Ác Long Và Hoàng Tử

Chương 3



Edit: Cháo

Ác long nướng thịt cho Hoàng tử ăn.

Hoàng tử nhìn chằm chằm miếng thịt nướng cháy đen, cau mày cắn một cái.

Ngoài cháy trong sống.

“… Mỗi ngày cậu chỉ ăn những thứ này thôi à?”

Ác long trông có vẻ tủi thân, “Nướng riêng cho anh đấy… Bình thường ta ăn sống luôn.”

Hoàng tử thở dài, “Trước giờ cậu chưa từng xuống núi sao?”

Ác long lắc đầu một cái, “Không xuống, mẹ nói người dưới đó sợ rồng lắm, sợ đến gào khóc luôn. Trên núi tốt hơn, có rất nhiều chim.”

Hoàng tử suy nghĩ một lúc, cởi áo khoác của mình xuống đưa cho cậu, “Chúng ta xuống núi đi. Cậu biến thành hình người, mặc cái này vào.”

“Nhưng anh nói hình người của ta rất khó coi.”

“Ta đâu nói vậy.”

“Anh bảo ta biến trở về.”

“Là do cậu không mặc quần áo.”

Ác long chớp mắt mấy cái, “Vậy hình người của ta trông đẹp không?”

Hoàng tử ngượng nghịu, lời nói như mắc vào kẽ răng, chật vật thoát ra ngoài, “Cũng… được.”

Sau đó nhét vội áo khoác vào tay cậu, “Cậu mặc vào nhanh lên, chúng ta xuống núi. Đi mua chút đồ ăn, mua cho cậu hai bộ quần áo nữa.”

Vừa nói vừa sờ túi áo một cái, “Cho ta mượn mấy đồng tiền vàng đi. Trên người ta không có tiền.”

Nói xong thì thấy Ác long căng thẳng co rụt người lại, bổ sung thêm một câu, “… Lúc về trả lại cậu gấp ba lần.”

Thế này mới xuống núi được.

Ác long hiếm khi xuống núi, hớn hở đi theo sau hắn, hưng phấn bô lô ba la.

“Biến thành người rồi mới thấy anh cao thật đấy.”

“Chúng ta đi ăn gì thế?”

“Ta mặc quần áo rồi có phải trông càng đẹp hơn không?”

“Trước kia mẹ nói ta là con rồng con đẹp trai nhất trong chu vi nghìn dặm đó.”

“Ta cảm thấy anh cũng đẹp trai lắm.”

“Nếu anh không hung dữ thì khẳng định càng đẹp trai hơn.”

“Ta cũng muốn có mái tóc dài màu vàng rực rỡ như anh.”

Hoàng tử nghiêng đầu nhìn cậu một cái, “Cậu ồn thật đấy.”

“Ò…” Ác long im lặng.

Gục đầu ỉu xìu đi được một lúc, Hoàng tử thở dài, “Được rồi, cậu nói tiếp đi.”

Vì thế Ác long lại vui vẻ líu lo cả quãng đường đi.

Đến thị trấn dưới chân núi, đi mua quần áo trước.

Ác long chọn một đống đồ vàng rực rỡ ôm vào lòng, “Ta thích những thứ này.”

Hoàng tử nhặt một bộ áo trong màu xanh nhạt và một chiếc áo khoác ngoài màu xám xanh đưa cho cậu, rồi cầm một đôi giày ống thấp và một chiếc dây lưng ra, “Ta cảm thấy cậu mặc cái này đẹp hơn. Đi thử đi.”

Vì thế Ác long buông đống đồ vàng óng ánh trong xuống, vui vẻ chạy đi thử đồ.

Mặc xong đi ra vòng một vòng trước mặt hắn, “Trông ta có được không?”

Hoàng tử còn chưa kịp nói gì.

Bà chủ bên cạnh đã kêu dài một tiếng “Ôi cha — ” xông tới, “Cậu nhóc đẹp trai thế, kết hôn chưa?”

Ác long được người ta khen, sung sướng hai mắt sáng lấp lánh, “Chưa ạ.”

“Vậy để dì giới thiệu một cô gái cho cháu kết hôn nhé, được không?”

“Được ạ được ạ.”

Hoàng tử xách cổ Ác long ra khỏi cửa hàng, vung tay ném một đồng tiền vàng ra.

Sau lưng còn truyền tới tiếng của bà chủ, “Ơ cái cô gái này sao chẳng lễ phép gì thế, ta còn chưa nói chuyện xong với cậu kia đâu…”