Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh

Chương 35



Lộ Chi Sơn đến trước Thanh Hư điện, bước chân dừng lại, nói với Ngọc Diễn Long sau lưng: “Ngươi đi chơi đi.”

Con rồng màu xanh nằm rạp gật đầu, bay lên cao, biến mất giữa đám mây.

Tịch Phóng mỉm cười, đón Lộ Chi Sơn và mười sáu vị đệ tử trẻ tuổi mặc đạo bào vào điện. Y nhìn một đệ tử trẻ tuổi sau lưng Lộ Chi Sơn, cười nói: “Khí chất thành thục, phong hoa bất phàm, vị này chắc là tiểu công tử của Lộ trưởng lão, Lộ Vân Trác? Nghe nói mười tám tuổi đã trúc cơ, thiếu niên tài năng.”

Đệ tử trẻ tuổi bước lên một bước: “Đệ tử tham kiến Tịch tông chủ.”

Lộ Chi Sơn thờ ơ nói: “Vì cũng là linh căn hệ mộc, có chút tác dụng, nên theo ta ra ngoài trải đời.”

Tịch Phóng cười nói: “Nghĩ chắc từ nhỏ mưa dầm thấm đất, phong phạm tiên gia, khác biệt hẳn với đệ tử bình thường.” Rồi y thấp giọng nói với Chu Cẩn bên cạnh: “Đưa Lộ trưởng lão và các vị đạo hữu đi nghỉ ngơi.”

Lộ Chi Sơn chậm rãi nói: “Không cần, ta muốn đi xem Triệu đạo hữu và chúng đệ tử trước.”

Tịch Phóng cũng không chối từ, ôn giọng đáp: “Vậy làm phiền Lộ trưởng lão. Hiện đã an trí Triệu phong chủ và các đệ tử ở hậu điện, mời Lộ trưởng lão theo ta.”

Đến hậu điện, mấy đệ tử bị huyền thiết tỏa khóa cổ tay, tóc tai rối loạn, sắc mặt tái nhợt, còn có nhiều đốm đỏ. Cổ tay chồng chất vết thương, có vẻ đã liều mạng giãy dụa, nhưng giờ đang chìm trong hôn mê.

Lộ Chi Sơn bước tới, đưa một dòng linh khí vào đan điền mấy đệ tử đó thăm dò rất lâu, lại quan sát khí sắc rồi lên tiếng: “Triệu đạo hữu phát tác lúc nào, các đệ tử còn lại thì phát tác lúc nào?”

Chu Cẩn bèn nói lại một lượt từ đầu đến cuối.

Thiệu Quân hỏi: “Những người này đã trúng ‘lạc hồn’, hay trúng thuật pháp của ma tu?”

Lộ Chi Sơn ngưng thần điều tức, đáp: “Triệu đạo hữu và chúng đệ tử Thiên Hoành phong, đều trúng thuật pháp ma tu.”

Trong điện vang lên tiếng than nhẹ, không biết xuất phát từ ai.

Tịch Phóng chậm rãi hỏi: “Còn cứu được không?”

Lộ Chi Sơn ngẩng đầu nhìn cửa sổ rất lâu, nhẹ giọng nói: “Ma tu này đạo pháp cao thâm, sợ là đã đến kỳ nguyên anh, đặc biệt là Triệu đạo hữu, bây giờ đã chìm vào điên cuồng hỗn độn, sợ là đến chết cũng không thể hồi phục ý thức.”

Trong điện hoàn toàn yên lặng.

Lục Trường Khanh nói: “Ý của Lộ trưởng lão là, bảy mươi đệ tử của Thiên Hoành phong còn cứu được?”

Lộ Chi Sơn vuốt chòm râu đáp: “Tâm ma tự do tâm sinh, tâm ma càng thịnh, thì càng khó thể thoát ra. Triệu đạo hữu lúc còn trẻ không biết có cảnh ngộ gì, trong tâm tồn ma, lúc này đã khó thể dẫn dắt. Còn bảy mươi đệ tử kia, vì đều là sơ kỳ luyện khí, trải nghiệm còn cạn, tâm ma không mạnh, nên có cơ hội dẫn dắt tâm trí.”

Tịch Phóng khẽ chau mày, lập tức nói: “Vậy thì, làm phiền Lộ trưởng lão giải cứu những đệ tử này trước.”

Lộ Chi Sơn gật đầu, nắm cổ tay một đệ tử, rót vào một dòng linh khí. Ông ngưng thần rất lâu, nhưng trên trán lại rịn mồ hôi, cuối cùng mở mắt ra, mím môi nhìn.

Đám người Tịch Phóng vốn đang lặng lẽ chờ đợi, thấy ông kết thúc, hỏi: “Có tác dụng không?”

Lộ Chi Sơn buông tay đệ tử đó xuống, đã hồi phục bình tĩnh, đứng lên đáp: “Bần đạo bất tài, không có biện pháp.”

Lục Trường Khanh nhíu chặt mày: “Không có biện pháp, là ý gì?”

Lộ Chi Sơn nói: “Nếu là tâm ma bình thường, dùng [Thanh Tâm Hóa Khí Tâm Pháp] là có thể khu trừ, dẫn dắt tâm trí. Chỉ tiếc rằng thuật pháp này lại khá cổ xưa, [Thanh Tâm Hóa Khí Tâm Pháp] không có một chút tác dụng nào.”

Mọi người đều sửng sốt.

Lộ Chi Sơn chau mày tiếp: “[Thanh Tâm Hóa Khí Tâm Pháp] là sở học suốt đời của bần đạo, cho dù là tu sĩ kim đan tẩu hỏa nhập ma, cũng có thể giải cứu ra… nếu cái này cũng vô dụng, cho dù bần đạo lưu lại đây, cũng không có cách nào…”

Nghĩ đến nay, không khỏi nhíu mày, dường như có chút khổ não.

Không khí hậu điện đã hơi loạn.

Tịch Phóng chậm rãi nói: “Nếu ngay cả Lộ trưởng lão cũng không có biện pháp, vậy nếu ma tu này ra tay lần nữa, Trúc Phong quốc ta vĩnh viễn không có ngày an bình, chỉ sợ sẽ chìm vào vạn kiếp bất phục.”

Lộ Chi Sơn lặng yên không nói, không lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Thiên đạo luân hồi, chúng sinh gặp kiếp, ngàn vạn năm đều là như thế. Nếu đã là ý trời, sợ rằng không thể nào kháng cự…”

Nói xong, Lộ Chi Sơn thở dài, nói với đệ tử đi theo: “Đi thôi! Tịch tông chủ không cần tiễn bần đạo, hãy suy nghĩ đối sách đi.”

Tịch Phóng và các phong chủ trầm mặc không nói, nhìn Lộ Chi Sơn dẫn các đệ tử rời khỏi hậu điện, Tịch Phóng đang muốn nói, lại chợt nghe tiếng đao kiếm va chạm vang lên.

Thiệu Quân nhíu mày: “Lại có người phát điên sao?”

Tịch Phóng sầm mặt, một trận gió lốc vụt qua, cùng các phong chủ ra khỏi Thanh Hư điện, chỉ thấy đạo bào màu lam của Lộ Chi Sơn phấp phơ trên không, dưới đất đã có mấy người ngả nghiêng ngả ngữa, nhưng vẫn có người đỏ mắt, không ngừng la hét lao đến muốn giết Lộ Chi Sơn.

Mười mấy người phát cuồng này, thế nhưng toàn bộ đều là đệ tử Lộ Chi Sơn mang tới.

Sắc mặt Lộ Chi Sơn xanh mét, đánh ngất người cuối cùng, lạnh lùng dìu một thanh niên hôn mê bất tỉnh dậy, không nói một lời.

Thanh niên được ông dìu đó, mặt mũi thanh tú, chính là nhi tử của Lộ Chi Sơn, Lộ Vân Trác.

Vừa rồi đệ tử Thanh Hư kiếm tông đã đi hơn nửa, còn hơn một trăm người lưu lại quảng trường, ngẩn ngơ nhìn nhau.

Văn Kinh và Quân Diễn Chi vẫn còn ở lại quảng trường, Văn Kinh tự nhiên biết sắp phát sinh chuyện gì, ánh mắt nhìn Quân Diễn Chi có chút ao ước, rồi vội vã nén lại.

Đám người Tịch Phóng đáp xuống, lặng yên không nói.

Lục Trường Khanh cười lạnh một tiếng: “Hiện nay ngay cả Cổ Kính Phái cũng không bỏ qua.”

Lộ Chi Sơn cúi đầu nhìn nhi tử của mình, sắc mặt trắng bệch, ngón tay hơi run rẩy.

Qua rất lâu, đột nhiên, ông ngẩng đầu nhìn Tịch Phóng nói: “Các vị đạo hữu, xin đi theo ta!”