Ác Long Và Hoàng Tử

Chương 14



Edit: Cháo

Ác long cảm thấy cái chuyện hôn hít này rất chi là tuyệt vời, nó làm cậu có cảm giác thỏa mãn như được đếm tiền vàng vậy, quan trọng nhất là, chuyện này dường như có thể làm hoài làm mãi.

Nhưng hôn rồi hôn đến đổi cả vị trí, hình như cả ý nghĩa của nó cũng thay đổi theo.

Chuyện sau đó cũng hoàn toàn phát triển theo hướng cậu không hiểu được.

Cậu bắt đầu thấy đau đau, nhưng cả cái thân rồng bị hôn đến mơ hồ choáng váng, không kịp phản ứng gì nữa, qua một lúc sau cảm thấy cơn đau dữ dội hơn mới hốt hoảng đập đập cánh, “Au…”

Hoàng tử lục trong túi áo, lấy ra một đồng tiền vàng còn thừa lại khi xuống núi mua đồ nhét vào trong tay cậu, rồi lại hôn lên tai cậu một cái, nói: “Nhịn một chút, ngoan nào.”

Vì thế Ác long siết chặt lấy đồng tiền vàng, tựa vào vách đá nhịn đau.

Cậu cảm thấy phải nhịn lâu lắm, đến khi cơn đau qua đi rồi, cả cái thân rồng bỗng thoải mái đến híp mắt lại, cánh vỗ phạch phạch loạn xạ, đuôi cũng hăng hái vung vẩy, mơ màng suy nghĩ, tốn nhiều tiền để đổi Hoàng tử vẫn là đáng giá.

“… Cánh đập vào ta rồi.” Hoàng tử ở sau lưng cậu buồn bực cười.

Sau đó bọn họ đi ngâm suối nước nóng sau núi.

Sừng trên đầu với cánh và đuôi sau lưng của Ác long đã thu lại hết rồi, cậu nghĩ một lúc, nghĩ đến mức nảy ra một ý tưởng, do dự một hồi cuối cùng căng thẳng mở miệng hỏi, “… Anh nói ta có đẻ ra trứng không?”

Hoàng tử suýt chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình.

“Rồng đực các em biết đẻ trứng sao?”

Ác long nghiêm túc lắc đầu một cái, “Không biết.”

“Ừ, thế em cũng sẽ không đẻ đâu.”

“Ồ, vậy tốt quá.” Cậu thở phào nhẹ nhõm, “Ta cảm thấy ta không nuôi nổi cục cưng đâu.”

“…”

Yên tâm rồi, cậu lại suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy ngày mai chúng ta làm tiếp một lần nữa được không?”

Hoàng tử lại bị sặc cái nữa, ho một hồi mới mất tự nhiên mà đồng ý: “Được.”

Vì thế Ác long sung sướng lượn trong ao hai vòng.

Không có tiền trong tay, hai người họ không thể làm gì khác hơn đành săn bắt trong núi, may mà giá nướng và nồi vẫn còn, gia vị cũng còn kha khá, cuộc sống trôi qua xem như không tệ.

Thói quen mỗi ngày là ăn ngủ ngắm sao, còn cả hôn và cầu nguyện nữa. Một người một rồng vô cùng thành kính, hướng về những ngôi sao, về phía Mặt trăng, về phía Mặt trời mọc Mặt trời lặn để cầu nguyện, cầu cho một nguyện vọng mà có lẽ không thể thực hiện được — Hy vọng Công chúa có thể dẫn binh cướp ngôi sớm một chút.

Trong núi rất thanh tịnh, hai người họ ngây ngốc không biết bao ngày rồi, đã lâu không xuống núi, gần như tách biệt với thế giới con người, chỉ chăm chỉ cầu nguyện, Quốc gia xảy ra chuyện gì có lẽ cũng không biết được.

Một hôm nào đó tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, Ác long đánh cái ngáp nhìn về phía dưới núi, bỗng phát hiện dưới chân núi có một đội người và mấy chiếc xe ngựa đang đi lên núi.

Số người lên núi nhiều hơn so với những lần trước, hơn nữa người nào người nấy cũng được trang bị đầy đủ.

Cậu căng thẳng đánh thức Hoàng tử, “Anh xem bọn họ có phải lại tới bắt anh về không?”

Hoàng tử dụi mắt nhìn phía dưới núi, nhìn một lúc nhưng vẫn không xác định được, trang phục và cờ hiệu đội người này cầm vô cùng lạ, hiển nhiên không thuộc về người nào mà hắn quen cả.

Không biết người tới có ý gì, hắn đành vội phân phó Ác long, “Em trốn trước đi.”