Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 2: Nguyện vọng trước khi chết của Thời Tiện Ngư



Sau khi Thời Tiện Ngư biết mình bị ung thư, thầm nghĩ trước khi ra đi, muốn đem những việc mình muốn làm mà chưa làm được, thực hiện tất cả.

Cô liệt kê ra một danh sách:

1. Đọc một cuốn sách hay

2. Ngắm bình minh

3. Chơi vòng quay mặt trời

4. Có crush

5. Trải nghiệm nụ hôn đầu

6. Thử hẹn hò............

.......

Viết không nổi nữa.

Cô phát hiện từ điều 4 trở đi, cái nào cũng khó thực hiện, viết cũng mất công.

Viết xuống thì hùng hổ như vậy, quay đầu lại không thực hiện được, không phải trước khi chết còn làm cho chính mình khó chịu hay sao? Thế nào cũng phải để cho mình chết không nhắm mắt?

Thôi bỏ đi......

Vẫn là thực hiện từ điều đơn giản nhất đi, như là điều thứ 3 kia, cô cảm thấy có thể làm được.

Vòng quay mặt trời cao nhất cả nước nằm ở nội thành, 160m, có 60 khoang hành khách trong suốt, ở trên đó có thể quan sát cảnh đẹp của toàn thành phố.

Thời Tiện Ngư vui vui vẻ vẻ xuất phát.

Đến nơi rồi mới phát hiện, những người xếp hàng đều có đôi có cặp, cô đứng giữa một vùng tình chàng ý thiếp này hít thở không thông.

Cô ngăn mình không nghĩ đến mấy điều 4, 5, 6 trong cái danh sách kia...... Cái này có tính là tự nhục nhã mình trước khi chết không?

Kỳ thật, từ nhỏ đến lớn người theo đuổi cô cũng không ít, chỉ là không biết vì cái gì, mỗi lần những chàng trai đó theo đuổi cô lại đều đi thích người khác, trong trường học có người nói cô là cái bình hoa rỗng, chỉ có một túi da đẹp, bên trong lại nhạt nhẽo không thú vị, cho nên mấy tên con trai kia là bị ánh mắt đầu tiên thấy cô hấp dẫn, sau đó liền chán ngấy.

Tiểu Tiện Ngư sau khi biết thực ủy khuất, về nhà nói cho ba mẹ.

Ba Thời sau khi biết thì cười ha ha, nói là bởi vì cô là tiên nữ, duyên phận của con gái bảo bối không ở trần gian.

Tiểu Tiện Ngư cảm nhận được tình thương ấm áp của ba, vui vẻ nói: "Ba, ba nói gì cũng đúng!"

Ba Thời: "Con biết vì sao ta đặt cho con tên này không? Bởi vì chỉ tiện uyên ương bất Tiện Ngư, ba mẹ hi vọng con sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc."

Tiểu Tiện Ngư: "Ba, ba giỏi quá đi!"

Sau khi cô lớn lên mới biết được tên của mình hẳn phải là Tiện Tiên, sở dĩ biến thành Tiện Ngư chỉ vì ba cô hiểu sai.

( Câu trên đáng lẽ phải là: "Chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên" trong bài thơ:

Thiên hi niên kết thiên niên duyến,

Bách niên thân bạn bách niên miên.

Thiên sanh tài tử giai nhân phối,

Chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên

Thập lý bình hồ sương mãn thiên

Thốn thốn thanh ti sầu hoa niên

Đối nguyệt hình đan vọng tương hỗ

Chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên

Bản dịch thơ của Tiêu Tương Quán:

Duyên ngàn năm kết tơ hồng

Trăm năm đầu bạc vẫn nồng ái ân

Trời sinh tài tử giai nhân

Ngàn năm duyên kết chẳng cần thành tiên

Bình Hồ sương trắng mênh mang

Sầu giăng lất phất ngỡ ngàng hoa niên

Cùng trăng đối bóng triền miên

Uyên ương đẹp mộng thần tiên chẳng màng

Nghĩa là: chỉ muốn thành đôi uyên ương không muốn thành thần tiên (trong phim Thiện nữ u hồn năm 1987).)

Ý nghĩa của cái tên Tiện Ngư này kỳ thật là: Mọi chuyện đều suôn sẻ.

......

Vòng quay mặt trời thật lớn, hàng dài người xếp hàng nhìn không thấy điểm cuối, Thời Tiện Ngư đi theo dòng người chậm rãi nhích chân, đang lúc chán muốn chết lại nhận được điện thoại từ số lạ ——

"Xin chào, xin hỏi là cá mặn tiểu thư có phải không?" Đầu bên kia điện thoại người nói tiếng phổ thông sứt sẹo lên tiếng hỏi.

Thời Tiện Ngư lễ phép sửa lại: "Là Tiện Ngư, không phải cá mặn."

"Vâng, cá mặn tiểu thư, chúng tôi ở thành phố Tiêu Sơn, khu Tiêu Nam Cát Cát, trấn Đào Hoa, thôn Ủy Hội, ông cố cô bệnh tình nguy kịch, bởi vì chỉ có một mình cô là người thân, cho nên mong cô trở về xử lý hậu sự, còn có di sản thừa kế cũng cần phải giải quyết."

Thời Tiện Ngư nghe xong sửng sốt, bất thốt lên: "Các người có lầm hay không?"

Ông nội cô đã sớm chết a!

"Cô không phải là cá mặn sao? Số chứng minh nhân dân 735670783...... Tên cùng thân phận đều đúng a, tôi nói này tiểu cô nương, cô như thế nào đến ông cố mình cũng không biết, hiện tại người đang bệnh tình nguy kịch, chính ông nội của ông nội cô a."

"Cái gì?" Thời Tiện Ngư hoài nghi mình nghe lầm, ông nội của ông nội, vậy là bao nhiêu tuổi rồi a?!

"Chạy nhanh lại đây một chuyến đi, lão nhân gia hai ngày này nói mê sảng, cô đến nhìn ông ấy, ông ấy ra đi cũng an tâm a."

Thời Tiện Ngư tâm tình phức tạp.

Đây thật sự không phải phong cách gọi điện lừa tiền kiểu mới đúng không?

Bất quá cô chỉ là một người sắp chết, đòi tiền không có, mạng cũng không, thật sự không có gì đáng giá, nếu đối phương thật sự là ông nội của ông nội cô, mình trước khi chết có thể đưa lão nhân gia đi một đoạn đường, cũng coi như là tận hiếu.

Ôm tâm thái như vậy, hơn nữa điện thoại lại thúc giục, Thời Tiện Ngư cũng không ngồi được vòng quay mặt trời, cô mua vé xe lửa ngày mai, đi thành phố Tiêu Sơn, khu Tiêu Nam Cát Cát, trấn Đào Hoa, thôn......

Đi xe lửa một lúc, Thời Tiện Ngư liền cảm nhận được thôn Ủy Hội nhiệt tình.

Thôn trưởng kích động nắm lấy tay cô, vạn phần cảm khái: " Đáng tiếc a, đáng tiếc! Chỉ còn hai năm nữa là có thể đi vào kỷ lục Guinness thành người sống lâu nhất thế giới!"

Thời Tiện Ngư: "............"

Cô, một thanh niên 20 tuổi sắp bị ung thư tiễn đi,...... Không biết nên nói gì cho phải.

Thôn trưởng dùng xe chuyên dùng đưa Thời Tiện Ngư về thôn, dọc theo đường đi giới thiệu cho cô về sự tích của vị ông cố này.

—— lão gia tử sinh ra năm Quang Tự thứ 18, tức là năm 1892, sống đến giờ đã qua ba thế kỷ, mặc dù tuổi lớn nhưng chân cẳng lại nhanh nhẹn, mắt sáng thông suốt, thân thể vô cùng khỏe mạnh, bởi vậy đài truyền hình tới phỏng vấn rất nhiều lần, dần dần làm thôn Đào Hoa truyền ra thanh danh thôn trường thọ, hấp dẫn rất nhiều du khách, phát triển kinh tế địa phương nhờ khách du lịch.

Là người sống lâu nhất trong thôn, lão gia tử luôn bị coi như linh vật được tỉ mỉ chăm sóc, nhưng một năm gần đây thân thể đột nhiên suy yếu, bắt đầu ăn nói lung tung, động cái liền rơi lệ nói mình là thần tiên. Bác sĩ nói hẳn là già rồi nên đầu óc si ngốc.

Mặc kệ thế nào, thôn trưởng nói nghe cứ như thật, Thời Tiện Ngư cảm thấy việc này hẳn không phải là gọi điện lừa tiền.

Tới trong thôn, phong cảnh non xanh nước biếc——

Hoa đào nơi sơn dã đua nhau nở rộ, trên sông ngỗng trắng giương cánh chơi đùa, từng nông trại ngói đen tường trắng thấp thoáng dưới cành liễu rủ xuống như dải lụa, ý thơ dào dạt, trong thôn mặt đường san bằng sạch sẽ, không có bất kỳ cái phân gà phân heo nào!

Có lẽ là nhìn thấy được ánh mắt kinh diễm của Thời Tiện Ngư, thôn trưởng đắc ý dào dạt nói: "Thôn chúng ta đón khách du lịch rất tốt, núi tốt sông tốt không khí tốt, từng có hơn hai mươi lão nhân trăm tuổi! Rất nhiều người có tiền đến đây du lịch nghỉ phép nha~"

"Thật là lợi hại a......" Thời Tiện Ngư kinh ngạc cảm thán.

Thôn trưởng lại nói: "Trên núi thôn chúng ta có miệng suối nguồn, nước suối kia ngọt thanh ngon miệng. Trước kia có một ông chủ về nơi này dưỡng bệnh, vốn dĩ khối u lớn quá không sống nổi, uống mấy tháng nước suối, rồi về thành phố khám lại, hắc! Cô đoán thế nào? Đến cái nhọt cũng không có!"

Thời Tiện Ngư càng thêm kinh ngạc cảm thán: "Quá thần kỳ!"

Mình bị ung thư có phải hay không cũng có thể......

Tài xế lái xe lại nói: "Không phải nói khám sai sao?"

Thôn trưởng xả to giọng: "Chính là bởi vì đến nhọt cũng không thấy, nên bác sĩ mới nói là khám sai a! Bằng không vì sao lại không thấy? Vì sao? Còn không phải bởi vì thôn chúng ta núi tốt sông tốt không khí tốt!"

Tài xế nghĩ nghĩ, hàm hậu gật đầu: "Là như vậy sao."

Thời Tiện Ngư: "............"

Thôn trưởng chỉ vào phía trước: "Tới rồi, tới rồi tới rồi, dừng xe phía trước đi!"