Ái Tình Chuyển Kiếp

Chương 6: Dám cả gan đụng vào người bệ hạ



Châu Mộc Vân ngồi trên kiệu một ngày trời cuối cùng cũng đã tới nơi, nàng kéo tấm mạng che mặt rồi nhẹ nhàng bước xuống, phất tay cho đám nô tài của Chu Thanh Vân rời đi sau đó mới bước vào. Nàng cẩn thận quan sát xung quanh, phát hiện ngoài đám nô tì đang chăm chú dọn dẹp ra thì cũng chẳng còn ai khác.

Châu Mộc Vân chậm rãi chỉnh trang lại y phục, bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vén tấm mạng lên để lộ khuôn mặt kiều diễm. Một cung nữ già đứng ngay đó thấy nàng thì tiến tới, chăm chú quan sát nữ nhân trước mặt như thể thấy được vưu vật, thấy y phục nàng đang mặc liền nhận ra ngay: “Chu tiểu thư, mời đi theo ta.”

Châu Mộc Vân làm ra vẻ vân đạm phong khinh, vẫn không nói tiếng nào mà chỉ gật đầu một cái, ra hiệu cho Ý Yên tới nơi ở của muội ấy rồi đi theo bà tới nơi đã được sắp xếp. Đây là một gian phòng khá rộng mà bên trong đó cũng có thêm nhiều khoảng mười cô nương nữa đang ngồi chải chuốt.

Đây đều là các tú nữ có mặt trong cuộc tuyển tú lần này, ai nấy đều là con quan nhà danh giá nên trông vô cùng có khí chất, bất quá Châu Mộc Vân bây giờ cũng là con gái của Đại lý tự khanh, có thế nào thì gia thế cũng hơn họ một bậc.

Đáng buồn rằng chủ tử và nô tì không được ở chung nên nàng phải nói lời tạm biệt với Ý Yên, hẹn khi nào kết thúc tuyển tú sẽ lại gặp nhau. Nàng tới đây một phần là tìm cách rửa oan cho cha, phần còn lại là tìm nam nhân hôm nọ nên không hề có ý kết thân với những cô nương ở đây, mặc kệ bọn họ ngồi tán gẫu còn mình đi thẳng sang một bên để chỉnh trang lại mái tóc dài.

Một số người thấy y phục Châu Mộc Vân đang mặc liền nhận ra ngay thân phận của nàng, bắt đầu tiến tới làm quen.

“Chu tiểu thư đúng không? Rất vui được gặp mặt, ta là Liễu Thư.”

Nàng nghe thấy thế thì không phản ứng gì mà nghiêng đầu sang một bên để chải tóc, khiến ả ta được một phen bẽ mặt, chỉ có thể quay lại chỗ của mình rồi lầm bà lầm bầm.

“Xì, đúng là khinh người quá đáng…”

Mấy cô nương khác thấy một màn như thế cũng liền mặc định nàng là một người vừa kiêu căng vừa ngạo mạn, ánh mắt không khỏi hiện lên một tia khinh thường nhưng xen lẫn đó cũng chứa vài phần e dè.

Tuy đây là lần đầu tiên được tiếp xúc với hoàng cung nhưng do khi ở thời hiện đại đọc khá nhiều sách nên nàng cũng biết được nó thảm khốc như thế nào. Chốn hậu cung nhìn hoa lệ như thế nhưng tất cả các phi tần đều giẫm đạp lên nhau mà sống, vì để tranh sủng mà không tiếc trở mặt, từ bạn thành thù nên ai biết được khi nào họ sẽ quay sang cắn ngược lại ta.

Châu Mộc Vân thực sự không muốn bị cuốn vào vòng xoáy đó nên không buồn để tâm đến, sau khi chăm sóc lại mái tóc óng ả liền nhìn ra bên ngoài, quả nhiên ở chỗ này cũng có một cái giếng và cây hoa phấn. Nàng đứng dậy, tiến tới đó ngắt một bông hoa màu đỏ rực thoa lên mặt mình, sau đó mới lấy nước từ dưới giếng lên để rửa lại.

Ngày mai là bắt đầu cuộc tuyển chọn đầu tiên rồi nên nàng phải thật xinh đẹp, tuy không có ý định trèo cao nhưng nếu được thì vẫn tốt hơn, có như vậy mới có thể thuận tiện tìm kiếm những thông tin có ích liên quan đến cha.

Một đêm tưởng chừng như dài nhưng thực chất chớp mắt một cái đã hết, đúng vào giờ Mão lão thái giám đã tới đánh thức mọi người để bắt đầu cuộc tuyển tú.

Vòng đầu tiên đó chính là kiểm tra về ngoại hình, phi tần không cần phải quá đẹp nhưng ít ra cũng cần có dung mạo ưa nhìn, thái giám lướt qua một vòng số tú nữ đã giảm hơn phân nửa. Châu Mộc Vân thấy mình không bị loại liền thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay khi sống lại nhan sắc của nàng đã cao hơn một bậc nên không hề kém cạnh ai, thậm chí còn có phần nổi bật hơn.

“Phù, cuối cùng cũng được xong rồi.” Ngay khi thái giám rời đi tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Những người thông qua có thời gian hai canh giờ để nghỉ ngơi, ngay khi giờ Mùi đã điểm các lão ma ma liền tới để tiến hành kiểm tra lần thứ hai. Vòng này khắt khe hơn rất trước rất nhiều vì toàn bộ tú nữ đều bị bắt cởi toàn bộ y phục trên người để các lão ma ma già trong cung đánh giá.

“Không được.”

“Không được.”

“Ngươi cũng không được.”

“Mũi với mắt không hài hòa.”

“Miệng quá rộng.”

“Mặt dài, không hợp.”

Chỉ cần một vết sẹo, một vết bỏng là sẽ bị loại ngay tức khắc, da phải trắng không tỳ vết, tỉ lệ cơ thể cũng phải hoàn hảo, chỉ cần có cánh tay ngắn, chân to hay thậm chí là những khiếm khuyết trên mặt cũng không thể qua khỏi, không những thế các tú nữ còn phải kiểm tra mùi cơ thể và dáng đi, chỉ cần xiêu vẹo, cong, gù một chút thôi cũng phải ra về.

Và đến cuối cùng đó chính là kiểm tra xem có thất thân hay chưa, các tú nữ phải tới một căn phòng để lấy thau nước có ghi số thứ tự sẵn sau đó ra ngoài để nhỏ máu, chứng minh bản thân mình trong sạch. Do khá đông nên Châu Mộc Vân lựa chọn vào sau cùng, ngay khi thấy còn khoảng mười người nữa nàng mới bước vào nhưng lúc định cầm thau nước của mình lên thì một cô nương khác ngay lập tức tiến tới rồi nhỏ giọng.

“Đừng lấy thau đó, khi nãy Liễu Thư và Lam Khả Yên đã bỏ cát vào nên kết quả sẽ không chính xác đâu.”

Nàng tò mò nghiêng đầu sang nhìn thì đụng trúng ánh mắt kiên định của cô ấy, thế nhưng vẫn nghi hoặc hỏi lại: “Sao ta có thể tin được cô chứ?”

Liễu Thư thì Châu Mộc Vân biết vì đó chính là người đầu tiên bắt chuyện với nàng, Lam Khả Yên thì chỉ từng nghe nói qua và đụng mặt vài lần. Tuy bọn họ chẳng tốt đẹp gì nhưng ai biết liệu cô nương này có ý định hãm hại nàng không?

“Trước khi vào đây Liễu Thư đã giấu một nắm cát nhỏ trong người, khi nãy ta vào vừa hay bắt gặp ả với Lam Khả Yên thả vài hạt cát vào thau nước của cô, còn nếu cô không muốn tin thì tùy.”

Cô nương ấy nói xong liền cầm thau nước của mình rời đi nhưng Châu Mộc Vân vẫn đứng im ở đó. Đây chính là một loại nước đặc biệt do các lão ma ma chuẩn bị, chỉ cần bỏ thứ lạ vào là nó sẽ khiến kết quả thay đổi nên bọn họ bày trò hãm hại nàng cũng không phải là không có lý do.

Nàng siết chặt tay, quyết định đặt lòng tin lên cô nương kia một lần, nhanh chóng tráo với thau nước bên cạnh rồi đi ra.

Nào ngờ mọi chuyện đúng như cô ấy nói, nàng đã thuận lợi thông qua nhưng người bị nàng đổi nước lại rớt ngay tức khắc khì vì khi máu của cô ấy rơi vào đã làm nước bên trong đổi màu. Châu Mộc Vân thấy cảnh này thì vô thức rùng mình, chỉ biết thầm cảm tạ trời đất đồng thời cảm ơn cô nương kia, không hề để ý ở một bên khuôn mặt của Liễu Thư và Lam Khả Yên đã sớm đen kịt lại.

Vòng đầu tiên trong cuộc tuyển tú đã kết thúc như vậy, thành công ở lại chỉ có duy nhất năm mươi tú nữ tính cả nàng. Bọn họ được nghỉ lại ba ngày, sang đến ngày thứ tư sẽ bắt đầu cuộc thi tài năng và phẩm hạnh.

Tối ấy Châu Mộc Vân không nằm trong phòng nghỉ ngơi mà ra ngoài hóng gió, nàng đứng dưới một gốc cây rồi chậm rãi ngồi xuống, ngước đầu lên nhìn lên bầu trời đen mà huyền bí khó tả.

Ánh trăng sáng vằng vặc len lỏi qua từng đám mây rồi đáp xuống khuôn mặt kiều diễm của nàng, hàng mi dài khẽ chớp, đôi mắt xinh đẹp nhắm lại như đang hồi tưởng về một kỉ niệm khi xưa.

Lúc mở mắt ra lần nữa Châu Mộc Vân đã thấy lại được cảnh mình và Tống Minh Viễn trao nhau nụ hôn đầu khi còn ở thời hiện đại, lúc ấy cũng là một đêm trăng khuyết như thế này nhưng bây giờ đó cũng chỉ là quá khứ.

Nàng cười khổ, bỗng lúc này lọt vào mắt lại là khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ. Châu Mộc Vân nhíu mày, cứ tưởng mình nhìn nhầm nên dụi mắt nào ngờ khi mở ra lần nữa vẫn chính là người mình vừa nhớ tới.

“Minh Viễn?”

Không, không phải, có lẽ đây chính là Hưng Kiệt – nam nhân cứu nàng khi trước nhưng nhìn khí chất lại khác hơn rất nhiều, rất giống hai người xa lạ chứ không phải là một. Ánh mắt người này sắc lẹm, thân thể tỏa ra một loại cảm giác đáng sợ không thể tả nhưng nhìn kĩ càng thấy giống với Tống Minh Viễn của nàng hơn.

“Chẳng lẽ là chàng ấy thật à, Tống Minh Viễn của kiếp này?”

Châu Mộc Vân tự hỏi bản thân mình nhưng lúc này nàng đã không còn tâm trí đâu mà để ý đến nữa, trực tiếp tìm đường chạy lên đó, ngay khi thấy bóng dáng mình ngày nhớ đêm mong liền không nhịn mà chạy tới ôm chặt lấy y.

“Minh Viễn!”

Do trời tối quá nên Châu Mộc Vân không hề phát hiện bên cạnh y có một nam nhân đang đứng, chính vì vậy mà ngay sau đó đã bị hắn đẩy ngã ra đất.

“Á á á!”

“Tiện tì, dám cả gan đụng vào người bệ hạ!”