Ai Thấy Mèo Của Tôi Không

Chương 11: Lại bị bắt



Edit: Ry

Không ai ngờ ba Lý lại đột nhiên xuất hiện, nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lí. Cuộc sống của Lý Mục Dương chắc chắn sẽ xoay quanh gia đình mình, mẹ Lý và ba Lý đều là nhân vật không thể thiếu.

Giờ không chỉ Nhan Ký Vân cảm thấy khó giải quyết, đám Dương Tuyết cũng bắt đầu nghĩ cách kéo chân gia đình này, làm thế nào cũng phải đợi qua 8 giờ mới thả ba người họ về nhà.

Tuy mẹ Lý biết ba Lý ngoại tình, nhưng hiện giờ mụ không có công việc, cũng đã nén giận nhiều năm, thế nên chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn. Bề ngoài, mụ vẫn là một người mẹ hiền vợ đảm. Lúc này, mụ cũng nói cho ba Lý biết chuyện mèo va phải bảo vệ nên ngất xỉu.

Ba Lý quan sát hai tên bảo vệ, Vương Miên và áo hoodie sợ bị phát hiện, cố gắng duy trì bình tĩnh.

Vẻ mặt gã rất bình tĩnh, chỉ nhìn “bảo vệ” mấy cái rồi nói với vợ con: “Vậy à, thế thì mang mèo đến bệnh viện thú y khám xem sao. Dương Dương, con đưa mèo cho ba đi, trước hết về nhà làm bài tập ăn cơm với mẹ.”

Đây đúng là cách xử lí tiêu chuẩn, không có kẽ hở cho người ngoài xen vào.

Nhan Ký Vân kiên quyết không để Lý Mục Dương về nhà, vì Lý Mục Dương về nhà sẽ chết, nhiệm vụ của họ sẽ thất bại.

Tiếc là cậu có miệng lại không thể nói chuyện, nếu không thì đã tiết lộ phát hiện của mình cho người chơi khác rồi.

Ba người chơi bắt đầu hoạt động bộ não, hai “bảo vệ” nhìn về phía Dương Tuyết.

Nhưng Dương Tuyết còn chưa mở miệng, Lý Mục Dương đã nói: “Ba, con cũng muốn đi bệnh viện cùng ba.”

Ba Lý nhìn con trai, thẳng thừng từ chối: “Con ngoan ngoãn về nhà làm bài tập đi, trong viện toàn động vật, không sạch sẽ.”

Nhan Ký Vân đảm bảo ba Lý sẽ không để Lý Mục Dương rời khỏi chung cư này, lập tức khôi phục sức sống, không ai hoài nghi một con mèo có thể diễn giỏi như vậy. Hã𝘺 tìm đọc t𝑟a𝑛g chí𝑛h ở [ t𝑟ù mt𝑟u𝘺ệ𝑛.𝖵𝑛 ]

Rốt cuộc Lý Mục Dương vẫn là một đứa nhỏ, không hề đề phòng mèo đen trong lòng, mà mèo còn là động vật chất lỏng. Nhan Ký Vân thuận lợi trượt khỏi tay thằng bé đáp xuống đất, sau đó chạy vào vườn cây của khu chung cư.

Trời đã nhá nhem tối, muốn tìm một con mèo đen trong bụi cây là chuyện không hề dễ dàng.

Mèo đen không chỉ gan dạ, nó còn rất thông minh, biết cách tránh né con người.

Lý Mục Dương thấy Hạt Vừng tỉnh dậy lại chạy mất, lo lắng vô cùng, vượt qua cả nỗi sợ thường ngày với ba mẹ, không để ý tới vẻ mặt của hai người kia, chạy vào trong lùm cây tìm Nhan Ký Vân.

Nhan Ký Vân chạy không chỉ để trốn, cậu sẽ cho Lý Mục Dương thấy bóng lưng mình, vẫn là vì muốn dụ thằng bé đi, không thể để ba mẹ Lý dẫn nó về nhà.

Dương Tuyết thì cảm thấy con mèo đen này tỉnh rất đúng lúc, không ngờ ngoài đám nhân vật phản diện ra vẫn còn sinh vật đáng yêu như vậy trong trò chơi, đây đúng là đang giúp đỡ bọn họ rồi.

Cô nhanh chóng phản ứng: “Chúng ta giúp Dương Dương tìm mèo được không? Trời tối khó tìm lắm.”

Hai vị “bảo vệ” lập tức nói: “Không thành vấn đề, an toàn của bạn nhỏ là trên hết.”

Mẹ Lý cứng ngắc nói: “Như thế quá phiền mọi người, không tìm được mèo cũng không sao, nuôi thú cưng trong nhà sẽ dễ khiến con trẻ mất tập trung.” Đêm nay một nhà bọn họ sẽ cùng nhau lên Thiên Đường, mất mèo thì mất thôi, mụ đâu cần quan tâm.

Nhưng đây là quà sinh nhật hôm qua ba Lý tặng Lý Mục Dương, gã nghe mẹ Lý nói lại thấy không vui, vẫn giữ nụ cười trên mặt, ra vẻ bao dung: “Tìm thì vẫn phải tìm, nuôi mèo có thể bồi dưỡng tình thương của con nó.”

Giờ phút này rõ ràng có thể nhìn ra đôi vợ chồng này đã là người cùng nhà khác ngõ.

Ba người kia mặc kệ bọn họ, đuổi theo Lý Mục Dương, mục tiêu nhiệm vụ của họ là Lý Mục Dương chứ không phải cha mẹ thằng bé, ai hơi đâu quan tâm hai người đó nghĩ gì. Bảo vệ Lý Mục Dương là ưu tiên hàng đầu, tốt nhất là để thằng bé cách cặp cha mẹ này càng xa càng tốt.

Cả ba theo sau Lý Mục Dương, Lý Mục Dương chui vào lùm cây, bọn họ cũng chui theo, thậm chí còn ngăn cản tầm mắt của ba mẹ Lý, cố gắng kéo dài thời gian.

Mèo đen ở đằng trước dừng lại chỗ hồ nước, Dương Tuyết không tiếp tục tiến tới mà hỏi Vương Miên và áo hoodie: “Một người ở lại theo dõi đôi vợ chồng kia nhé?”

Vương Miên đang rất căng thẳng, từ giờ đến lúc kết thúc phó bản chỉ còn vài tiếng: “Được, nhưng cản hai người đó kiểu gì bây giờ, họ cũng đâu có ngu.”

Dương Tuyết: “Trước hết cứ giám sát đi, ai biết được tiếp theo họ sẽ làm gì. Hai vợ chồng đó làm gì với Lý Mục Dương đều khiến HP của thằng bé sụt giảm, nhất định không được để họ tới gần Lý Mục Dương.”

Vương Miên nói: “Vậy để tôi giám sát họ.”

Áo hoodie nhỏ giọng nhắc nhở: “Họ theo tới rồi kìa.”

Dương Tuyết nói với Vương Miên và áo hoodie: “Hai người đánh lạc hướng đi, tôi đuổi theo Lý Mục Dương.”

Bọn họ không chỉ phải phòng ngừa cặp vợ chồng kia làm tổn thương đứa nhỏ, còn phải tránh không được để Lý Mục Dương bị thương, mỗi điểm HP của thằng bé đều rất quý giá!

Ba người phân công hợp tác, bắt đầu làm việc.

Nhan Ký Vân nắm bắt thông tin sớm hơn họ, tai mèo khẽ động một cái là biết ba mẹ Lý có đang ở gần không. Cậu tăng tốc, dẫn Lý Mục Dương chui trái luồn phải, cuối cùng đi tới công viên trong chung cư. Có không ít trẻ con đang chạy nhảy xung quanh, cầm súng đồ chơi nô đùa, đạp xe đạp. Chỗ này còn có một lâu đài cầu trượt, còn có rất nhiều máy tập thể dục.

Do trời sắp tối nên trên lâu đài không có ai, nhân lúc bốn bề vắng lặng, Nhan Ký Vân chui vào trong, Lý Mục Dương cũng vội vàng đuổi theo. Có lẽ là tiếng cười đùa của trẻ con xung quanh ảnh hưởng tới thằng bé, chạy theo Nhan Ký Vân mấy bước, tâm trạng Lý Mục Dương cũng trở nên tốt đẹp hơn, suýt nữa đã quên là mình đang đuổi theo mèo.

Nhan Ký Vân dừng ở tầng hai lâu đài. Lý Mục Dương bò lên theo, thấy Nhan Ký Vân ngồi im không nhúc nhích thì cũng ngồi xuống, quan sát hai bên.

“Đây là lần đầu tớ tới đây đấy, cậu muốn dẫn tớ ra đây chơi à?”

“Trước khi tớ bị ốm, mỗi ngày đều có một đống bài tập làm mãi không hết, rồi phải luyện rất nhiều bài dương cầm, thậm chí còn không đủ thời gian để ngủ. Sau khi làm phẫu thuật, thành tích của tớ tuột dốc, mẹ không cho tớ ra ngoài chơi nữa. Tớ rất hâm mộ các bạn ở cùng chung cư, sau khi tan học họ có thể xem tivi, ra ngoài chơi, nghịch điện thoại, tớ thì không được. Hạt Vừng, cậu có muốn chơi trốn tìm không?”

“Bọn mình sẽ trốn ở đây mãi mãi.”

Nhan Ký Vân được tận tai nghe Lý Mục Dương nhẹ nhàng miêu tả cuộc sống hàng ngày của mình, tháng ngày không ngừng nghỉ học tập và rèn luyện đủ để khiến một đứa trẻ phát điên, tuổi thơ như vậy có lẽ sẽ cần cả một đời để chữa trị.

Cậu ngồi gần Lý Mục Dương hơn, cho đứa bé này chút ấm áp thuộc về động vật có bộ lông mềm như nhung.

Lý Mục Dương không hề có ý định về nhà, Nhan Ký Vân cũng ước gì ý nghĩ đó của thằng bé tiếp tục kéo dài, tốt nhất là kéo dài tới khi phó bản kết thúc.

Chung quanh có tiếng cười trẻ thơ, có tiếng người lớn quan tâm hỏi han, không hề yên tĩnh, nhưng không hiểu sao lại khiến Lý Mục Dương an tâm vô cùng. Hạt Vừng cùng ngồi đây, thật quá tốt đẹp, cậu bé thấy mình vô cùng an toàn, tâm trạng cũng rất vui vẻ.

Cho đến khi xung quanh vang lên tiếng ba mẹ Lý, sự bình yên giữa một người một mèo bị phá vỡ.

Nhan Ký Vân liếc nhìn thời gian ở góc trên bên phải.

[Thời gian còn lại cho tới khi phó bản kết thúc: 1 giờ.]

Sao bọn họ tìm được đến đây, ba người chơi kia bị cái gì vậy? Hai vợ chồng này khó ngăn cản đến thế sao?

Ngoài tiếng của mẹ và ba Lý thì còn có tiếng của người chơi khác.

Mẹ Lý bắt đầu sốt ruột: “Dương Dương, con chạy đi đâu rồi?”

Áo hoodie an ủi: “Có lẽ là đứa nhỏ muốn chạy chơi với mèo con một lát, chúng ta cứ tìm tiếp thôi.”

Mẹ Lý nói: “Nó chạy chơi được gần một tiếng rồi, Dương Dương, con chơi chán rồi chúng ta mau về thôi.”

Mẹ Lý chợt nhớ ra, rút điện thoại, mở một cái app trên màn hình. Từ góc nhìn của áo hoodie thì y thấy rất rõ một ứng dụng định vị GPS, một chấm hiện chân dung của mẹ Lý, chấm còn lại là ảnh của Lý Mục Dương, hai tấm ảnh sát gần nhau.

Nói cách khác, mẹ Lý luôn dùng điện thoại giám thị từng hành động của Lý Mục Dương.

Lý Mục Dương chỉ là một đứa bé lớp 4, định vị con trẻ cũng là điều hợp lí. Nhưng là người trưởng thành, còn hiểu rõ gia cảnh nhà họ Lý, họ bỗng thấy thật ngạt thở.

Mẹ Lý bắt đầu tới gần, Nhan Ký Vân lập tức cảnh giác. Tiếng bước chân của mẹ Lý khác với những người khác, lúc đi mụ sẽ có thói quen lê gót chân. Do trở thành mèo nên Nhan Ký Vân đã dùng một tháng để thử nghiệm khả năng phân biệt của mình, chưa từng thất bại.

Mẹ Lý đang đến gần bọn họ, có người chơi khác kéo chân, tốc độ xem như là chậm.

Nhan Ký Vân chui vào ống tròn, Lý Mục Dương không biết mẹ Lý đang tới gần, còn tưởng là Nhan Ký Vân không ngồi yên được nữa, bèn chui vào ống nhựa theo, bò lên trên ra ngoài.

Nhan Ký Vân nghe tiếng bước chân của mẹ Lý càng lúc càng hỗn loạn, sau đó nghe được giọng đối phương kêu tên Lý Mục Dương.

“Dương Dương, đừng nghịch nữa, mau về nhà!”

Giọng mụ càng lúc càng gắt gỏng, tiếng bước chân cũng ngày một gần vị trí của Lý Mục Dương và Nhan Ký Vân.

Không chỉ có giọng mụ ta, còn có cả tiếng ba Lý oán trách mẹ Lý.

“Cô trông con cái kiểu gì vậy, về đến nhà rồi còn để thằng bé chạy ra ngoài? Có biết là thời gian của tôi rất quý giá không hả, tối nay tôi còn có hẹn chơi game với người ta nữa.”

“Ông xã, em cũng không cố ý, nhưng Dương Dương thích con mèo đen kia. Ban đầu đã về đến nhà rồi, tự dưng nó chạy ra ngoài.”

“Cô chỉ biết kiếm cớ thôi, trông đứa con nít cũng không xong!”

Mẹ Lý ấm ức nhìn ba Lý, sau đó tiếp tục tìm Lý Mục Dương.

“Dương Dương, mẹ biết con đang trong cầu trượt!”

“Con không phải là trẻ con nữa, không được ham chơi lêu lổng như vậy, mau về nhà với mẹ.”

“Con mèo chết tiệt đó, tôi mà bắt được nó thì phải mang nó cho người khác.”

“Lý Mục Dương, con còn không ra đây, mẹ mà tóm được con mèo kia sẽ mang cho nó đi đấy.”

Giọng mẹ Lý đi từ bình tĩnh tới nôn nóng, từng chút trở nên chanh chua chói tai.

Nhan Ký Vân cười nhạo trong lòng, lấy đâu ra tặng cho người khác, chỉ e con mụ này sẽ bóp chết cậu rồi tiện tay bỏ vào túi nhựa quẳng thùng rác ấy.

Không thể tin mụ đàn bà này được.

Cậu tức giận vung đuôi, sau đó quay lại nhìn Lý Mục Dương, thằng bé im lặng nở nụ cười với cậu.

Một người một mèo chậm rãi chui ra khỏi ống tròn.

Ống tròn được đặt trên cái giá, mẹ Lý muốn tóm được Lý Mục Dương với mèo đen thì phải chui vào ống từ đằng sau, hoặc là vòng qua cây cột đằng trước, đợi ở dưới cầu trượt.

Mẹ Lý là người trưởng thành, mụ chọn đến chỗ cầu trượt đợi một người một mèo sa lưới.

Nhan Ký Vân nghe được tiếng mụ đi lên phía trước, lập tức vòng về, Lý Mục Dương cũng bò theo cậu.

Bọn họ vốn không bò xa, nhanh chóng chui ra khỏi ống tròn, Nhan Ký Vân chạy ra khỏi lâu đài, Lý Mục Dương cũng vui vẻ đuổi theo. Người chơi khác cố ý tách mẹ Lý khỏi Lý Mục Dương, cố gắng kéo dài thời gian.

Nhưng cuối cùng ba Lý và mẹ Lý vẫn tóm được thằng bé!

Nhan Ký Vân và Lý Mục Dương chưa chạy được bao xa, Lý Mục Dương dừng chân cạnh suối phun nước nhân tạo của chung cư. Cậu nhóc bắt chước những đứa trẻ khác, nước phun thành màn thì chạy lên, nước ngừng thì đứng lại toét miệng cười với Nhan Ký Vân đang chạy cùng mình, vui vẻ vô cùng.

[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được thiện cảm của Lý Mục Dương +5.]

[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được thiện cảm của Lý Mục Dương +5.]

[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được thiện cảm của Lý Mục Dương +5.]

[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được thiện cảm của Lý Mục Dương +5.]

[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được thiện cảm của Lý Mục Dương +5.]

Những người khác đang chạy tới chuẩn bị bảo vệ Lý Mục Dương: “…”

Mẹ nó cái điểm thiện cảm này bất thường vãi!

Nhan Ký Vân là con trai ruột của NPC đấy à? Đuổi tới đuổi lui đút tên đó ăn điểm thiện cảm, tức hết cả mình!

Lúc này sắc mặt mẹ Lý đã xấu xí tới nỗi không dám nhìn, mụ thở hồng hộc lao tới chỗ Lý Mục Dương.

Khuôn mặt mụ hoàn toàn hòa làm một với bóng đêm, mụ nhìn Lý Mục Dương chằm chằm: “Dương Dương, về nhà.”

Lý Mục Dương vừa giơ tay đón những giọt nước bắn lên, trên mặt vẫn còn ý cười. Cậu bé chơi cùng Hạt Vừng rất vui, trong lòng có hạt giống “không muốn về nhà” đang nảy mầm.

Thằng bé quay đầu lại, đối diện với mẹ Lý đang nghiêm mặt: “Mẹ, con muốn chơi thêm một lát.”

Mẹ Lý túm lấy cổ tay thằng bé: “Còn dám đòi hỏi à? Tối nay con chơi chưa đủ nữa hả? Về nhà!”

Người chơi vẫn luôn quanh quẩn xung quanh tự nhủ trong lòng, đương nhiên là chưa đủ rồi, mới 7 giờ 30, vẫn còn nửa tiếng nữa mà!

Tuyệt đối không thể để Lý Mục Dương về nhà!

Nhan Ký Vân theo bản năng định lao tới cào mẹ Lý, nhưng đúng lúc này, ba Lý không biết chui từ đâu ra đột nhiên tóm lấy chân trước cậu, tay không xách cổ cậu lên.

Gã cười gằn: “Hôm qua tao có thể bắt được mày thì đương nhiên hôm nay cũng thế.”

Giờ Nhan Ký Vân có muốn nhúc nhích cũng không được, ba Lý đã cảnh giác, gã cầm chặt bốn chân của cậu, đề phòng mèo đen chạy mất.

Đám Vương Miên thấy tình hình này, sốt ruột như kiến trên chảo: “Làm sao bây giờ? Lý Mục Dương sắp bị mang về nhà rồi.”

Áo hoodie nói: “Bọn mình là bảo vệ mà, lát nữa lấy lí do tới nhà họ kiểm tra đi.”

Dương Tuyết cũng đồng ý với đề nghị của áo hoodie.

Bọn họ có ý tưởng, nhưng đám đầu trọc không chờ được nữa. Lý Mục Dương mà về nhà thì chỉ có một con đường chết, chỉ còn nửa tiếng, bằng bất cứ giá nào họ cũng phải kéo dài thời gian!

Thế là đám đầu trọc chủ động xông lên chuẩn bị đánh ngất ba Lý và mẹ Lý rồi mang đi.

Nhưng đúng lúc này, bảo vệ thật của chung cư chạy đến, tổng cộng tám người, mỗi người cầm một cây côn điện.

Trong đó có hai bảo vệ chạy thẳng tới chỗ Vương Miên và áo hoodie.

Áo hoodie vội né cây côn điện, kêu lên: “Vãi nồi, chuyện gì đấy!”

Ba Lý cười ha hả nói với bọn họ: “Mấy người quá đáng ngờ, tôi quen người của phòng bảo vệ, tháng này bọn họ không hề tuyển thêm nhân viên mới.”

Gã đưa vợ và con trai, cùng với con mèo vừa bắt được đi thẳng về nhà.

Từ đầu đến chân Nhan Ký Vân ở vào trạng thái chống đối.

Không thể về, sẽ chết!

Lúc này, tất cả người chơi nghe được tiếng nhắc nhở thấm tận hồn của hệ thống.

[Thời gian cho đến khi phó bản kết thúc: 30 phút.]