[ABO] Ái Hậu Dư Sinh

Chương 1



Quân đoàn số 34 chính thức trở về từ tinh cầu số hiệu A-130, chiến hạm chỉnh tề đậu ngay ngắn tại cảng lớn nhất của Đế tinh, khoang cửa mở ra, tiếng bước chân của các binh sĩ thẳng tắp vang lên từng nhịp đều đặn.

Phía truyền thông bố trí rất nhiều phóng viên tay cầm chắc máy ảnh, cùng nhắm ngay cửa khoang chờ sẵn.

Hạ Liên Chử là người đi ra cuối cùng, lưng dài vai rộng, quân phục thẳng tắp.

Tính đến thời điểm hiện tại, hắn là vị Thiếu Tướng trẻ tuổi nhất đế quốc, là lãnh đạo trực tiếp chỉ huy Quân đoàn số 34 đóng quân ở tinh cầu A-130 suốt bảy năm qua. Quân công nổi bật, gia thế hiển hách. Một lãnh đạo xuất sắc trong mắt đồng đội và là một nhân vật không dễ đối phó trong mắt quân địch.

Thấy hắn đi ra, đèn flash từ máy ảnh nhấp nháy liên tục không ngừng. Trong vòng chưa đầy nửa giờ đồng hồ, gương mặt điển trai của Hạ Thiếu Tướng đã xuất hiện trên các trang mạng xã hội lớn với lý lịch thân thế có nhiều khúc chiết và tài năng không thể phủ nhận của vị Thiếu Tướng mang dòng máu nhà họ Hạ. Lượng thông tin nửa thật nửa giả về những bí ẩn của Hạ gia giúp cho số lượt xem và bình luận liên tục tăng vọt như tên lửa.

Trong ngoài Đế quốc không ai không biết Hạ gia. Từ những ngày đầu Đế quốc khai quốc, trong những trụ cột vững chắc có một vị Tướng quân mang họ Hạ. Có thể nói, Đế quốc phát triển bao nhiêu năm, Hạ gia cũng tồn tại bấy nhiêu năm.

Tuy nhiên ở thời điểm hiện tại, liên quan đến vấn đề nhân khẩu nên Hạ gia không được tính là một gia tộc lớn, Hạ lão tướng quân chỉ có một người con là Alpha, nhưng đứa con trai này đã hy sinh trên chiến trường.

Nói tới người con trai mạng yểu mất sớm của Hạ lão tướng quân, thật sự có rất nhiều nguồn tin bát quái. Trong đó chuyện làm người ta hứng thú và say sưa nói nhất, chính là về thân phận của Hạ Liên Chử.

Con trai của Hạ lão tướng quân là Hạ Trung Đình cùng Quý gia kết thông gia, vì thân thể Hạ phu nhân không tốt nên chỉ sinh một người con là Hạ Yến Lễ. Năm Hạ Yến Lễ mười bốn tuổi, Hạ Trung Đình chấp hành nhiệm vụ không may mất mạng, tiểu thư Quý gia chịu đả kích quá lớn liền ngã bệnh suốt một năm không gượng dậy được, sang năm thứ hai không chống đỡ nổi nên qua đời, chưa tới một năm sau, Hạ lão tướng quân từ một tinh cầu xa xôi nào đó mang về Hạ Liên Chử lúc này đã 14 tuổi.

Về đến vấn đề mẹ đẻ của Hạ Liên Chử là ai, đã có rất nhiều tin đồn trên các phương tiện truyền thông, giới truyền thông lúc đó tựa như chảo dầu nóng sôi sùng sục. Đế tinh Trung Hoà cùng Hạ gia có chút quan hệ, có người cho rằng Hạ Trung Đình lén lút làm chuyện xấu sau lưng người vợ Omega của mình ngay khi nàng còn sống, có người lại nghĩ Hạ Trung Đình có một mối tình trước khi cùng tiểu thư Quý gia kết hôn, truyền thông rảnh rỗi tiện thể đem sự việc Hạ gia Quý gia kết thông gia ra phân tích lại một lần nữa. Bất quá Hạ gia đem chuyện này giấu rất kỹ, đối phó với giới truyền thông cũng sử dụng chút thủ đoạn, sự tình cuối cùng cũng chậm rãi lắng xuống.

Tiểu thư Quý gia thân thể không khỏe, sinh được một người con trai là một việc quá sức, dẫn đến việc đứa trẻ cũng bị ảnh hưởng không ít, tuy rằng phân hóa thành alpha, những sức khỏe lại khá yếu, số phận định trước không thể đi theo con đường tòng quân của Hạ gia, có lẽ bởi vì như thế nên Hạ lão tướng quân mới đưa đứa con riêng kia nhận trở về.

Điều không ngờ là đứa con riêng này khá tốt số, mười lăm tuổi phân hóa thành alpha. Thân thể khoẻ mạnh, tố chất rất tốt. Mới vừa phân hóa xong liền bị Hạ lão tướng quân đưa vào trường quân đội, sau đó trực tiếp gia nhập Quân đoàn 34, nhậm chức chỉ huy, lãnh đạo binh sĩ đóng giữ tại tinh cầu A-130, chiến công từ lớn đến nhỏ đều không ít, hơn nữa hoạt động dưới sức ảnh hưởng của Hạ gia, vừa được 26 tuổi, liền thăng lên hàng Thiếu Tướng, trở thành Thiếu Tướng trẻ nhất của Đế quốc.

Hạ gia hiện tại cho dù tính luôn cả Hạ lão tướng quân gần đất xa trời, cũng chỉ có ba người. Một lão già sống nay chết mai, một Đại thiếu gia thân thể không tốt, cùng một đứa con riêng ngoài giá thú.

Cái người mang danh con riêng nhưng lại được danh chính ngôn thuận đề tên trong hộ tịch, hiện tại đang ngồi trên xe trở về Hạ trạch, nhắm mắt, Phó tướng Chung Tấn nhỏ giọng cùng hắn báo cáo sự vụ.

"Bên phía Truyền thông đã cho người xử lý."

Hạ Liên Chử khẽ cau mày, lộ ra một tia không kiên nhẫn.

Chung Tấn lập tức thay đổi đề tài.

"Hạ đại thiếu nói buổi tối sẽ chuẩn bị một buổi tiệc mừng ngài trở về, bắt đầu lúc tám giờ."

Hạ Liên Chử từ trong lỗ mũi tiết ra một tiếng hừ nhẹ xem thường, hắn không tin vị anh trai đối với hắn từ trước đến giờ đều là hận ý ngập trời sẽ vì hắn trở về mà vui mừng, cũng chẳng hề hi vọng vị kia sẽ cho hắn chút tiện nghi nào, có điều bản lĩnh thu phục nhân tâm của người anh trai này quả nhiên là kín kẽ không một lỗ hổng.

Hạ Liên Chử đến cả xã giao với Hạ Yến Lễ cũng cảm thấy lười.

Những chuyện Chung Tấn lải nhải nãy giờ trong mắt Hạ Liên Chử nhìn chung đều là chuyện râu ria, mãi cho đến cuối cùng mới chịu nói đến chuyện quan trọng nhất.

"Đã sắp xếp người đến tinh cầu A-618 kiểm tra rất kỹ, nhưng bởi vì hoàn cảnh ở đó quá phức tạp, nhân khẩu lưu động quá lớn, không tìm được người."

"Người nọ không ở tinh cầu A-618?" Hạ Liên Chử trợn mắt nhìn về phía Chung Tấn, trong giọng nói có một tia gấp gáp khó phát giác.

Chung Tấn lắc đầu: "Toàn bộ khắp tinh cầu, ngay cả những tinh cầu nhỏ trong bán kính gần đó cũng tìm rồi, quả thực là không tìm được."

Hạ Liên Chử khép hờ đôi mắt vừa mới trợn trừng, ngữ khí nhàn nhạt như cũ, nhưng ý tứ kiên định không cho phép bàn cãi: "Vậy thì tiếp tục tìm, Đế quốc nhiều tinh cầu như vậy, tìm từng cái từng cái đi, phải tìm cho đến khi thấy người."

Chỉ bằng một cái tên cùng một chút hình dáng đặc thù khi bé do hồi tưởng lại mà có được, khả năng tìm được người chẳng khác nào đang chơi trò mò kim đáy biển, chỉ riêng việc sắp xếp kiểm tra một cái tinh cầu A-618 đã mất hai năm, hiện tại phải đem cả đống tinh cầu trong chu vi gần đó từng cái từng cái sắp xếp kiểm tra thật kỹ, còn không biết muốn tiêu hao thêm bao nhiêu thời gian nữa đây.

Nhưng bởi vì Hạ Liên Chử không để ý, Chung Tấn cũng không hề nói gì, chỉ đáp một tiếng "Được."

Trở lại Hạ trạch, Hạ Liên Chử trước tiên đi gặp Hạ Chính Anh Hạ lão tướng quân.

Hạ Chính Anh đang phơi nắng tại hậu viện, quanh người ông đều vây quanh một tầng bệnh khí, ngồi trên xe lăn, đôi mắt nửa khép hờ, hô hấp nặng nề, cảm giác lồng ngực như bị đè nén bởi một tảng đá lớn.

Cho dù khi còn trẻ là một Apla dũng mãnh đi chăng nữa, nắm trong tay nhiều quyền lực hơn nữa, sau cùng khi già đi cũng không khác người bình thường cho lắm, thậm chí so với bọn họ có lẽ còn suy yếu hơn một chút.

Hạ Liên Chử rất lâu chưa gặp lại Hạ Chính Anh, tuy rằng giữa hắn và Hạ Chính Anh không có chút tình cảm nào, nhưng nhìn con người nguyên bản là một Alpha khí thế cường bạo bây giờ ngồi trên xe lăn bộ dáng sống dở chết dở kia, trong lòng vẫn dâng lên mấy phần thổn thức chua xót.

Lúc Hạ Liên Chử mới vừa được nhận trở về Hạ gia, bệnh tình Hạ Chính Anh không có nặng như vậy, trong mấy năm hắn vào trường quân đội, tình huống thân thể ông đột nhiên biến xấu. Cũng may bệnh tình đã được khống chế, hiện tại trừ thân thể có điểm suy yếu, cũng không có gì đáng ngại.

Hạ Liên Chử mặt không đổi sắc đứng trước Hạ Chính Anh, Hạ Chính Anh nhấc mí mắt nhìn hắn, nhìn thấy quân trang hắn mặc trên người, đôi mắt mới hơi sáng lên một chút.

Hạ Liên Chử không chút tình cảm gọi một tiếng 'ông', Hạ Chính Anh đem hắn từ trên xuống dưới quan sát một lần, khẽ gật đầu: "Những năm này anh làm không tệ."

Hạ Liên Chử nghe mấy lời khích lệ trên mặt cũng không lộ ra ý mừng, chỉ là hơi hơi nâng khóe miệng, cấp Hạ Chính Anh biểu hiện ra một tia tâm tình.

Hạ Chính Anh nói tiếp: "Trở về cũng tốt, nếu trở lại bên đó nhậm chức luôn cũng không thành vấn đề, quân bộ nơi đó..."

"Hai ngày nữa cháu sẽ đi Tổng cục quân sự nhậm chức."

Hạ Chính Anh gật đầu: "Vậy hai ngày này anh ở lại nhà chính đi."

Bọn họ hàn huyên vài câu, Hạ Chính Anh chưa nói được hai câu đã mệt mỏi, hai mắt ông từ từ khép lại, hô hấp cũng chậm rãi trở nên ổn định, có lẽ đã ngủ.

Hạ Liên Chử lặng lẽ lui ra, quản gia dẫn hắn lên lầu hai, hỏi hắn có muốn ở lại gian phòng của hắn trước kia hay muốn đổi phòng khác. Thời điểm đi ngang qua phòng vệ sinh, cửa đột nhiên mở ra.

Hạ Liên Chử nương theo nơi phát ra tiếng động khẽ nâng tầm mắt, vừa vặn cùng tầm mắt của người bên trong chạm nhau.

Một gương mặt rất đẹp, có lẽ do mới vừa rửa mặt, tóc mái bị ướt, bết lại dính trên trán, khóe mắt có chút ửng hồng, ngược lại đôi môi trắng bệch không chút huyết sắc, nhìn có chút đáng thương.

Nam tử trên mặt không biểu tình, mặc áo sơmi màu đen, tay áo xắn lên đến cùi chỏ, khí chất thanh lãnh mà xa cách. Trên cổ y mang theo vòng cổ bằng da, hẳn là omega mang vòng cổ bảo hộ, nhưng theo suy nghĩ của Hạ Liên Chử, xem ra, chiếc vòng cổ màu đen dài nhỏ trên cái cổ trắng kia, hình như là hình cụ, có chút tình sắc, ý tứ hàm xúc.

Omega đứng ở cửa, yên lặng nhìn Hạ Liên Chử, y nhìn ra Hạ Liên Chử đầu óc mơ hồ, tâm lý ẩn ẩn cảm thấy tức giận.

Trong đầu Hạ Liên Chử nhanh chóng điểm qua một lần tất cả những omega mình đã từng gặp, chỉ là omega trước mặt này nhìn có chút quen, nhưng hắn chắc chắn rằng hắn chưa từng gặp mặt người này trước đây.

Omega hai mắt chăm chú nhìn hắn, nhìn chăm chú một lúc lâu, lâu đến mức Hạ Liên Chử muốn mở miệng hỏi bọn họ có phải đã từng gặp nhau rồi hay không, bỗng nhiên nam tử thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: "Làm phiền, nhường đường chút."

So với thanh âm vừa ngọt vừa mềm đặc trưng của omega, thanh âm của người này rất khàn, không thể nói là êm tai, lại có một phen đặc biệt phong tình.

Hạ Liên Chử lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện mình chặn ở cửa phòng vệ sinh, nhìn đường đi, hắn hơi nghiêng người, nhường ra một con đường. Omega đi lướt qua bên người hắn, mang theo một cơn gió nhè nhẹ.

Hạ Liên Chử có chút hoảng hốt, người đã đi xa, hắn lại cảm thấy mơ hồ như mới vừa tỉnh giấc chiêm bao, hỏi quản gia đứng bên cạnh.

"Người nọ là ai?"

Quản gia cũng không biết nên giới thiệu thân phận của vị này với Hạ Liên Chử như thế nào, chỉ có thể nói qua loa: "Họ Thư, phải.. Là khách trong nhà."

"Là Omega sao?" Hạ Liên Chử hỏi.

"Vâng, là Omega." Quản gia trả lời.

Hạ Liên Chử nở nụ cười, trong nhà tổng cộng có hai alpha, một lão già sắp chết, một kẻ khác còn trẻ thế nhưng thân thể không tốt.

Omega kia là khách nhân của ai đây?

Buổi trưa Hạ Yến Lễ trở về, vừa vặn kịp giờ cơm trưa.

Hạ Chính Anh ngồi ở chính vị, bên cạnh là Hạ Liên Chử. Ánh mắt Hạ Yến Lễ lướt qua gương mặt của Hạ Liên Chử, trong mắt tràn ngập tâm tình phức tạp, nhưng vẫn không mở miệng, rửa sạch tay sau đó ngồi ở bên còn lại của Hạ Chính Anh.

Gã và Hạ Liên Chử ngồi đối diện nhau, Hạ Liên Chử không nhìn gã, chuyên tâm ăn cơm. Hạ Yến Lễ đưa mắt dõi theo nam nhân, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ánh mắt vẩn đục của Hạ Chính Anh dừng trên người hai đứa cháu đảo một vòng, ho khan một tiếng. Hạ Yến Lễ lúc này mới cười cười, hậu tri hậu giác cùng Hạ Liên Chử chào hỏi: "Em trai, thực sự đã lâu không gặp, hoan nghênh về nhà."

Hạ Yến Lễ cùng Hạ Liên Chử tuy rằng không sinh cùng một mẹ, nhưng tướng mạo lại có chút tương tự, bất quá đường nét tinh xảo của Hạ Yến Lễ lại có nét nữ tính, giữa hai lông mày ẩn hiện một luồng bệnh khí tối tăm, nhìn thôi cũng làm người ta sinh lòng không thích.

Gã ngoài cười nhưng trong không cười gọi Hạ Liên Chử hai tiếng 'em trai', làm cho Hạ Liên Chử cả người nổi da gà.

"Đã lâu không gặp, thoạt nhìn khí sắc không tệ, thân thể anh hiện tại đã tốt hơn chưa?"

Trước đây Hạ Liên Chử mặc cho Hạ Yến Lễ giả ý diễn trò, dù gã châm chọc khiêu khích thế nào đều không thèm để ý gã, nhưng ngày hôm nay trở về, nhìn Hạ Chính Anh đáng thương ngồi trên xe lăn, vì vậy trong tâm động lòng trắc ẩn, quyết định bồi Hạ Yến Lễ diễn một chút, vừa hay diễn ra một màn huynh hữu đệ cung cho Hạ Chính Anh xem.

Tuy nhiên Hạ Yến Lễ ghét nhất người khác lấy chuyện thân thể gã không tốt ra nói, alpha vốn là một đại danh từ biểu thị cho sức mạnh, nhưng gã sinh ra đã kém cỏi, một năm qua số lần gã ngã bệnh có lẽ nhiều hơn rất nhiều so với một omega mảnh mai, Hạ Yến Lễ cảm thấy đây là sỉ nhục, cố tình là Hạ Liên Chử chuyên môn hướng nỗi đau của gã mà dày xéo.

"Thân thể anh tốt rồi, gần đây có luyện tập một chút." Hạ Yến Lễ giả cười một tiếng, ngược lại hỏi Hạ Liên Chử "Còn em? Nghe nói em tới giờ vẫn còn đang tìm người? Đã từng sống ở tinh cầu A-618? Đã tìm được chưa? Có cần anh hỗ trợ không?"

Hạ Liên Chử rũ mắt xuống, ngữ khí không thay đổi, chỉ là thần sắc lạnh đi: "Chuyện của tôi tôi tự mình thực hiện, không phiền tới anh."

Hai người trong lời nói kẹp súng mang côn, lá mặt lá trái nửa ngày, nói một câu quan tâm, cũng là một câu dối trá.

Vẫn là Hạ Chính Anh không nhìn nổi bộ dáng bọn họ giả tạo, lấy đũa gõ nhẹ một cái vào bát, Hạ Yến Lễ đang tính nói tiếp nhất thời liền ngậm miệng.

"Liên Chử hai ngày nữa đi quân bộ nhậm chức, công tác của Yến Lễ cũng đi vào quỹ đạo, Hạ gia chỉ còn lại hai anh em các anh..." Hạ Chính Anh nói rất chậm, cuống họng nặng nề vang lên tiếng rầy la, có thể đoán được bệnh tình của ông càng nghiêm trọng rồi. Nói xong lời cuối cùng Hạ Chính Anh thở dốc không ngừng.

"Các anh.. Các anh... phải giúp đỡ lẫn nhau, đừng..."

Lời nói vẫn không thể nào nói xong, nhưng hai người đều biết ý tứ trong đó, Hạ Liên Chử không nói gì, coi như không nghe, Hạ Yến Lễ cười đáp lời, bất quá trong lòng gã cũng không đem mấy lời này nghe vào tai.

Cả hai người đều biết rõ, bọn họ không phải là anh em, gọi hai tiếng 'kẻ thù' còn tạm được.

"Vị khách nhân kia đâu? Không ăn cơm sao?" Hạ Liên Chử nuốt một miệng đồ ăn, đột nhiên nhớ tới cái người mình vừa đụng phải ngay trước cửa phòng vệ sinh, không khỏi mở miệng hỏi.

Trên bàn ăn trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, Hạ Yến Lễ cho Hạ Liên Chử một cái liếc mắt: "Khách nhân?" Ánh mắt của gã dời đến trên người quản gia đứng bên cạnh, "Là vị khách nào?"

"Không phải là khách sao?" Hạ Liên Chử cũng quay đầu nhìn về phía quản gia..

Trên mặt quản gia vẫn là biểu tình khó chịu kia, không biết trả lời như thế nào, cho nên lời nói cũng nói đến mơ hồ không rõ.

"Cậu ta... cậu ta nói chung là không..."

"Nói chung là làm sao?" Hạ Liên Chử nghiêm túc đặt câu hỏi.

"Được," Hạ Yến Lễ không kiên nhẫn mở miệng, ngữ khí của gã rất kỳ quái, pha chút trào phúng, "Nếu là khách, vậy thì gọi cậu ta xuống cùng ăn đi, giới thiệu cho Liên Chử nhận thức một chút."

Quản gia quay người đi lên lầu gọi người, một lúc sau omega đi theo quản gia xuống.

Vẫn là áo sơmi màu đen, nhưng tay áo không cuộn lên, tay áo dài bao trọn cổ tay, ngón tay thon dài tinh tế có chút gầy, mu bàn tay da dẻ tái nhợt. Trán và tóc bị nước làm ướt cũng đã khô, cả lông mày cũng bị tóc che mất, môi vẫn không có chút huyết sắc, cả người vẫn lạnh và có chút tái nhợt.

Y cũng không nói chuyện, rất tùy ý kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, Hạ Yến Lễ không nhìn y, nói là mang đến để Hạ Liên Chử nhận thức một chút, nhưng gã cũng không có ý muốn mở miệng giới thiệu. Hạ Chính Anh cũng không quản, giống như trên bàn cơm này có hay không có sự xuất hiện của omega kia đều như nhau, không có gì khác biệt.

Hạ Yến Lễ giả tạo liếc nhìn Hạ Liên Chử một cái, ngược lại hỏi Hạ Chính Anh gần đây thân thể như thế nào, có cảm thấy đỡ hơn hay không.

Hạ Chính Anh khẽ gật đầu, Hạ Yến Lễ nhếch miệng, cỗ bệnh khí tối tăm giữa hai lông mày bị ý cười thoáng hòa tan.

"Thuốc kia chỉ có mấy phần tác dụng, kỳ thực cũng không ngờ hiệu quả trị liệu thật tốt, có thể khống chế được bệnh tình."

Hạ Liên Chử phát hiện Hạ Yến Lễ như có như không liếc mắt nhìn omega đang yên tĩnh ăn cơm, tầm mắt của hắn cũng thuận theo dời đến trên người omega. Động tác của omega bỗng nhiên cứng đờ, rất nhanh liền khôi phục lại như bình thường.

Hạ Chính Anh mắc chứng rối loạn tin tức tố.

Bà nội omega của hắn mất sớm, Hạ Chính Anh là một kẻ si tình, không xóa ký hiệu, cũng không ký hiệu thêm omega khác, khi còn trẻ có thể dựa vào thuốc ức chế mà chịu đựng, tuổi tác càng lớn thuốc ức chế cũng không có tác dụng, trước đây nhiều lần sử dụng thuốc ức chế dẫn đến tác dụng phụ, tin tức tố vẫn luôn bị ức chế theo đó mà phát tán ồ ạt.

Bệnh này Hạ Liên Chử biết, không có cách nào chữa trị tận gốc, chỉ có thể dùng thuốc khống chế, hơn nữa dược cũng không nhất định là có thể khống chế được, nếu muốn chữa trị cũng chỉ có thể nghĩ đến biện pháp làm cho bà nội omega mất sớm kia của hắn sống lại thì may ra.

Không biết Hạ Yến Lễ đã dùng những gì để tìm được phương thuốc tốt lấy lòng Hạ Chính Anh.

Nghĩ tới đây Hạ Liên Chử đột nhiên cảm thấy không có khẩu vị, đặt đũa xuống để lại một câu "Cháu ăn no" liền đi lên lầu.

Omega cũng buông đũa xuống đứng dậy.

Hạ Liên Chử muốn rời nhà ăn lại nghe Hạ Yến Lễ mở miệng gọi hắn.

"Liên Chử, buổi tối tám giờ, anh vì em chuẩn bị một buổi tiệc đón gió."

"Nhất định phải tham dự, đừng quên."

"Tôi biết rồi."

Hạ Liên Chử lòng tràn đầy buồn bực, đi gần tới phòng mình đột nhiên dừng bước, omega đi theo phía sau hắn nhất thời không kịp quan sát, đâm sầm vào người hắn.

Hạ Liên Chử quay đầu lại, omega xoa xoa cái mũi bị đụng trúng bất mãn nhìn hắn, nhìn rất chăm chú, trong đôi mắt vẫn không có cảm xúc như trước, lạnh như băng.

Hạ Liên Chử lại thất thần, hắn vô thức đưa tay sờ sờ gò má mình, nghĩ xem omega này không phải là cố tình kiếm chuyện đối đầu với mình đó chứ?

"Cậu đi theo sau tôi làm gì?" Hạ Liên Chử hỏi y.

Omega không nói tiếng nào, thật lâu sau mới đem ánh mắt dời khỏi khuôn mặt Hạ Liên Chử, đáp lại: "Ăn no, trở về phòng."

"Cậu..." Hạ Liên Chử cũng không biết mình muốn hỏi omega này điều gì, chỉ là không kiểm soát được hành động của mình.

Hắn vốn muốn hỏi omega là tại sao lại nhìn hắn, lời nói vọt tới cổ họng lại trở thành: "Cậu... Tên là gì?"

Omega dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn hắn, dường như muốn lên án hắn, lại xen lẫn một chút thương tâm, không đợi Hạ Liên Chử nhận ra xúc động rõ ràng trong lòng mình, cảm xúc trong mắt omega toàn bộ tiêu thất, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng.

Omega không để ý tới hắn, mở cửa phòng bên cạnh bước vào, sau đó không chút do dự mà đóng chặt cửa phòng.

Hạ Liên Chử nhìn cửa phòng đóng chặt, lần đầu tiên đối với một omega sinh ra chút hứng thú.

Nhìn tuổi không lớn lắm, nhưng tính khí lại rất lớn, con người rất thú vị, hắn có chút tò mò với thân phận thật sự của người này.

- -----------