Ác Quỷ Đêm Rực Lửa

Chương 19: Bản năng



Kirito hẹn gặp tôi ở cầu Gió Xoáy. Tôi không hiểu vì sao nó lại biết đến cây cầu này trong khi mới đến đây vỏn vẹn nửa buổi, cảm giác như nó trưởng thành hơn tôi nhiều lắm.

Dưới nhà ăn, tôi, San và Miko chọn một bàn ở góc khuất, hai cậu ấy có vẻ vẫn giận vì tôi đã giấu vài việc.. khá quan trọng. Sau khi ăn tối, tôi sẽ ra ngoài gặp Kirito và tốt hơn hết là đừng có ai theo dõi, mà tôi cũng phải cực kì cảnh giác.

- Bọn tớ biết tùy cơ ứng biến, cậu ra ngoài nhớ cẩn thận, người của Lancer ở khắp mọi nơi.

- Ừ, hai người cũng thế.

Tôi biết ngài Lancer không vui vẻ gì khi chúng tôi vào Giáo hội nhưng lại là sát thủ của gia tộc William chứ không phải dưới trướng của ông ta. Tôi rời khỏi nhà ăn, về phòng mặc bộ quần áo đen, xách chiếc cặp đựng laptop và cầm theo xích lưỡi hái. Tôi trông như một sát thủ đi làm nhiệm vụ mà đeo chiếc nhẫn của gia tộc William, hi vọng Kirito không ác cảm với chiếc nhẫn này.

Nhờ chiếc nhẫn bạc đơn giản có mặt hình thánh giá đó mà tôi thuận lợi ra khỏi cổng. Quãng đường từ biệt thự đến cầu Gió Xoáy không tính là quá xa nhưng tôi quyết định đi đường vòng để dễ cắt đuôi nếu bị theo dõi. Từ xa, tôi đã cảm nhận sự lạnh lẽo và ảm đạm mang mùi vị chết chóc của mảnh đất này. Trên cầu thấp thoáng bóng người.

Tôi nhận ra Kirito vẫn trong lớp hóa trang thành một cô gái vô cùng xinh đẹp và duyên dáng đang dựa vào thành cầu. Bên chân cầu là một chiếc mô tô phân khối lớn màu đen. Bước đến, chắc chắn người trước mặt là Kirito, tôi mới mở cặp đựng laptop ra.

- Kiba đâu?

- Ở đằng kia, dùng súng ngắm canh chừng cho chúng ta.

Tôi gật đầu, có anh ta sẽ yên tâm hơn một chút. Kirito lấy một thiết bị nhỏ cắm vào laptop của tôi, nó trông gần giống USB nhưng nhìn kĩ lại không phải. Trong lúc đôi tay lướt như múa trên bàn phím, nó đưa tôi một hộp đạn:

- Anh Ian gửi cho chị, đạn của súng này không nhiều đâu, vì khẩu súng của Neil chỉ có một.

Tôi không để ý lắm, vẫn chăm chăm vào laptop như thể thông tin của ba mẹ sẽ xuất hiện trước mặt tôi ngay lập tức. Kirito cuối cùng cũng gập laptop lại, trả cho tôi:

- Em cần thời gian, Lancer rất cẩn thận, em không muốn có bất kỳ sơ suất gì khiến mọi người gặp nguy hiểm.

Nó đưa tôi một chùm chìa khóa và hất đầu về phía chiếc mô tô:

- Nó là của chị, tối nay ai hỏi thì chị chỉ cần nói đi mua nó là được, mọi việc khác, anh Ian tính hết rồi.

- Cái này cần thiết không? Honda RC213V-S?

- Nếu chị muốn là sát thủ đầu tiên đạp xe đi làm nhiệm vụ.

Tôi gật đầu, sát thủ yêu cầu phải thường xuyên di chuyển nhiều vùng khác nhau nhưng anh Ian cũng không cần thiết phải chuẩn bị loại xe đắt thế này. Nhắc đến Ian mới nhớ, dạo này anh không hề liên lạc với tôi, lại còn để Kirito chạy loạn thế này nữa, chắc chắn là bên đó xảy ra chuyện nhưng Kirito không muốn nói. Nó đứng dậy, khoác cặp đựng laptop:

- Anh Ian là một người luôn ép mình sống theo lý trí nhưng anh ấy yêu chị.. là thật.

Tôi nhíu mày nhìn Kirito, thằng bé rất ít khi nói ra những điều này. Nói xong nó im lặng bước vào màn đêm, việc này thật sự không đơn giản. Tôi đến bên chiếc mô tô, tra chìa khóa, tiếng động cơ vang lên phá tan sự im lặng đáng sợ xung quanh. Tôi phóng ra khỏi khu vực cầu Gió Xoáy.

Tối nay tuyết không rơi, con đường phá lệ nhộn nhịp tiếng người đi lại. Tôi phóng xe lượn quanh thị trấn, tốc độ kích thích mọi bó cơ trên người tôi, gió đêm lạnh buốt liên tục quất lên mặt khiến tôi vô cùng thoải mái. Cuối cùng tôi dừng xe bên một chiếc hồ, tôi cũng không để ý đến ánh mắt những người xung quanh, dù sao chiếc xe của tôi cũng quá nổi bật. Đi dạo đến gần 11h đêm tôi mới về tới biệt thự.

Đúng như tôi dự đoán, San và Miko sững sờ khi thấy chiếc mô tô này. Tôi ngồi trên xe, đưa họ xem giấy bảo hành, tên người mua và giấy chứng nhận sở hữu, tất nhiên chúng đều đứng tên tôi. San chắp tay gật gù:

- Trông cậu giống đại ca xã hội đen rồi đó!

Tôi để San mang xe vào gara rồi khoác tay Miko đi vào, trông cô ấy có vẻ nghiêm trọng. Một lát sau San quay lại, đóng hết các cửa, chắc chắn là không có ai nghe thấy chúng tôi nói gì, cậu ấy mới ngồi xuống ghế đối diện:

- Bọn mình vừa nhận được một tin, một cận vệ của Ian vừa bị giết, ngay trong biệt thự của anh ấy.

Miko nhìn tôi:

- Cậu đoán xem là ai?

Tôi lắc đầu, Vampire ngoài mấy người Ian, cùng lắm chúng tôi biết thêm vài người thân tín của anh. Nếu không phải họ thì chỉ còn Giáo hội, là ngài Lancer hay William? San thở dài:

- Là kẻ phản bội Ian, có lẽ cận vệ ấy đã phát hiện ra gì đó và bị diệt khẩu.

Tôi chấn động, giết được cận vệ của anh chắc chắc cũng là người thân tín của anh. Ian có khi nào cũng đã biết hắn là ai rồi.

- Mình còn một tin bất ngờ hơn nữa. Kana đang được huấn luyện để bù vào vị trí vừa bị mất kia. Con bé sẽ trở thành cận vệ của Ian.

- Nhưng Kana còn quá non?

- Ừ, đó là quyết định của Ian.

Thật sự tôi thấy mỉa mai, vị trí cận vệ của Ian chính là mục tiêu của tôi, trong khi tôi vẫn loanh quanh trong Giáo hội tìm thông tin của ba mẹ thì Kana đã bất đắc dĩ bị đẩy vào vị trí này.

- Kana biết không?

- Biết, nếu nó vượt qua vài bài kiểm tra nữa thì sẽ chính thức lập lời thề trung thành với Ian.

Tôi gật đầu, thật ra việc này tôi có thể đoán ra từ lâu, tôi không biết quá khứ nó phải chịu đựng những gì nhưng từ khi đi theo Ian thì lời thề này nó gần như đã tự đặt ra từ lâu rồi. Tôi chỉ thấy hơi lo lắng cho Kana, cận vệ chính là thế thân chết thay anh mà hình như nó chẳng hề biết sợ.

Nửa đêm, tôi xách xích lưỡi hái ra khu luyện tập, giờ này ở đây vắng tanh. Tôi tập một cách điên cuồng cứ như mọi thứ xung quanh tôi đều là kẻ địch vậy.

- Cậu đang tức giận?

William đi ra, tay cầm một chiếc xích lưỡi hái khác. Cậu ta mặc đồng phục của Giáo hội, chắc vừa đi diệt quỷ về.

- Có cần tôi luyện tập cùng không?

Nhận lấy bình giữ nhiệt của William, tôi ngửa cổ uống một hơi dài, cảm giác ấm áp của trà nóng xoa dịu cổ họng tôi đôi chút. Không khí giữa chúng tôi trở nên khá gượng gạo.

- Nếu giờ tôi nói muốn trở về bên chủ tịch, cậu định làm thế nào?

- Tôi biết cậu sẽ không hành động thiếu suy nghĩ như vậy, vì mục đích thực sự của cậu vẫn chưa đạt được.

Tôi siết chặt bình giữ nhiệt như muốn bóp nát nó vậy. Tôi nói với Ian sẽ vào Giáo hội để tìm ra kẻ phản bội anh nhưng tôi chưa làm được gì, thậm chí còn khiến anh phải bận tâm. Vậy mà bên kia, hắn đã giết mất một cận vệ của anh rồi. Tôi đứng dậy đối diện với William:

- Tôi muốn ra ngoài đi dạo, được không?

- Giờ này? Cậu muốn đi đâu?

- Yên tâm, chỉ đi loanh quanh thôi, sáng mai tôi sẽ có mặt ở đây. Cậu biết tôi sẽ không gặp được chủ tịch mà.

- Không phải, tôi chỉ lo một mình cậu mà đi giữa đêm..

Tôi mỉm cười ngắt lời William:

- Tôi sẽ cho cậu thấy cậu đang lo thừa.

Tôi vào phòng, thay bộ quần áo đen, khoác một chiếc ba lô cũng đen nốt. Trong chiếc ba lô đó là ví tiền và mấy vật dụng linh tinh khác. Tôi cũng xách theo hộp đàn violon đựng xích lưỡi hái rồi lên chiếc mô tô phân khối lớn vừa được tặng, phóng đến trước mặt William. Tôi mỉm cười nhìn sự kinh ngạc trên mặt cậu ta, nhún vai:

- Không vấn đề gì chứ?

- Không vấn đề, ngay cả tôi cũng chưa chắc dám động đến cậu.

Tôi gật đầu chào William rồi vặn ga, tầm này ngoài đường vẫn nhiều người qua lại, ra tới quốc lộ, tôi mới lên ga, tiếng động cơ mạnh mẽ dội lên. Nơi tôi muốn đến, không sai, chính là trụ sở của Giáo hội, còn tại sao thì chắc là rảnh rỗi sinh nông nổi.

Mất hơn hai tiếng mới đến nơi, tôi dừng xe ở một góc khuất cách đó không xa, lấy trong ba lô ra chiếc ống nhòm chuyên dụng, hướng lên tòa biệt thự sang trọng phía trước. Quả không hổ danh trụ sở của Giáo hội, camera và hệ thống laze vô cùng dày đặc, một con muỗi cũng khó lọt qua. Tôi vốn không có hi vọng đột nhập vào bên trong, nếu tôi đoán không sai thì hệ thống này có một đội ngũ điều khiển bên trong, mà đội ngũ này không dễ thôi miên.

Bỗng từ xa có tiếng động cơ, tôi nép vào, một chiếc xe con màu đen đi qua chỗ tôi, cánh cửa to chình ình chậm rãi mở, hệ thống laze cũng được tắt. Giờ này Giáo hội vẫn còn người ra vào sao? Hình như cũng là cấp cao, làm thế nào để mượn tay mấy người này mà vào được bên trong mới là vấn đề. Hay tôi phải từ từ leo lên một vị trí nhất định đây?

Đang suy nghĩ mông lung chợt có một bàn tay bịt chặt miệng tôi lại, tay còn lại của hắn khóa chặt hai cổ tay tôi khiến tôi hoàn toàn không cử động được.

- Sao lại mất cảnh giác thế này?

Tôi sững lại, hương bạc hà thơm mát quen thuộc vây lấy tôi, mùi hương này vĩnh viễn tôi không thể lẫn được. Hai cánh tay anh cũng thả lỏng, vòng tay ôm lấy eo tôi quay lại đối diện với anh.

- Sao anh lại ở đây?

- Ra chỗ khác nói chuyện.

Tôi ngồi lên xe, vòng tay ôm chặt Ian. Anh lái con RC213V-S của tôi phóng vụt đi, để lại trong màn đêm tiếng gầm vang vọng của động cơ.

Nếu không biết Ian ngay từ đầu, có lẽ tôi sẽ tưởng anh là một tay đua, cách anh đánh võng và quẹo ở các khúc cua gấp tuy rất chuyên nghiệp nhưng vẫn làm tôi đứng tim. Anh đưa tôi trở lại quốc lộ, một bên là vách núi đá, một bên là biển. Đỗ xe bên đường, tôi ngạc nhiên khi vẫn không thấy chiếc xe con màu đen quen thuộc của anh. Tôi vừa xuống xe thì bị anh đột ngột kéo lại, ôm vào lòng:

- Sao lại một mình đến đây?

- Em cũng không biết, chỉ là muốn sớm tìm ra kẻ phản bội anh thôi. Mà kẻ đó chắc chắn phải ra vào trụ sở chính. Hơn nữa..

Tôi xoay xoay chiếc nhẫn mặt hình thánh giá, trong đầu hiện lên vẻ đắc ý của ngài Lancer, tôi có cảm giác rất mãnh liệt rằng ngài Lancer nắm rõ toàn bộ chuyện này.

- Em sẽ tìm cách tiếp cận ngài Lancer!

- Không cần!

Anh cầm tay tôi, ngón cái lướt qua mặt nhẫn trên tay tôi khiến tôi chột dạ rụt tay lại, ước trên ngón tay mình là nhẫn của gia tộc Freesemen. Anh mỉm cười cúi xuống hôn tôi, tuy đôi môi anh lạnh lẽo nhưng nó khiến tôi yên tâm: Anh thông cảm và vẫn tin tưởng tôi.

- Em có biết Jack William theo dõi em không?

Ian hỏi trong khi tôi vùi vào ngực anh, vậy đó là lý do vì sao anh chọn đường đi nhiều khúc cua gấp nhất và cách lái xe ngông cuồng của anh khi nãy. Tôi khẽ lắc đầu:

- Thực ra William chưa bao giờ tin em, cậu ta luôn khẳng định lý do em ra nhập Giáo hội là vì anh.

- Anh biết, nhưng em ở cạnh cậu ta sẽ an toàn hơn ở cạnh Lancer.

- Nhưng William sẽ cho rằng đêm nay em đi gặp anh. Em hứa với cậu ta em chỉ đi dạo rồi về khi trời sáng.

- Cậu ta chỉ biết em đi cùng một người nhưng không biết người đó là ai. Ngõ nhỏ em chọn vừa vặn chắn tầm quan sắt của cậu ta.

Trong vài trường hợp, tôi là một người vô cùng may mắn.

- Em nói với Jack William sẽ trở về khi trời sáng đúng không?

- Vâng.

Tôi đang ngạc nhiên không biết vì sao anh lại đả động đến việc này thì thấy vai mình nặng dần, quay sang, anh như một đứa trẻ tựa vào tôi mà ngủ. Tôi biết cách so sánh này thật buồn cười, anh không giống một đứa trẻ ở bất kỳ phương diện nào: Lý trí, mạnh mẽ, trưởng thành. Nhưng bây giờ tôi cảm giác anh hoàn toàn là một đứa trẻ, bình thường mọi thứ đều khiến anh cảnh giác nhưng thời khắc này, anh dường như giao phó hết chúng cho tôi.

Nhưng anh nhắm mắt chưa được 3 phút lại bật dậy.

- Sao thế? Xung quanh đây có gì à?

- Không phải.

- Vậy sao anh không ngủ tiếp?

Anh ngồi thẳng dậy, hai tay nắm lấy vai tôi xoay lại để tôi đối diện với anh.

- Mùi máu của em hấp dẫn anh, em biết thế có nghĩa là gì không?

Tôi gật đầu, hơi xấu hổ. Vampire có một đặc tính là luôn bị cuốn hút bởi máu của người mình yêu, anh từ trước đến giờ chưa từng để tôi nhìn thấy anh uống máu mà bây giờ có thể thẳng thắn thừa nhận như vậy. Tôi có thể hiểu lời anh nói là nếu còn dựa vào tôi ngủ nữa thì anh sẽ không kiểm soát được mà hút máu tôi.

- Anh sắp không kiềm chế được bản năng hút máu của mình rồi.

- Vì sao ạ?

Anh lại cúi xuống hôn tôi lần nữa như để tạm biệt rồi anh thì thầm:

- Anh phải đi rồi, có chuyện gì thì gọi cho anh.

Tôi ngẩng lên, anh đã biến mất, tôi nhìn đồng hồ, bây giờ về thì rất dư thời gian nhưng tôi vẫn muốn ngủ một chút trước khi đi ra sân tập vào mỗi buổi sáng. Vậy là tôi lái mô tô về lại biệt thự, lúc đó trời chưa sáng, còn chìm trong không khí lạnh buốt. Tôi cất xe rồi vào phòng.

Không như dự đoán của tôi, San và Miko ngồi ngay ở bàn tiếp khách thay vì chìm trong giấc ngủ nên có. Tôi biết mình khiến bọn họ lo lắng khi không nói một lời mà biến mất cả một đêm. Họ im lặng như một lời buộc tội nghiêm khắc đối với tôi. Tôi ngồi xuống cạnh Miko, vòng tay ôm lấy cô ấy.

- Mình không biện hộ cho những việc mình làm. Khiến các cậu lo lắng là sai nhưng mình sẽ kể hết mọi chuyện.

Tôi nhìn San, mong muốn một phản hồi tích cực, và cậu ấy gật đầu, đó là quá đủ.