Ác Quỷ Đêm Rực Lửa

Chương 23



Yuki không hối thúc William, cô biết hoàn cảnh của cậu khó chấp nhận hơn cô rất nhiều, bây giờ điều cô lo lắng là Kirito, Giáo hội sẽ không giết cậu nhưng cậu sống cũng không quá tốt, vậy nên cô không thể ngồi yên nhìn mọi chuyện diễn ra ngay trước mắt. Nửa đêm, Yuki mặc chiếc áo khoác đen, không tiếng động đi theo bóng lưng nhanh nhẹn như một con báo của San, dù cậu ta làm bên nghiên cứu nhưng vẫn có những nơi không được phép vào, ví dụ như phòng nghiên cứu tuyệt mật.

Hai người đứng nép vào một góc khuất bên cánh cửa sắt, hệ thống bảo mật ở đây khá phiền phức mà người có thể hack và thay đổi nó trong thời gian ngắn chỉ có Kirito giờ đang bị giam giữ ở trụ sở chính. Trong bộ đàm bỗng vang lên tiếng Miko:

- Lối đó không thể vào được đâu, mình tìm ra một lối đi khác thẳng đến phòng sách phía sau phòng nghiên cứu.

- Cậu có nhầm không, mình cần vào trong đó để tìm ra cách sử dụng và phá giải các trận thuật cấp cao cơ mà?

- Phòng sách đó dưới lòng đất và chỉ có một lối đi bí mật có thể vào bên trong mà không có tường bảo vệ.

San và Yuki nhìn nhau, trao đổi ánh mắt một chút, sau đó khẽ lách người khỏi chỗ trốn. Hai người rẽ vào một căn phòng theo chỉ dẫn của Miko, một căn phòng trắng toát đến lóa mắt không khác gì phòng biệt giam, San khẽ nhíu mày: "Phòng này nhất định có trận bảo vệ, cậu định tính sao?" Yuki đi men theo hàng gạch ngoài cùng để đến chỗ ổ khóa mật mã, không quay đầu lại: "Mình đã đi đến đây rồi thì sẽ không bỏ cuộc đâu". Nhìn một lượt quanh căn phòng, cô biết chỉ cần một chút sơ sảy mắc bẫy sẽ phải trả giá bằng mạng sống của cả cô và San.

- Cậu có mang theo tín vật của ba mẹ không?

San trầm ngâm rồi chợt lên tiếng, nếu William là em trai của Yuki và cũng giữ tín vật của ba mẹ thì cậu ta rất có thể dùng nó làm chìa khóa để mở ra lối đi bí mật, đến mức này cũng chỉ có thể làm liều thôi. Khẽ gật đầu trả lời San, cô nín thở đặt chiếc vòng cổ của mình vào, giữa phòng bỗng mở ra một chiếc cầu thang đen ngòm dẫn xuống dưới lòng đất. Đây có vẻ như là lối thoát hiểm mà William chuẩn bị cho mình. Yuki khẽ thở ra một hơi như trút hết ruột gan, cẩn thận bước xuống dưới, cánh cửa trên đầu bỗng đóng lại, không gian tối như hũ nút. Không dám mở đèn pin mang theo bên người, cô và San mò mẫm từng bậc cầu thang đi xuống đến khi trước mặt là một bức tường.

- Phòng sách hẳn bên trong này.

San dùng hết sức bình sinh đẩy bức tường nhưng không ăn thua, đến khi cậu vô tình chạm vào một viên gạch, tiếng "cạch" vang lên khô khốc. Căn phòng trước mặt phát ra một thứ ánh sáng ảo diệu từ mấy viên đá phát quang treo trên tường nhưng cũng đủ để họ nhận ra đây không hoàn toàn là phòng đọc sách.

- Đây là..

- Phòng tư liệu? Chúng ta đi tiếp thôi.

San đi loang quanh xem xét từng ngóc ngách trong căn phòng để tìm ra lối đi lên trong khi Yuki quan sát vị trí của mấy viên đã phát sáng, chúng không hề được đặt ngẫu nhiên, chắc chắn có thông điệp gì đó ở đây. Ngoài ra căn phòng này trông cũng khá là cũ kĩ.

- Chúng ta đi lên.

Yuki quay ra, trước mặt cô là một lối đi khác cũng vẫn tối như hũ nút, không biết sẽ dẫn đến đâu nhưng cô phải công nhận San có khả năng thiên bẩm trong việc phá giải mấy hệ thống bí mật. Đi hết quãng đường khá dài, lúc bước ra lại là một căn phòng khác đầy những hình vẽ kì lạ. San chợt chắn trước mặt cô, khé quát: "Đừng nhìn!". Lập tức cả căn phòng tối lại, tiếng giày gõ trên nền đá hoa to dần, nghe vang vọng như tiếng đồng hồ thúc giục từng giây.

- Không ngờ hai người tìm được đến đây.

William ngồi lọt trong một chiếc ghế bành lớn, cô không nhận ra được cảm xúc trong giọng nói của cậu ta, tiến lên phía trước vài bước:

- Cậu đã sớm biết chúng tôi đến đây?

William nhếch miệng cười, từ từ đứng dậy:

- Vậy thì sao? Tốt nhất hai người nên từ bỏ ý định vào phòng nghiên cứu mật đi. Nên nhớ đến giờ tôi vẫn là người của Giáo hội.

- Tôi hỏi cậu một câu, nhân chứng còn lại mà tôi đang tìm, bà ấy là do Lancer giết đúng không?

- Không sai.

- Quả nhiên cậu biết.

Yuki kìm nén mong muốn lao đến đánh kẻ trước mặt một trận, dù sao đó cũng là bạn của ba mẹ, là người đã bảo vệ hai người chạy thoát, tại sao cậu có thể thản nhiên như thế? Chuyện quá khứ không phải cậu ta không biết gì.

\\\\\\\\\\\

Yuki không còn tâm trí đâu thưởng thức bữa tối, ý nghĩ hung thủ thật sự giết ba mẹ mình không phải Lancer khiến cô kiệt sức. Nghỉ ngơi một lúc, cô lại vác vũ khí ra khu tập luyện, giờ này rất vắng vì sát thủ thường thực hiện nhiệm vũ vào buổi tối, không mấy người nhàn rỗi ra đây luyện tập cả.

Nhưng hôm nay lại có một người đặc biệt, Jack William, cậu ta đứng ở giữa sân, khoác áo choàng đen, tay cầm xích lưỡi hái mà như hòa vào bóng đêm. Không cần quay đầu lại, cậu cũng đoán được bước chân từ phía sau là của Yuki:

- Chị có biết tôi là do Giáo hội nuôi lớn không, cũng giống như Ian Hades nhận nuôi chị vậy?

Không chờ Yuki kịp lên tiếng, William đã đột ngột quay lại đứng đối diện cô:

- Chúng ta hãy đấu với nhau một trận, nếu chị thắng, tôi theo chị, nếu tôi thắng, chị theo tôi.

- Cậu vốn mạnh hơn tôi, hơn nữa tôi không thể đánh cậu.

William bỗng vụt một cái đã đứng áp sát cô, chiếc xích lưỡi hái sắc lẹm vẽ lên một vệt xước mỏng trên chiếc cổ trắng ngần của Yuki nhưng cô không hề phản ứng, hai tay vẫn buông thõng, cô biết cậu cũng chẳng thể ra tay, vì cậu không phải người tàn nhẫn. Cô nhìn rõ sự tức giận của cậu và những âm thanh gằn giọng vang lên ngay bên tai:

- Chị không bao giờ hiểu được cảm giác của tôi! Người nuôi dưỡng trở thành kẻ thù giết cha mẹ mình, người con gái mình yêu trở thành chị gái mình, vậy mà chị còn muốn tôi giúp hắn?

- Nghĩa là cậu cho rằng mình đau khổ hơn cô ấy?

Giọng nói trầm mà lạnh lùng vang lên khiến Yuki giật mình quay phắt lại nhưng William thì không hề bất ngờ trước sự xuất hiện này. Cậu đứng chôn chân tại chỗ, nhìn chằm chằm kẻ đứng trên cao kia bằng đôi mắt tức giận, xích lưỡi hái cũng không có ý định rời khỏi cổ Yuki.

- Cậu được Giáo hội nhận nuôi từ nhỏ, cậu có từng nghĩ trong thời gian đó chị cậu sống sao không?

William im lặng nhưng Yuki lại sợ hãi, người trước mặt cô chính là Ian, nếu dựa vào tình huống này thì rất dễ khiến anh hiểu lầm William muốn giết cô. Nếu anh gây chiến ở đây thì tất cả sát thủ đều không có khả năng cầm chân anh, ngay đến cô cũng không bảo vệ được William.

Ian nhẹ nhàng nhảy phóc một cái, chân đã chạm đất và Yuki cũng không biết làm thế nào mình lại ở trong vòng tay anh trong khi cô muốn chắn trước mặt bảo vệ William. Ian tỳ cằm lên vai cô, một tay ôm lấy eo cô, bộ dạng vô cùng nhàn nhã.

- Anh biết tôi dụ anh đến, sao vẫn xuất hiện, không sợ mắc bẫy?

- Không liên quan đến cậu, tôi đến vì nhớ cô ấy. Mấy sát thủ mà cậu bố trí cũng không chạm nổi vào người tôi.

Yuki đỏ mặt, hình như anh đang không vui, hay nói chính xác hơn là đang ghen, còn vì sao ghen thì cô cũng không rõ.

- Tôi không cần sự giúp đỡ của cậu, Yuki muốn cậu giúp chẳng qua sợ cậu thành kẻ thù của Vampire rồi bị tôi giết thôi.

Nói xong anh quay người kéo Yuki về phòng cô, Miko và San đã ngồi chờ sẵn mà không có vẻ gì là ngạc nhiên, có lẽ màn kịch bên ngoài họ cũng thấy hết rồi. Ian lấy trong người ra khẩu súng của Neil, đưa cho cô, trầm giọng:

- Đừng vì bảo vệ người khác mà làm mất nó lần nữa.

Những cái gật đầu nhiệt tình của San đã chứng minh khẩu súng này còn quan trọng hơn cô tưởng. Anh đang giận cô vì cứu William mà làm mất súng của mình, trường hợp đó đúng là nếu Vampire khác quay lại tấn công thì chắc chắn cô chạy không thoát.

- William là em trai em, em không thể không cứu nó, em cũng không ngờ giáp mặt với Ngài Phán Quyết.

- Đừng nói khẩu súng trên tay em, hắn không ngán bất cứ thứ gì đâu.

- Vậy không lẽ hắn.. ngay cả mệnh lệnh của anh cũng không tuân theo sao?

Ian bật cười, mười lần thì hết chín lần cô không hiểu anh đang cười cái gì. Nhìn San và Miko, họ cũng ngồi ngây ra nhìn nhau. Cuối cùng vẫn là anh lên tiếng phá tan im lặng:

- Nhiệm vụ lần này rất đơn giản, mấy đứa dẫn đường cho Hall, Gill và Kana tới chỗ Kirito, Kiba sẽ tiếp ứng sau.

- Nhưng trụ sở chính của Giáo hội không ít cao thủ đâu.

- Nên mấy đứa phải cẩn thận, anh sẽ lo chuyện còn lại.

Yuki biết anh là chủ tịch, không thể hèn nhát trốn chạy, nếu không ngay từ đầu anh đã bỏ mặc Kirito rồi, nhưng Giáo hội không phải chỉ có ngài Lancer là cấp cao, nghĩ đến những đối thủ mà anh phải chiến đấu, không hiểu sao cô lại lo sợ, mà anh lại cho cả Kiba và Hall theo cô.

- Yên tâm, Vampire chỗ anh cũng không phải làm bằng giấy đâu. Còn nhiều kẻ đáng gờm đấy.

- Ông Sirius?

Không hiểu sao người cô nghĩ đến gần như ngay lập tức là quản gia của anh, có thể vì sức mạnh kinh khủng mà cô đã được thấy khi ông là thầy của cô và Kana. Nhưng phần nhiều hơn là vì nụ cười khó đoán của ông, ông thực sự là một người vô cùng nguy hiểm.

- Không, ông Sirius sẽ ở lại, vì ông ấy là người đảm bảo liên đới.

- Liên đới?

- Biết vậy đủ rồi, anh đi trước đây.

Ian đứng dậy đi ra cửa, Yuki vội chạy theo ôm lấy anh từ phía sau, anh dùng bàn tay lạnh lẽo bao lấy tay cô.

- Sao thế, sợ hả?

Yuki không gật cũng không lắc, chỉ cố ôm anh thật chặt, cô chắc chắn đây không đơn thuần chỉ là kế hoạch cứu Kirito khỏi Giáo hội. Ian quay người lại, cũng không gỡ tay cô ra mà vòng lại ôm lấy cô. Hôn lên trán Yuki một cái thật sâu, anh chỉ nói một câu đơn giản:

- Mạnh mẽ lên, anh sẽ không để ai động vào em đâu, kể cả người đó là anh.

Vừa dứt lời, Ian đã biến mất, William từ đâu đi tới, có lẽ anh biết cậu ở đó từ trước rồi.

- Cảnh ngàn năm có một trong Giáo hội đấy.

- William, đến lúc quyết định rồi, dù em có chọn hướng nào, chị cũng không để em tiếp tục làm hại Ian và những người khác. Kẻ thù của chúng ta là ai em biết rõ, tự mình suy nghĩ kĩ đi.

Yuki quay vào nhà, đóng cửa lại, thở phào một hơi nhìn San và Miko vẫn giữ nguyên tư thế nghiêm trang trên bộ sofa tiếp khách, cô chưa lần nào trách mắng William nặng lời nên giờ thấy hơi mệt mỏi, ngồi xuống đối diện họ. San ngẩng đầu lên, biểu cảm trong đôi mắt cậu ta khá phức tạp.

- Cậu có biết người bảo vệ liên đới là gì không?

Cô lắc đầu.

- Là người bảo vệ cho kẻ ngồi lên chức chủ tịch đời tiếp theo. Đó là mệnh lệnh quan trọng nhất của một vị chủ tịch.

Yuki biết là câu trả lời sẽ không như cô mong muốn nhưng trái tim cô vẫn đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ian đã chọn ra vị chủ tịch tiếp theo rồi, cũng có nghĩa trận chiến này anh cũng không thể chắc chắn sẽ an toàn trở về.

Giáo hội không muốn bị động, hay không ai muốn mình rơi vào tình thế bị động nên kế hoạch của Ian có chút không đúng. Sau mấy ngày yên ắng như không có chuyện gì xảy ra, Yuki cũng không ngờ ngay đêm Ian đến gặp cô, Giáo hội đã bí mật đưa một lượng lớn cấp cao cùng sát thủ tới gần khu rừng Evans. Cũng may đây là khu rừng lớn nên việc bao vây nó là bất khả thi. Khi nghe tin này từ miệng William, Yuki đã cảm thấy trái tim như nhảy lên đỉnh đầu. Cô định quay ra chiếc mô tô phân khối lớn của mình nhưng bị Miko giữ lại:

- Cậu định đi đâu? Kirito vẫn ở đây, chúng ta có nhiệm vụ của mình.

- Cậu yên tâm, đứa con của quỷ sẽ không dễ dàng bị hạ gục vậy đâu, việc cần quan tâm bây giờ là làm sao vào được trụ sở chính của Giáo hội kìa.

Yuki lấy lại nhịp thở, dù vẫn lo lắng nhưng cô tin tưởng vào sự sáng suốt và sức mạnh của anh mặc dù anh không phải đứa con của quỷ như người ta vẫn thường gọi.

- Vậy chúng ta cũng nên đi thôi.

Một chiếc xe con màu bạc dừng ngay trước mặt Yuki, cửa kính xe kéo xuống, William lạnh lùng ra lệnh: Lên xe! Nhìn qua nét tươi cười trên mặt Yuki, cậu quay đi nhưng cô có thể thấy vành tai cậu chuyển sang màu hồng.

- Đừng nghĩ tôi đã theo Vampire, tôi chỉ muốn xem trò vui thôi.

Yuki không nói gì, nhanh chóng lên xe, trước tối nay, họ phải có mặt ở trụ sở chính của Giáo hội, nếu không, một người lịch thiệp như Kiba sẽ phải vào đó bằng cách khá khiếm nhã.

Trước mặt Yuki giờ là cách cổng sắt gần như bấy khả xâm phạm của Giáo hội, William xuống xe, lạnh lùng ra lệnh:

- Mở cửa!

Dù William là cấp cao nhưng những người đứng sau cánh cổng lại chĩa vũ khí về phía cậu như một lời tuyên án cho kẻ phản bội. William hơi cúi đầu, bỗng nhiên bật cười. Yuki khẽ vỗ vai cậu, trên ngón trỏ của cô là chiếc nhẫn đen sắc lạnh, biểu tượng của Freesemen.

- Xem ra tôi không còn sự lựa chọn nào khác nhỉ?

Vừa dứt lời, cậu cầm xích lưỡi hái bước xuống xe, giao vô lăng cho San:

- Tôi chặn phía ngoài, mấy người vào trong trước đi.

- Không có chuyện đó đâu!

William vừa xuống xe, cậu đã thấy ba người kia đứng bên cạnh, Yuki vỗ vai cậu một cái rồi vụt lao lên, chiếc xích lưỡi hái khua một vòng rộng chém tan xích sắt khóa cổng. Chưa kịp phản ứng, mấy người mặc áo choàng đã lao tới từ hai bên, William nhanh nhẹn đánh trả nhưng cậu cảm giác có điều gì đó rất lạ. Đơn giản giải quyết vài người, nhóm San đã đặt chân lên nền đá mát lạnh của tòa nhà chính.