Ác Long Và Hoàng Tử

Chương 11



Edit: Cháo

Hoàng tử hết hồn, “Sao đuôi lại lộ ra thế kia?”

Ác long tủi thân hít mũi, “Lúc tâm trạng không tốt thì khả năng biến thân không ổn định. Tí nữa anh đi rồi trên đầu ta còn mọc sừng nữa kìa.”

Nghe cứ như đang uy hiếp hắn vậy, Hoàng tử vừa buồn cười vừa có chút cảm giác tội lỗi, vội vàng dỗ nói: “Được rồi được rồi… đừng khóc… nãy ta đùa thôi, cậu có thể tới tìm ta chơi, cho dù làm Vua có bề bộn thế nào ta cũng sẽ giành thời gian gặp cậu. Đến lúc đó mời cậu ăn đồ ăn của Hoàng gia được không?”

Hắn vẫn chưa bắt được điểm chính, an ủi không có hiệu quả. Ác long vẫn thút thít khóc nghẹn, “Nhưng ta không muốn để anh ôm cô ấy ngủ…”

Này thì chịu rồi, Hoàng tử thở dài, “Vậy làm sao bây giờ?”

“Anh có thể không kết hôn được không?”

“Không được đâu…”

“Vậy anh có thể không về được không?”

Hoàng tử cười cười, nhìn dũng sĩ bên cạnh một cái, nói: “Nếu cậu là một con rồng hung hăng tàn ác, có thể dọa anh ta sợ chạy thì ta không phải về rồi.”

Dũng sĩ: Ờ, thì ra hai cậu còn nhớ có người như ta đây à?

“Nhưng ta không hung ác được…” Ác long buồn rười rượi cúi đầu, “Ta có thể mời anh ta ăn thịt nướng để anh ta về tay không không?”

Hoàng tử lại bị cậu chọc cười, “Cậu nói xem?”

“Vậy… không có cách nào để đuổi anh ta đi sao?”

Hoàng tử do dự, “Không phải không có cách, chẳng qua là…”

Mắt Ác long sáng rực lên, “Là gì thế?”

“Ừm…” Hoàng tử chần chừ nói: “Cậu cảm thấy sao anh ta phải mạo hiểm tới đây mang ta về?”

Dũng sĩ: Sao không hỏi thẳng ta đây này? Còn phải chơi trò hỏi đáp trí tuệ làm gì?

“Bởi vì anh là Hoàng tử.”

“Còn nguyên nhân khác không?”

“Ồ…” Ác long suy nghĩ một lúc, “Vì tiền thưởng?”

“Đúng vậy. Thứ cậu thích, loài người cũng rất thích.”

“Vậy, vậy…” Hình như Ác long đã lĩnh hội được rồi, vẻ mặt cậu dần trở nên căng thẳng, cắn môi suy tư một lúc lâu rồi mới quyết định mở miệng, “Cho anh ta một đồng vàng có thể bảo anh ta đi không?”

Hoàng tử cười một cách bất đắc dĩ, “Một đồng tiền vàng có lẽ chỉ đủ lộ phí để anh ta tới đây thôi.”

Dũng sĩ: Hai cậu không định tránh ra chỗ khác để thảo luận sao? Ta nghe thấy hết rồi đấy?

Ác long không lên tiếng, cậu cúi đầu im lặng lâu thật lâu, lâu đến nỗi Hoàng tử đã nghĩ đến việc nói lời từ biệt rồi thì cậu lại đột nhiên đứng phắt dậy, đi vào trong hang động.

Một lúc sau mặt như đưa đám cầm một túi tiền vàng ra.

Dũng sĩ cầm một túi tiền vàng xuống núi, Hoàng tử đã dặn anh ta không được kể chuyện đã nghe đã nhìn thấy trên núi cho ai khác biết.

Dũng sĩ: Đã bảo từ sớm đừng có nói chuyện trước mặt ta rồi mà? Giờ mới nhớ đến chuyện bảo ta giữ bí mật?

Dũng sĩ đi rồi, Ác long ngồi trên đỉnh núi, nhìn về phía bầu trời đầy sao uống rượu.

Đây là lần đầu tiên từ lúc quen nhau, Hoàng tử thấy cậu an tĩnh như thế này.

Hoàng tử không ngờ tới cậu sẽ thật sự cầm một túi tiền vàng ra, hắn cảm động vô cùng, đi tới ngồi bên cạnh cậu, một lúc sau nhẹ nhàng lên tiếng, “Cám ơn cậu nhé.”

Cả cái thân rồng uể oải, chui vào trong lòng hắn, “Ôi…”

Cái đuôi của cậu vẫn còn vung qua vung lại bên dưới quần áo.

“Sao vẫn còn đuôi vậy?”

“Bởi vì ta đang rất buồn…”

Hoàng tử vỗ nhẹ lưng cậu, “Vậy phải làm thế nào mới khiến rồng nhà ta hết buồn đây?”

“Hức… Buổi tối anh ôm ta ngủ.”

“Được.”

“Sau này không được hung dữ với ta nữa.”

“Được.”

“Anh khen ta một câu đi.”

Hoàng tử cười hôn một cái lên đỉnh đầu của cậu, “Em là rồng nhỏ đáng yêu nhất nhất trên thế giới này.”