Ác Long Và Hoàng Tử

Chương 4



Edit: Cháo

Hoàng tử không vui cho lắm, không vui một cái thì càng hung dữ hơn.

“Cậu nghe dì ta nói gì không mà được ạ được ạ thế hả?… Đừng có kéo quần áo, hỏi cậu đấy, thái độ đàng hoàng một chút!”

“Nghe rõ rồi mà.” Mặt Ác long vô cùng nghiêm túc, “Dì ấy bảo giới thiệu người cho ta kết hôn.”

Hoàng tử càng tức giận hơn, “Vậy mà cậu còn được được luôn thế?”

“Đúng mà, kết hôn không tốt sao?”

“Tốt cái gì mà tốt?”

“Kết hôn rồi tiền vàng của hai người không phải sẽ gom lại một chỗ với nhau sao, như vậy sẽ càng nhiều tiền hơn đó. Quá tốt còn gì.”

Hoàng tử không thể tin nổi nhìn cậu nửa ngày, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Trong đầu cậu có phải không có gì khác ngoài tiền vàng không thế?”

Ác long vô cùng thật thà gật đầu một cái, “Đúng vậy.”

Hoàng tử giận không nói nổi nên lời, tự đi về phía trước, không thèm để ý đến cậu nữa.

Ác long chạy bước nhỏ theo đằng sau, vẫn còn ôm áo khoác của hắn trong lòng, “Anh có lạnh không? Trả áo lại cho anh này. Hoàng thất các anh ngày nào cũng mặc đồ vàng rực rỡ thế này sao?”

Hoàng tử sầm mặt nhận lấy, “Không phải.”

“Ý? Vậy hôm nay là sinh nhật của anh à? Hay là ngày lễ gì?”

“… Không phải.”

“Ố? Vậy thì là…”

Hoàng tử đột nhiên xoay người che miệng cậu lại, vẻ mặt căng thẳng kéo cậu trốn sang bên cạnh, “Đừng lên tiếng.”

Ác long cũng căng thẳng theo nhìn vào quán rượu đối diện, thấy mấy người mặc quân trang đi vào trong, bên hông người dẫn đầu giắt một chiếc saber* vàng rực rỡ.

*gốc 佩剑 (bội kiếm – saber)

Chờ mấy người kia vào trong một lúc rồi, Hoàng tử mới buông cậu ra, “Chúng ta không thể ăn ở chỗ này, mua chút đồ ăn rồi về núi đi.”

Ác long mở to hai mắt, nhón chân tiến sát đến bên tai hắn hỏi nhỏ: “Sao lại thế?”

Hoàng tử không trả lời, chỉ dặn lại, “Cậu thành thật một chút, đừng có lên tiếng, chúng ta mua đồ nhanh rồi trở về, đừng để bọn họ phát hiện.”

Ác long nghiêm túc gật đầu một cái, một tay bám chặt lấy cánh tay hắn.

Mua một đống rau với thịt, gia vị rồi nồi và cả giá nướng, tốn sức xách đến chân núi, nhìn xung quanh không thấy ai cả, mới tìm một bụi cây để biến về hình rồng.

Ác long cũng coi như một con rồng xinh đẹp, toàn thân màu trắng bạc, trên lưng đang có một đống màu vàng, nhìn tổng thể trông vô cùng cao quý lãnh diễm, xinh đẹp ưu nhã, chỉ cần không mở miệng phát ngôn.

“Mặc dù ta cũng muốn ăn, nhưng tiền vàng mua mấy thứ này lúc về anh vẫn phải trả ta đó. Gấp ba lần.”

Sau đó một chân giữ đồ mua được, một chân giữ quần áo vừa cởi ra, trên lưng cõng Hoàng tử, bay lên núi.

Bay đến giữa sườn núi mới thần thần bí bí hỏi: “Mới rồi là sao vậy? Đội người kia là ai thế?”

“Tướng quân dẫn đầu là chú của ta, nhỡ ông ấy thấy ta thì chắc chắn sẽ bắt ta về. Ông ấy rất lợi hại, ta sợ cậu không đánh lại ông ấy đâu.”

“Ồ, ra vậy…” Ác long đáp một tiếng, bỗng cảm thấy sai sai, “Ế? Sao ta phải đánh nhau với ông ấy?”

Cậu càng nghĩ càng thấy sai, nghi hoặc nghiêng đầu một chút, “Hơn nữa sao anh không về với ông ấy? Nếu anh về cùng ông ấy thì tức là ông ấy cứu anh rồi, không phải do ta đưa về nữa, như vậy cũng sẽ không làm Hoàng thất mất mặt, cũng sẽ không phái dũng sĩ tới cướp tiền vàng của ta…”

Hoàng tử im lặng một lúc lâu, sau đó vô cùng buồn bực, thở dài một hơi, “Bởi vì hôm nay là ngày ta kết hôn.”