Ác Nữ Tôi Yêu Em

Chương 17: Triệu Tịnh Kỳ Bị Lăng Nhục



Tử Phong tức giận đứng dậy khỏi ghế, tay cuộn lại hình thành nắm đấm.

- Hôm nay tôi xem như cậu say nên sủa bậy bạ. Bằng không...

Bàn tay của Tử Phong càng siết chặt hơn.

- Cậu định đánh tôi? Vì cô ta sao?

- Cậu chỉ mới biết cô ta vài tiếng trước thôi đấy, xem ra thủ đoạn mồi chài của cô ta không hề đơn giản.

Mạc Tư Hàn đưa cốc rượu lên miệng uống cạn một hơi. Tử Phong trông thấy dáng vẻ đầy khiêu khích của Tư Hàn bàn tay liền nới lỏng, bất lực thở dài lắc đầu.

- Tôi đi thanh toán, cậu ra ngoài lấy xe!

Nói rồi Tử Phong tay cầm áo khoác tiến lại gần Tịnh Kỳ.

- Tư Hàn uống hơi nhiều nên nói năng không kiểm soát, em đừng để ý. Anh đưa cậu ta về trước, khi nào bình tình hai người hãy nói chuyện sau.

Mái tóc đã phần nào che đi gương mặt xinh đẹp của Tịnh Kỳ. Cô đứng yên không chút động thái phản hồi lại Tử Phong.

Mạc Tư Hàn cũng im lặng, khẽ một giây nhìn lên cô rồi lạnh lùng đứng dậy rời đi.

Tiếng nhạc đã chuyển sang tiết tấu sôi động, náo nhiệt hơn, lượng khách cũng đông hơn so với lúc cô mới vào. Tịnh Kỳ đưa tay cầm chai Wishkey còn hơn một nửa trên mặt bàn, ngửa cổ cho lên miệng uống một hơi.

Hành động này vô tình lại rất thu hút đám ruồi muỗi xung quanh. Có vài tên đã để ý đến cô, thấy đám người Tử Phong vừa rời đi, một tên trong số chúng nhanh chân tiến lại gần.

- Mỹ nữ, để anh uống cùng em.

Hắn ta dùng giọng điệu tán tỉnh, càng lúc càng đứng sát về phía cô hơn.

- Biến đi!

Tịnh Kỳ không thèm ngước nhìn, chỉ buông

giọng lạnh lùng ngữ khí lạnh nhạt, thái độ biểu thị không muốn bị ai làm phiền. Sau đó đặt chai rượu lên mặt bàn, tiến lại chổ vừa rồi của Mạc Tư Hàn mà ngồi xuống.

Lúc này nhìn rõ khuôn mặt cô, hắn nhất thời bị dung mạo làm cho mê mẩn. Liền vội vàng nhào tới đưa tay vòng qua vai cô, giọng điệu phấn khích nói:

- Làm người phụ nữ của anh, giá nào anh cũng chấp nhận!

- Bỏ bàn tay bẩn thỉu đó ra ngay!

Cô tức giận vung mạnh tay hắn, toan định đứng lên.

Hắn nhanh như chớp dùng lực ôm trọn cô vào lòng.

- BỎ RA!

Cô hoảng sợ vùng vẫy.

Mặt hắn ghé sát trên vai, từ phía sau hít lấy mùi hương trên mái tóc cô.

- ANH DÁM!

Cô kinh hãi quay mặt né tránh.

- Thơm quá!

- BỎ RA!

- Đồ khốn nạn, tôi sẽ... ưhm...ưh..m...

Bàn tay khoẻ mạnh của hắn vội bịt chặt miệng cô, tay kia siết chặt dừng lại trên khuôn ngực.

"Tại sao...hắn ta dám...không được, không được dùng bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào tôi"

"Bỏ ra... đồ bẩn thỉu!"

Đáy mắt cô hiện lên sự sợ hãi, chưa bao giờ cô gặp phải tình huống và loại người biến thái như thế này. Tại sao hắn dám ngang nhiên ở chốn đông người,lại làm thế với cô

"Tại sao, không ai lên tiếng giúp mình..."

Cô đưa mắt nhìn quanh, có vài người trông thấy cô nhưng dường như họ vờ như không để ý.

"Kìa rồi, Tư Hàn!"

"Anh ấy đang bước ra phía cửa"

"MẠC TƯ HÀN, MẠC TƯ HÀN!"

"Nhìn em, quay lại nhìn em!"

"Làm ơn quay lại... xin anh!"

Đôi mắt cô hướng về bóng lưng Tư Hàn mà thầm cầu khẩn.

Mạc Tư Hàn từ từ quay đầu lại.

Ánh mắt cô hiện rõ niềm hạnh phúc, rõ ràng anh có thể nghe thấy lời khẩn cầu của cô, có thể cảm nhận được tiếng gọi của cô.

"Tư Hàn, giúp em... làm ơn giúp em!"

Đôi mắt cô đang hướng về phía anh mà van nài, cầu xin. Chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực như lúc này.

Cô cần anh hơn bao giờ hết, nhưng....

"Tại sao lại?... "

"Tại sao anh ấy không di chuyển? tại sao lại không đi?"

Mạc Tư Hàn đứng đó nhìn cô. Không hề tiến lên dù chỉ một bước.

Chỉ là đứng nhìn, nhìn cô bị lăng nhục. Rồi dứt khoát quay người rời đi. Như chưa hề thấy một tạp vụn nào trong mắt hắn.

Cô ngây dại nhìn theo bóng dáng đó lạnh lùng bước đi.

Cảm giác hình ảnh vô tình ấy như quả cầu thuỷ tinh trong đáy mắt, bị rơi xuống vực sâu vỡ tan thành nghìn mảnh

" AAAAAAAAA!!!!!!!" Cô đau đớn muốn hét lên

"Không thể nào! Tại sao lại rời đi?"

"Tại sao lại đối xử với em như vậy?"

Đôi mắt cô cố nhìn thêm lần nữa, hi vọng thêm một lần nữa.

Nhưng hắn đã rời đi mất rồi.

Bên trong,tưởng chừng như từng miếng thuỷ tinh sắc nhọn đang cắm chặt vào sâu thân thể cô. Đau đến mức khiến cô hoàn toàn mất đi cảm giác.

Hoá ra...

cố chấp yêu đơn phương một người không phải là loại đau khổ nhất.

Mà sự vô tâm của một người...

mới chính là thứ thuốc độc khủng khiếp nhất!

"Tại sao, dù có ghét đến như thế nào cũng không thể bỏ mặc em như thế!"

"Dù mạnh mẽ thế nào em cũng không thể chịu đựng nỗi tủi nhục này..."

"Rốt cuộc là tại sao? đến cuối cùng vẫn đối với em tàn nhẫn như vậy"

Khi nhìn Tư Hàn quay lưng bỏ đi, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi ướt đẫm bàn tay hắn. Khiến hắn càng thêm phấn khích ghé sát cô hơn, bàn tay không ngừng sờ soạng trên ngực của cô.

Như chợt nhớ, ra cô vội vàng đưa tay mò mẫm, cố rướn người với lấy chiếc túi xách đặt ở đầu ghế.

Cùng lúc ấy, sau khi thanh toán xong Tử Phong cất tấm thẻ vào ví, dựa người vào thành quầy bar, rút ra một điếu thuốc cho lên miệng. Nhân viên cạnh quầy liền nhanh tay bật chiếc Zippo lại gần anh. Tử Phong hơi xoay người, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra ở bàn của anh trước đấy mới ít phút.

- Mẹ Kiếp!

Tử Phong nghiến chặt răng, vội vàng phóng như bay về phía đó. Mấy tên bảo vệ ở ngoài nhận được tin cũng chạy theo sau vào.