Ác Quỷ Đêm Rực Lửa

Chương 22: Người quen



- Khoan, Giáo hội đang nghi ngờ, tôi có thể về đó trước không?

Yuki giữ lại một tia lý trí cuối cùng để kiềm chế mong muốn ngay lập tức đi theo Kiba. Kiba trông cũng không vội, mà anh ta có bận đến đâu thì vẫn mang một vẻ nhàn rỗi sinh nông nổi như thế, chẳng bù cho người anh em sinh đôi Kito.

- Tất nhiên, nhân tiện nhắn tay bắn tỉa cự phách ra gặp tôi nhé.

Yuki gật đầu chào rồi phóng vụt đi.

Khi Yuki lượn một vòng cua đẹp mắt rồi dừng lại ngay trước cửa phòng mình thì Miko đang nhàn nhã lau súng, một thói quen của các tay bắn tỉa cự phách ảnh hưởng từ Kiba. Cô đi vào, gõ vài phát bên cạnh Miko:

- Kiba muốn gặp cậu kìa.

Miko lập tức lắp súng, động tác thuần thục đẹp mắt cũng không mất đến một phút, nhanh chóng cất súng vào va li rồi khoác lên vai, mang theo một con dao găm nhỏ và biến mất như một cơn gió. Yuki nhìn theo, lắc đầu, cô mở laptop, copy một phần tài liệu Kirito vào USB. Cô cũng không chắc lắm về hành động của mình nhưng cô phải làm gì đó thay vì ngồi yên, nếu không thể khiến William nghiêng về phía Vampire, cô sẽ khiến cậu không thể cản trở việc cứu Kirito.

Xong, Yuki bỗng ngồi thừ người, nghĩ xem làm thế nào trong thời gian ngắn như vậy, William có thể chấp nhận sự thật này. Do dự một lúc, Yuki quyết định gửi cho William thông tin về ba mẹ hai người, kèm theo những gì Kirito đã điều tra được ngoài phần sơ yếu lý lịch được bảo mật kia. Vẫn là để tự cậu ta tìm hiểu thì hơn. Sau đó, cô lại mang theo laptop và vũ khí, lên chiếc mô tô phân khối lớn của mình, lượn quanh khu vực cầu Gió Xoáy. Đối với cô, nơi này âm u và bí ẩn chứ không hề đáng sợ, nghe nói trước kia, đây là vùng đất của Vampire.

Yuki đỗ xe cạnh cây cầu, từng làn gió tuyết vẫn quanh quẩn khiến cô không nhìn xa được quá vài mét. Nhưng trực giác của cô lại gióng lên hồi chuông cảnh báo: Xung quanh đây có người, nhưng có cố thế nào thì ngay cả bóng dáng kẻ kia cô cũng không nhìn thấy.

Cảm giác này không phải là Vampire, chỉ có thể là con người, nhưng người bình thường luôn luôn tránh xa khu vực này, kẻ đang ở đây cùng với cô đến 9 phần là Giáo hội. Yuki nâng xích lưỡi hái lên, khẩu súng của Neil đã bị Ngài Phán Quyết lấy mất, cô cũng thêm vài phần căng thẳng.

Một bóng người vụt qua ngay trước mặt Yuki nhưng nhanh đến mức cô không bắt kịp nó, tốc độ này vượt xa hẳn người sói. Chưa kịp định thần lại, cô đã bị một lực rất mạnh ép đập vào lan can kim loại của cây cầu, bàn tay chắc khỏe nắm chặt cổ cô, chỉ thêm chút lực nữa, nó cũng đủ sức bẻ gãy cổ Yuki dễ như bẻ một cành cây khô.

Yuki không nhìn thấy rõ mặt kẻ kia, nhưng chắc chắn là cấp cao Giáo hội. Cả người cô tê dại, chiếc xích lưỡi hái nặng trịch cũng rơi xuống đất.

- Ngươi làm gì ở đây?

Yuki bị ép đến không thở nổi, cố gắng gỡ bàn tay như thép nguội kia ra.

- Đi.. Đi dạo..

- Đi dạo?

Không biết vì thiếu khí hay vì giọng nói đầy vẻ đe dọa kia mà Yuki cảm giác được một luồng lạnh lẽo chạy thẳng từ đỉnh đầu dọc theo sống lưng. Ngay khi cô bị nhấc lên cao, hai chân chới với, giọng nói đe dọa kia lại vang lên:

- Không phải theo dõi ta?

- Không phải..

Yuki bị thả phịch xuống đất, cô gấp gáp hít lấy không khí lạnh lẽo đến khi cổ họng khô khốc. Vừa ngẩng lên, cô giật mình khi thấy khuôn mặt kia áp sát mình, đôi mắt màu lam sáng như nhìn thấu suy nghĩ của cô. Yuki nghĩ kẻ kia không có khả năng thôi miên mình vì ngoài tạo áp lực khiến cô không dám thở thì hắn không còn hành động nào khác. Cô liếc nhìn bàn tay vừa bóp cổ mình, trên đó là một chiếc nhẫn gia huy mà cô chưa từng thấy. Chớp mắt, hắn biến mất, cũng nhanh và bất ngờ như khi hắn xuất hiện.

Yuki với lấy chiếc xích lưỡi hái, từ từ đứng thẳng dậy, sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Kẻ kia hình như không muốn làm hại cô, có lẽ vì cô là sát thủ của Giáo hội. Nhưng nếu đã biết cô là sát thủ của Giáo hội thì tại sao lại nghi ngờ cô theo dõi hắn? Hơn nữa, hắn đến đây làm gì?

Một cơn gió lại thốc tới lạnh buốt khiến Yuki bất chợt rùng mình, vừa lúc đó, một chiếc xe con lao như bay, cua một vòng đẹp mắt rồi dừng lại dưới chân cầu. Trong thời tiết này mà vẫn thích lái xe ngông như thế chỉ có Kiba. Miko ở ghế phụ lái nhảy xuống đầu tiên, tiếp theo Kiba mới nhàn nhã ra khỏi xe, đi đến trước mặt Yuki:

- Cô đưa chìa khóa cho Miko lái về rồi đi cùng tôi. Chúng ta không có nhiều thời gian.

Yuki nhanh chóng gật đầu, người luôn thong dong như Kiba bảo vội thì chắc chắn vội. Cô tạm biệt Miko rồi ngồi vào cạnh ghế lái, nhìn Miko mỉm cười quỷ dị, mỗi lần nhìn thấy nụ cười ấy, cô đều có dự cảm không lành.

- Bám chắc!

Yuki chưa kịp ngộ ra ý nghĩa của mệnh lệnh thì chiếc xe con đã lao vút đi. Cô không biết nó ra khỏi khu vực cầu Gió Xoáy như thế nào, cũng không biết nó có đi trên đường mòn không nhưng nhìn vẻ mặt chăm chăm về phía trước của Kiba, cô biết anh chắc chắn không vui. Yuki đoán là do anh phát hiện cấp cao Giáo hội ở cầu Gió Xoáy, có lẽ họ đã chạm mặt nhau rồi cũng nên. Nhưng cô lại không biết mở lời thế nào?

- Cô có chuyện gì thì nói ra đi.

Yuki rút quyển sổ tay và chiếc bút trong ba lô, theo trí nhớ mà vẽ lại chiếc nhẫn mà cô đã thấy trên ngón tay kẻ kia, chìa ra trước mặt Kiba:

- Anh cũng nhận ra đúng không? Ở trên cầu không phải chỉ có mình tôi, người kia đeo chiếc nhẫn này. Tôi vẽ không giống hoàn toàn nhưng đại loại cũng gần thế.

Kiba liếc qua rồi tiếp tục lái xe, chỉ buông một câu cảm thán:

- Cô tốt số thật đó, gặp toàn cấp cao. Thoát chết với chỉ một vết lằn ở cổ không có nhiều người đâu.

- Tôi tưởng các anh không tin vào số phận?

- Nhưng cô không giống tôi, ít ra cô vẫn là con người.

- Từ khi đi theo Ian thì tôi từ bỏ nhiều niềm tin lắm.

Kiba cười khẩy, không khí trong xe nhờ vậy mà bớt căng thẳng hơn một chút. Yuki phải công nhận Kiba có sự quan sát vô cùng sắc sảo, vết lằn ở cổ đã được cô khéo léo giấu đi, vậy mà vẫn bị anh nhận ra gần như ngay lập tức, cô đột nhiên liếc qua chiếc nhẫn đen tinh xảo in hình một con quạ với một chiếc gậy hoàng gia. Kiba đứng đầu một gia tộc riêng chỉ đứng sau gia tộc Freesemen, nghĩa là anh hoàn toàn có thể độc lập quyết định một việc lớn. Bình thường họ vô cùng thân thiết nhưng Yuki nhận ra giữa họ sẽ có một khoảng cách đề phòng nhất định.

- Kiba, tại sao anh không lật đổ gia tộc Freesemen để leo lên ngôi chủ tịch?

Kiba bật cười:

- Cô đang gợi ý tôi? Hay là tôi thử nhỉ?

- Tôi hỏi thật, không phải đang đùa với anh đâu!

- Trong thế giới này vẫn còn những chuyện khó tin mà không ai giải thích được. Nếu tôi nói tình bạn giữa những con quỷ hút máu có thể vượt qua ranh giới địa vị, cô tin không?

Yuki im lặng, hình như cô cũng cảm nhận được tình bạn của họ, nếu không, bọ họ chẳng có thể vui đùa thoải mái như vậy.

Dù tốc độ lái xe của Kiba đáng ra phải nhận ít nhất chục biên lai phạt nhưng khi họ đến nơi mình muốn đến cũng phải gần trưa, đó là một miền quê nhìn qua khá mộc mạc và yên bình. Yuki hít sâu một hơi, tâm trạng tuy khẩn trương nhưng cô cũng có vài phần thoải mái, khác với Kiba đang nhíu mày bên cạnh.

- Có chuyện không hay rồi!

Anh kéo Yuki chạy như bay, chân cô chỉ lướt trên mặt đất với tốc độ một cơn gió.

- Đây là?

Yuki hoảng hốt trước thứ hiện diện trên mặt đất. Một trận thuật giống như cái đã giết chết ba mẹ cô, cũng đã ám ảnh cô đến bây giờ, một vòng tròn đen lớn với những hình vẽ phức tạp và kì lạ. Yuki bất chợt rợn sống lưng, cảm giác lạnh lẽo lan khắp toàn thân khiến cô tê dại.

- Chúng ta đến muộn rồi. Giáo hội đã nhanh hơn một bước. Bà ấy đã bị giết.

- Bà ấy?

- Là nhân chứng còn sót lại cuối cùng có thể kể cho cô nghe cụ thể về ba mẹ cô.

- Ý anh là Kirito tìm ra bà ấy nhưng thông tin lại rơi vào tay Giáo hội nên..

Yuki quay sang, mong một cái lắc đầu từ Kiba nhưng anh thản nhiên bước vào căn nhà, bắt đầu xem xét:

- Cô nên học cách chấp nhận sự thật hơn là tự lừa dối mình.

- Nhưng nếu tôi không tò mò về ba mẹ mình, bà ấy cũng không..

Kiba ngẩng lên, anh vốn không mấy thiện cảm với Yuki vì cảm giác cô đang mang một chiếc mặt nạ quá hiền lành, không đơn giản và thoải mái như Miko nhưng anh nhận ra rốt cuộc cô cũng chỉ là một cô gái đơn thuần. Yuki đi vào ngay sau anh, cúi đầu nhìn những hình vẽ trên đất, dù kết cấu của nó và hình vẽ trong giấc mơ của cô hoàn toàn tương khớp nhưng cô vẫn có cảm giác người vẽ trận thuật này với người giết ba mẹ cô là hai người hoàn toàn khác nhau.

- Họ đã rời khỏi đây lâu chưa?

- Ít nhất cũng hai tiếng rồi, hình vẽ này đã rất mờ so với ban đầu.

- Chúng ta nên về thôi.

- Hử?

Kiba ngạc nhiên, năng lực tiếp nhận của cô cũng quá mạnh mẽ rồi, bình thản như vậy là sao? Không phải lúc nãy còn thương tâm với tự trách hả? Cô gái trước mắt anh không khác gì một người đa nhân cách, Yuki nhìn một lượt cả căn nhà, thở dài:

- Nếu như bà ấy là do Lancer giết thì sẽ không còn manh mối nào để lại đâu, chúng ta khỏi tìm cho đỡ mất công.

* * *

- Nên tôi sẽ quay về, giúp Ian cứu Kirito và tự tay dạy cho ông ta một bài học.

- Đừng quên Jack William là em trai cô, cũng là một cấp cao Giáo hội.

- Tôi sẽ có cách khiến nó phải chấp nhận một trong hai thân phận.

Kiba nhìn sang Yuki rồi chợt bật cười, cô nhìn anh bằng đôi mắt khó hiểu nhưng đã bị anh kéo ra xe, trong xe là bữa trưa vẫn còn nóng, không biết anh đã mua lúc nào. Dù không có tâm trạng ăn uống nhưng cô vẫn nhận ra đây là những món mình thích:

- Sao anh biết sở thích của tôi?

- Chủ tịch.

Kiba trả lời ngắn gọn rồi quay xe, anh còn khá nhiều việc chứ không hề rảnh như anh vẫn thể hiện. Còn chuyện của cô, nếu không ảnh hưởng đến anh thì anh nghĩ tốt nhất mình không nên xen vào.

Yuki xuống xe ở một đoạn cách xa biệt thự William rồi đi bộ về, cô đã sẵn sàng để tiếp nhận mọi phản ứng cho dù là tiêu cực nhất của William. Nhưng cuối cùng nó lại không mạnh mẽ như cô tưởng, William ngồi một mình chờ cô trên ghế, San và Miko không biết đang ở đâu. Gương mặt cậu ta sầm lại, đôi mắt đầy tia máu nhìn cô đe dọa:

- Cái cậu gửi cho tôi, là cậu tìm được hay do Ian Hades sai khiến?

- Như cậu gợi ý, do Kirito bẻ khóa hệ thống bảo mật mà có được. Tôi vừa đi gặp nhân chứng sống, tiếc rằng bà ấy đã không còn..

- Ai giết?

- Hình vẽ ngoài bìa hồ sơ của ba mẹ là trận thuật Giáo hội đúng không?

William nặng nề gật đầu.

- Ở chỗ bà ấy bị giết cũng có thứ y hệt như thế. William, đừng nói với tôi cậu chưa gọi cho ba mẹ nuôi xác nhận. Thực ra cậu biết tôi đang nhắc đến ai và điều tôi nói đến 8 phần là sự thật đúng không?

William thở ra một hơi dài, Yuki cũng biết mình đã thắng, nhưng yêu cầu William thuận theo Vampire thì không thể vội vã được, hôm nay như vậy là khá thành công rồi. Cô ngồi xuống ngay trước mặt William, nắm lấy hai bàn tay cậu:

- Tôi biết việc này rất khó chấp nhận nhưng chúng ta là những người thân duy nhất còn lại của nhau, dù thế nào tôi cũng không bỏ cậu.

- Vậy nghĩa là bao năm qua tôi đã phục vụ kẻ thù giết bà mẹ mình mặc dù họ chỉ coi tôi như con rối đánh lạc hướng Vampire?

Cô biết William đang nói về hôm vây bắt Kirito, cậu chạm mặt Ngài Phán Quyết không phải ngẫu nhiên mà vì cậu là vật Giáo hội muốn hi sinh. Yuki nhìn thẳng vào mắt cậu, trong mắt chỉ có chân thành và kiên định:

- Chị sẽ chờ em quyết định, không cần vội, em nhất định sẽ mạnh mẽ giống ba mẹ chúng ta.

William nở nụ cười giễu cợt, cậu gạt tay Yuki ra, lảo đảo đứng dậy. San và Miko đã xuất hiện ở cửa từ lúc nào, có vẻ họ cố ý canh chừng cho cuộc nói chuyện này. Miko đi đến ôm lấy Yuki:

- Anh Ian có lời chuyển tới cậu. Chúng ta sẽ theo kế hoạch của anh ấy để cứu Kirito, rồi sau đó quay về khu rừng Evans. Anh Ian không muốn cậu mạo hiểm ở trong Giáo hội nữa.

- Nhưng mà..

- Yên tâm, anh Ian không phản đối việc cậu dẫn theo William về, chỉ cần khi đó cậu ta không phải người của Giáo hội là được.

San cũng đi vào trong:

- Trận chiến này không cần cậu ta tham gia, chỉ cần cậu ta đừng cản trở thôi.

- Sẽ không!

Yuki kiên quyết, cô bất giác nhìn về phía chiếc va li màu bạc, trong đó là chiếc nhẫn đen tinh xảo của gia tộc Freesemen với hình một con dơi hút máu, mạnh mẽ và kiêu hãnh. Lấy ra bộ quần áo màu đen khác, cô quay sang hỏi San:

- Này, cậu biết thư viện của biệt thự này ở đâu đúng không? Ý mình là thư viện mật ấy?