tới núi Thiếu Thất vì muốn giết Tiêu Phong, đạt được danh tiếng. Bao Bất Đồng đứng cạnh không biết điều ấy, thấy A Châu thì gọi lớn: “Không phải A Châu đấy sao?”

A Châu đi tới nói chuyện với họ, lại hành lễ với Mộ Dung Phục. Bao Bất Đồng hỏi: “A Châu, sao cô lại ăn mặc thế này? Cô lấy chồng rồi sao?”

A Châu đỏ mặt: “Ba hôm trước, tôi đã thành thân với Tiêu đại ca. Tiêu đại ca, đây là chủ công nhà thiếp, còn đây là Bao tam ca, Bao Bất Đồng.”

Tiêu Phong ôm quyền với họ, thở dài.

Ấn tượng của Bao Bất Đồng về Tiêu Phong không đến nỗi kém, anh ta cảm thấy những lời đồn trên giang hồ chưa chắc đã là thật nhưng Tiêu Phong dám khiêu chiến với kẻ thù giết cha mẹ là Huyền Từ ở thời điểm này thì đúng là đáng khâm phục, anh ta chỉ nói: “Hay! Hay lắm”. Anh ta còn định nói thêm nhưng những người khác lại liên tục bàn tán, nói Nam Mộ Dung cũng thông đồng với kẻ Khiết Đan các thứ.

“Không dám nhận.” Mộ Dung Phục khách khí đáp lễ, trừng mắt nhìn Bao Bất Đồng rồi nói với A Châu: “Nếu cô tự mình lấy Tiêu Phong thì sau này không còn là người của Yến Tử Ổ bọn ta nữa. Cô tự lo liệu cho tốt.”

Nghe Mộ Dung Phục nói vậy, mọi người đều bất ngờ. Anh ta lại nói: “Người Khiết Đan làm nhiều việc ác, ai ai cũng có thể diệt trừ. Hôm nay Mộ Dung Phục sẽ cùng các vị hào kiệt thảo phạt.”

Anh ta nói xong, lời khen nổi lên bốn phía.

A Châu cắn môi, nhìn Mộ Dung Phục, suy nghĩ trong lòng đã không còn như xưa. Tiêu Phong chỉ cười to: “Ha ha, đợi Tiêu mỗ tự tay đâm chết kẻ thù giết cha mẹ xong, Mộ Dung công tử muốn lên một hay mười, Tiêu mỗ cũng sẽ tiếp!”

Mộ Dung Phục nghĩ thầm, Huyền Từ tất nhiên không phải đối thủ của Tiêu Phong nhưng Tiêu Phong chưa hẳn được lợi, lúc đó anh ta lấy đầu Tiêu Phong chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nghĩ như vậy, Mộ Dung bất giác cười khẩy, Bao Bất Đồng nhìn anh ta rồi lại nhìn A Châu, sau cùng thở dài, đứng ra phía sau Mộ Dung Phục.

Tiêu Phong dẫn A Châu đi đến trước mặt Huyền Tịch: “Huyền Tịch đại sư, mọi chuyện hôm nay đều nhằm vào một mình Tiêu Phong, A Châu vợ tôi là người Hán, nàng chỉ là một cô gái yếu đuối, nếu lát nữa tôi có gì bất trắc thì xin đại sư quan tâm đôi phần.”

Mấy ngày trước khi tăng nhân Thiếu Lâm không làm khó chàng, Tiêu Phong đã biết người trong Thiếu Lâm phần lớn đều quang minh lỗi lạc. Còn về Cái Bang, tuy có bọn Ngô trưởng lão nhưng Khang Mẫn sờ sờ ra đó, Tiêu Phong không yên tâm giao A Châu cho họ.

Về phần người của Thiếu Lâm, hôm nay vốn là lúc Tiêu Phong và phương trượng quyết chiến mà chàng lại yên tâm giao vợ cho người Thiếu Lâm bảo vệ thì có thể thấy chàng là người công chính, đức độ. Huyền Tịch đồng ý, cũng có cái nhìn khác về chàng.

Tiêu Phong và A Châu nhìn nhau cười, chàng đi ra chính giữa, nói với Huyền Từ: “Phương trượng, mời.”

—Lại chia sẻ một xíu:

Trong nguyên tác cũng có xuất hiện câu “bốn bể đất trời, muôn đời vạn kiếp chỉ có một A Châu” này. Cả đoạn như sau:

“Tiêu Phong trên mặt thoáng vẻ gượng gạo, nghĩ thầm: “Ta đã giết lầm A Châu, kiếp này còn lấy ai nữa? A Châu là A Châu, tứ hải liệt quốc, thiên thu vạn tái cũng chỉ có mình nàng A Châu mà thôi. Dù cho một nghìn, một vạn mỹ nữ người Hán cũng đâu có thể thay thế nàng? Hoàng thượng quen với cảnh hàng trăm, hàng nghìn cung nga phi tần, đâu có biết chữ tình là thế nào?”

Đây là khi hoàng đế nước Liêu tỏ ý sẽ Nam chinh rồi bắt một, hai nghìn mỹ nữ đến cho Tiêu Phong chọn. Tớ siêu thích Tiêu Phong luôn í, có dũng, có mưu và rất chung tình. Càng thích lại càng thương cho số phận hai người:<<<