Ác Quỷ Đêm Rực Lửa

Chương 12: Thử Thách



Yuki cho rằng mình chưa chuẩn bị đủ tinh thần để đọc cuốn sách này, cô thở dài, gấp nó lại, ngày hôm nay như vậy là quá đủ rồi. Cô mệt mỏi nhìn bìa cuốn sách, trên đó là sinh nhật của Neil Freesemen, vội bật dậy, là ngày hôm nay, cũng chính là sinh nhật Ian? Yuki nhìn đồng hồ, đã 1 giờ sáng, bước sang ngày mới rồi còn đâu, nhưng anh là Vampire, có lẽ vẫn còn thức.

Trước giờ anh chưa từng cho ai biết sinh nhật của mình, nếu có hỏi thì anh sẽ trả lời là quên rồi. Dù sao hôm nay cũng biết, cô muốn anh nhận được ít nhất một lời chúc. Đắn đo một lúc, Yuki xuống khỏi giường, đi chân trần sang phòng Ian, nửa muốn gõ cửa, nửa muốn rút lui. Trong căn phòng yên lặng như tờ bỗng phát ra giọng nói lạnh lẽo và trầm ổn:

- Vào đây đi.

Cô mở cửa bước vào, căn phòng chỉ có ánh sáng của đèn ngủ cạnh đầu giường Ian, nhưng anh không có ở đó mà ngồi ở sofa với một ly rượu vang đỏ. Đó là thức uống ưa thích của anh mà cho tiền cô cũng không dám uống. Có một lần duy nhất cô đã thử uống nó, chỉ một ngụm nhỏ đã say không biết trời đất gì rồi. Ian xoay xoay ly rượu, lạnh lùng cất giọng:

- Có việc tìm tôi?

- Chủ tịch.. Chúc.. Chúc mừng sinh nhật!

Yuki không hiểu mình đang căng thẳng cái gì nhưng lời nói ra không được trôi chảy. Cô nhìn Ian, anh nở nụ cười hiếm có:

- Sao em biết?

- Em đọc "Neil Freesemen - tự truyện".

- Vampire không mừng sinh nhật, tôi cũng quên ngày sinh của mình lâu rồi.

- Em biết! Nhưng được chúc mừng vẫn tốt hơn mà!

Ian đặt ly rượu xuống, vẫy Yuki:

- Em lại đây.

Cô hơi bất ngờ và chần chừ nhưng vẫn bước đến bên cạnh Ian. Anh kéo chiếc áo choàng phủ lên người cô, còn mình chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng màu đen.

- Gọi chủ tịch mà xưng em có phải hơi kì dị không?

- Vậy..

- Cứ gọi thẳng tên anh, nhưng chỉ lúc nào không có ai thôi.

Nhìn khuôn mặt hiền từ, vẻ lạnh lùng đến bây giờ mới biến mất của anh, Yuki thở phào, đây rồi, đây mới là anh Ian của cô, chắc thời gian qua anh phải chịu áp lực lớn lắm. Nói đến áp lực, bây giờ cô mới nhớ, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, bàn tay mạnh mẽ này đã cứu cô thoát khỏi cuộc sống như địa ngục, nhưng vì mục đích gì?

- Anh Ian, tại sao lúc đó anh lại nhận nuôi bọn em?

Ian nhíu mày, im lặng một lúc rồi mới chậm rãi lên tiếng:

- Anh vốn muốn lợi dụng mấy đứa. Sao, thấy anh quá tàn nhẫn hay quá thủ đoạn?

Yuki không biết nói sao, cô không chuẩn bị cho trường hợp anh sẽ thẳng thắn thừa nhận. Nghe mình bị lợi dụng cũng có hơi tức giận nhưng nếu không phải được anh dẫn đi theo, cô đã không thể thoát khỏi địa ngục trần gian. Cô nhớ đến một chuyện nữa:

- Tại sao anh lại muốn bọn em đến Lễ Hội Máu? Em không phát hiện ra ai muốn phản bội anh cả.

Ian phát ra một tiếng cười trầm thấp, mới đầu còn cố kìm nén, sau lại khiến anh rung hết hai vai. Cô khó hiểu nhìn anh. Ian thở dài, dịu dàng:

- Giả dụ như em muốn phản bội anh, em có chạy đến biệt thự của anh để hành động không?

- Vậy thì tại sao?

Ian đứng dậy, đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, dáng người anh kiên cường, thẳng tắp. Qua vài phút, anh vẫy cô lại gần, ra hiệu cho cô nhìn theo. Yuki lập tức nhận ra mấy cái bóng đen thỉnh thoảng vụt qua trước cổng với tốc độ kinh người và những tiếng tru rõ ràng, vang vọng, đáng sợ hơn nhiều so với âm thanh cô nghe được ở phòng mình. Đây chính xác là những thứ khiến anh tức giận vào đêm đó:

- Người Sói hoang?

- Ừ, em có biết tại sao chúng lại không dám tấn công nơi này không?

Yuki lắc đầu nhìn anh, trong trí nhớ của cô bỗng hiện ra hình ảnh một căn hầm đá tỏa ra hơi lạnh thấu xương. Nhưng anh không nhìn cô, đôi mắt nhìn xa xăm như sậm màu hơn.

- Chúng không dám tấn công nơi này vì ở đây có anh. Biệt thự này vắng chủ cũng chỉ như cái hộp rỗng. Đưa mấy đứa sang kia để đảm bảo mấy đứa luôn trong tầm mắt của anh.

- Vậy Fire Hall là người theo dõi bọn em?

Anh khẽ gật đầu, quay lại chỗ cũ, Yuki không hiểu nhìn theo anh. Suy nghĩ của anh quả thật quá phức tạp, nếu là người khác thì đã tưởng anh bị chứng rối loạn cảm xúc rồi. Vừa lợi dụng vừa bảo vệ, vừa tàn nhẫn vừa nuông chiều, anh rốt cuộc muốn cái gì? Vừa lúc đó, ông Sirius gõ cửa, cúi người cung kính:

- Thiếu gia, đã tìm ra người rồi.

Ông Sirius ngẩng lên, không biết có phải do ánh sáng trong phòng không nhưng trông ông vô cùng đáng sợ, ông cũng không hề cười:

- Thiếu gia, lòng nhân từ của cậu không nên dùng ở chỗ đó!

- Yuki, em về phòng đi, anh phải ra ngoài một lát.

Cô biết điều, quay người, thực ra đêm nay với cô đã quá mệt mỏi rồi. Về phòng, cô cất quyển sách kia dưới gối, nhắm mắt lắng nghe tiếng khóa cửa nhà và tiếng xe chạy khỏi biệt thự.

* * *

Sáng hôm sau, khi Yuki mở mắt, trời đã sáng hẳn, không còn màu trắng mờ mờ của sương sớm nữa. Cô nhìn đồng hồ, vội bật dậy, 10 giờ? Sao không ai gọi cô dậy? Còn buổi huấn luyện của cô nữa? Yuki vội vàng vscn rồi lao xuống dưới nhà, chỉ thấy Kirito ngồi ở bàn ăn, bình thản ngẩng lên:

- Chị dậy rồi à?

- Mọi người đâu rồi, sao không ai gọi chị?

- Đi hết rồi, anh Ian bảo để chị ngủ. Yuki ngồi vào bàn, Kirito đẩy đĩa bánh và cốc sữa về phía cô. Cô chợt nhớ đến chuyện đêm qua, cô quay sang nhìn Kirito, cũng kì lạ, không có chuyện gì của anh mà thằng nhóc này lại không biết, liệu đêm qua.. Tiếng Kirito vang lên đều đều:

- Muốn hỏi gì thì chị hỏi mau đi, đừng nhìn em như thế!

Yuki cười khổ:

- Đêm qua có chuyện gì mà chủ tịch đi gấp như vậy?

- Chị còn nhớ anh Ian đã giết gia tộc đứng thứ 9 không?

Cô khẽ gật đầu, Kirito đóng laptop lại:

- Thực ra cũng không hẳn, anh ấy tha chết cho rất nhiều người, chỉ giết kẻ chủ mưu thôi. Nhị thiếu gia của gia tộc đó bày kế liên lạc, đem thông tin mật báo cho Giáo hội.

- Cậu ta muốn trả thù?

- Ngu ngốc! Cả tin! Ngựa non háu đá!

Yuki bật cười nghĩ thầm: Này, cậu ta cũng tầm tuổi em đấy. Nhưng nếu là cô, cô cũng sẽ tìm mọi cách trả thù, Ian không phải cũng thế sao? Vậy nên, anh bắt buộc phải tàn nhẫn, đứa bé đó chắc không thể sống sót. Cô thở dài ăn cho xong bữa sáng.

Yuki lên phòng, lấy ra dưới gối quyển "Neil Freesemen - tự truyện", kiên nhẫn đọc, qua bữa trưa, đến lúc tối hẳn, càng đọc cô càng thấy hoang mang, trái tim càng thắt lại. Cô lờ mờ hiểu được quá khứ của anh, cũng không quá đẹp đẽ, anh hoàn toàn sống dưới cái bóng của người anh em sinh đôi Neil Freesemen.

Yuki đọc được nửa cuốn, gấp sách lại, từng cơn gió thổi qua mặt cô lạnh buốt, cô mới biết mình đã khóc từ lúc nào. Ian vô cùng yêu quý người anh trai này, anh đã từng dùng kế lừa bọn bắt cóc để Neil chạy thoát, còn mình bị bắt thay, bị tra tấn dã man. Lúc cứu về, ai cũng tưởng Ian sẽ chết, Neil nổi điên lên, giết chết tất cả những người có liên quan đến vụ bắt cóc. Lúc đó, cả hai người mới 8 tuổi, Neil nổi danh là ác quỷ, đi đâu cũng khiến người ta hoảng sợ, cảnh giác. Khi đó, chỉ mỗi Ian mới kiềm chế nổi Neil, ngược lại với Neil, Ian gần như là thiên thần. 15 tuổi, cha mẹ qua đời, Neil lên làm trưởng tộc Freesemen, đồng thời là chủ tịch thế giới Vampire, Ian vẫn là người duy nhất Neil tin tưởng. Nhưng cuối cùng, tại sao Neil chết và Ian kế ngôi? Yuki siết chặt cuốn sách, Ian không thể là người giết Neil. Tình cảm bọn họ sâu đậm như thế, tuyệt đối không thể!

Tiếng Kiba và Miko chí chóe vang lên dưới nhà khiến Yuki bừng tỉnh, cô vội lau hết nước mắt trên mặt, bước xuống phòng khách. Miko cầm chiếc xích lưỡi hái quăng quăng như chốn không người, cười toe vẫy cô, vui vẻ thế này chắc buổi tập luyện không tệ lắm. Sau đó, mọi người đều lần lượt về, chỉ thiếu Ian.

* * *

Tôi đọc xong quyển sách của Neil là lúc nửa đêm và tôi khẳng định Ian sẵn sàng hi sinh tính mạng để bảo vệ Neil, vậy thì tại sao anh lại nhận tội lỗi khủng khiếp kia về mình? Tôi chạy vào phòng đọc sách, hi vọng sẽ tìm ra chút manh mối.

Và ông Sirius lại khiến tôi thót tim lần nữa.

- Tiểu thư vẫn chưa ngủ sao?

- Ông cũng vậy mà.

- Ngủ là thứ xa xỉ đối với một quản gia. Hơn nữa tôi cũng không phải người.

Phải rồi, tôi chợt nhớ ra, đến bây giờ người hiểu rõ Ian nhất không phải là ông Sirius sao, nhưng hỏi trực tiếp chuyện này thì không hay cho lắm, tôi bèn chỉ cười:

- Tôi tính mượn thêm mấy quyển sách nữa về đọc.

- Tiểu thư nhớ nghỉ ngơi sớm.

Nói xong, ông Sirius quay đi, tôi vỗ ngực thở phào, thầm nhủ cũng may mình biết suy nghĩ. Tôi ngẩng lên, tiếp tục tìm, vừa quay sang, tôi suýt thét lên vì một khuôn mặt thình lình hiện ra trong góc phòng nhưng cũng may có một bàn tay đã kịp thời bịt miệng tôi lại

- Kirito, em hù chết chị rồi!

Kirito nhìn cuốn sách trong tay tôi rồi thản nhiên quay lên, có vẻ nó cũng đang tìm một thứ gì đó về đọc:

- Cuốn sách đó chị đọc xong rồi à? Thấy sao?

- Kirito, chị hỏi em, em phải trả lời rõ ràng, đừng trả lời theo kiểu tự hiểu được không?

- Đó là cách trả lời thông minh.

Được, tôi công nhận nó thông minh có thừa nhưng giờ tối, tôi không cần nó trả lời theo kiểu thông minh đó.

- Nói chị biết Ian giết Neil như thế nào?

- Hử?

Kirito nhìn tôi bằng đôi mắt đầy ẩn ý, tôi biết rằng thằng bé đang cảnh cáo mình, nó tuy là trẻ con nhưng suy nghĩ nhạy bén không thua bất cứ người lớn nào. Tôi hít sâu một hơi:

- Chị không tin Ian giết anh trai, chưa bao giờ tin!

Nó quay đi:

- Em không biết!

Tôi sửng sốt, lại thấy nó lên tiếng:

- Không ai biết gì cả! Chỉ biết anh Neil đột nhiên qua đời và Ian nói chính mình đã giết, ngoài ra không có thông tin gì.

Tôi vui mừng, vậy là chắc chắn anh đang nói dối để bảo vệ một thứ gì đó. Cũng không cần thiết phải tìm tài liệu nữa, tôi chúc Kirito ngủ ngon rồi quay về phòng mình. Đêm nay tôi có thể kê cao gối ngủ thật thoải mái rồi.

* * *

Cuộc sống này thật chẳng dễ dàng, tôi bị đánh thức rất sớm. Đáng lẽ đây phải thành thói quen của tôi rồi mới đúng, sáng nào cũng phải dậy giờ này để đảm bảo buổi tập luyện đúng giờ. Nhưng do mấy hôm dậy muộn thành lười biếng rồi. Tôi uể oải xuống phòng ăn, tuy ông Sirius không phải người bình thường nhưng những chiếc bánh ông ấy làm ra vẫn rất hoàn hảo. Đang ăn, tôi thấy Ian đi từ ngoài vào, sắc mặt không được tốt lắm, con đại bàng mà tôi đoán là Fire Hall đang đậu trên vai anh.

- Thiếu gia!

- Không sao, tôi nghỉ một lát!

Ông Sirius đi theo anh, một lúc sau, khi chúng tôi vừa vặn xong bữa, ông mới quay lại. Chờ San và Miko rời đi, ông Sirius dẫn chúng tôi ra xe, bảo sẽ đến một nơi khác, chúng tôi sẽ thử chiến đấu với người sói. Tôi vừa hồi hộp vừa lo lắng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, ngược lại, Kana bình thản nhìn ra ngoài, đôi khi tôi nghĩ biết sợ hãi là một điều may mắn.

Chúng tôi dừng xe ở một nơi vừa hùng vĩ vừa tạo cảm giác nguy hiểm. Chỗ này ngay bên một mép vực sâu không thấy đáy, xung quanh cũng chỉ có cây cối và một ngôi biệt thự nữa, cổ kính và âm u đến rợn người. Chúng tôi đi theo ông quản gia vào trong biệt thự, chỗ này đích thực là nơi giam giữ người sói.

Căn phòng lớn giữa tòa biệt thự chỉ để một ngọn đèn mờ ảo trông như một đấu trường La Mã cổ, những người sói ở đây đều trong tình trạng không bình thường. Chúng bị nhốt trong những chiếc lồng sắt lớn, chấn song có thể kích điện, đôi mắt hoang dại, bộ móng nhọn dài và sắc lẻm. Chúng tôi đứng giữa phòng, ông Sirius đứng ở bảng điều khiển:

- Vậy dụng tất cả những gì các cô có để đẩy lùi bọn chúng. Các cô hiểu chứ?

- Đẩy lùi?

- Đúng, nếu không giết được thì cũng không cần thiết phải giết.

Tôi lấy một lá bài đã được yểm sẵn bùa chú, dán lên xích lưỡi hái, lập tức nó lớn lên gấp chục lần, sắc bén, lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo và nguy hiểm. Tôi ngạc nhiên thấy mình không còn sợ hãi hay căng thẳng nữa mà hoàn toàn bình thản như khi đi diệt quỷ. Bên cạnh, Kana cũng đã làm xong, chúng tôi nhìn nhau, khẽ gật đầu:

Sẵn sàng!