All You Need Is Kill

Chương 4-5: Killer Cage (5)



Dịch giả: Maththunder

Phòng tuyến di dời vào giữa Căn cứ tuyến Flower, tạo hình một hình bán nguyệt phình ra hướng về phía bờ biển. Lực lượng đặc nhiệm Hoa Kỳ trụ lại tại trung tâm của vòng cung rách nát, nơi những đợt tấn công của kẻ thù bỏng rát nhất. Những người lính xếp chồng các bao cát, nấp sau mớ gạch vụn, và xối như mưa những đạn, tên lửa và câu chửi tục xuống đầu kẻ thù bất cứ khi nào có thể.

Nếu bạn vẽ một đường tưởng tượng từ chỗ những người lính Mỹ tới Đảo Kotoiushi, Sân huấn luyện #3 sẽ nằm ở chính giữa. Đó là nơi lũ Mimic tràn vào bờ. Bình thường thì lũ Mimic hành xử như tất cả trí khôn của chúng nó bị bỏ quên hết ở nhà. Những đợt tấn công bất ngờ không có trong từ điển quân sự của chúng. Và bạn có thể chắc chắn rằng điểm yếu của chúng –– con server hút đạn nhất –– sẽ bị bảo hộ nghiêm ngặt nhất, bị vây quanh bởi tầng tầng lớp lớp Mimic. Tên lửa đạn đạo chui sâu xuống đất và cắt xẻ nền đá, bom chùm nổ thành hàng ngàn quả bom bi, bom nhiên liệu xóa sổ mọi thứ gần chúng. Tất cả những công cụ phá hủy tối tân nhất của loài người đều vô dụng trước chúng. Hạ gục lũ Mimic cứ như đang gỡ bom hẹn giờ vậy; bạn phải gỡ từng miếng một theo đúng thứ tự chứ nếu không bạn sẽ bị thổi bay.

Chiến giáp của Rita và tôi trở thành một cặp đôi hoàn hảo, máu và cát. Mỗi chiếc rìu chiến hộ vệ cho lưng của người kia. Chúng tôi né những mũi giáo bay tới, xẻ dọc Mimic, đục lỗ trên bê tông bằng những mũi khoan phản lực Volfram cacbua. Tất cả hòng tìm kiếm con Mimic có thể kết thúc chuyện này.

Tôi đã thuộc nằm lòng quy trình: phá hủy cái ăng tên và những con backup để ngăn Mimic gửi thông tin về quá khứ. Tôi cứ tưởng tôi đã thành công trong vòng lặp #159, và có vẻ như Rita không nói dối. Thế nhưng chẳng hiểu tại sao mọi thứ lại bị reset lần nữa. Gần gũi hơn với Rita thêm một chút trong vòng lặp #160 này cũng vui đấy, nhưng đổi lại thì Tuyến Flower đã bị tàn phá. Khi tấm rèm tro bụi hạ xuống sẽ có hàng đống thương vong và thiệt mạng xuất hiện.

Tôi khá chắc là Rita có cách. Cô ấy đã trải qua nhiều vòng lặp hơn tôi, nên có lẽ cô ấy đã thấy cái mà tôi chưa thấy. Tôi nghĩ tôi đã trở thành một cựu binh, nhưng bên cạnh cô ấy tôi vẫn chỉ là một tay lính mới.

Chúng tôi đang đứng trên sân huấn luyện #3, dây thép gai chăng một phía, ba mặt còn lại vây bởi hàng rào lưới đã bị dày xéo. Mimic bao quanh chỗ này, đứng sít lại vai kề vai –– cứ như chúng thật sự có vai vậy. Không thể chống đỡ trọng lượng kinh khủng của Mimic, sàn bê tông nứt ra và vỡ vụn. Mặt trời bắt đầu lặn dần, vẽ nên những cái bóng hỗn độn dọc khắp nền đất nhấp nhô. Ngọn gió vẫn mạnh như ngày hôm qua, nhưng bộ lọc khí của Chiến giáp đã khử sạch mọi dấu vết từ biển khơi.

Rút cục thì nó đây, con Mimic server. Rita và tôi nhìn ra nó cùng một lúc. Tôi không biết tại sao chúng tôi lại nhận ra được nó, nhưng chúng tôi biết.

“Tôi không liên lạc được với đội hỗ trợ. Chúng ta sẽ không có sự trợ giúp từ không quân đâu.”

“Chuyện bình thường ấy mà.”

“Anh vẫn nhớ những gì phải làm chứ?”

Tôi gật đầu bên trong Chiến giáp.

“Vậy thì làm thôi.”

Cái sân chất đầy mười ngàn mét vuông Mimic đang chờ rìu chiến của chúng tôi tiễn chúng về miền cực lạc. Chúng tôi tiến về phía chúng.

Bốn cái chân dày cộm và một cái đuôi. Dù đã thấy Mimic không biết bao nhiêu là lần nhưng tôi vẫn không thể liên tưởng nó thành cái gì khác ngoài xác con ếch chết trôi. Nhìn bề ngoài thì chẳng cách nào phân biệt được con server và những con lính lác, nhưng Rita và tôi nhận biết được sự khác biệt.

Chúng ăn đất và nhả ra độc dược, để lại những vùng đất chết không có sự sống. Loài sinh vật trí tuệ ngoài hành tinh tạo ra chúng đã nắm vững công nghệ dịch chuyển trong không gian và biết cả cách gửi thông tin vượt thời gian. Giờ chúng đang chiếm lấy thế giới của chúng tôi và biến nó thành một bản sao của riêng chúng, mỗi cành cây, ngọn cỏ, đóa hoa, côn trùng, động vật và con người đều sẽ bị tuyệt diệt.

Lần này chúng tôi phải phá hủy con server. Không cho phép một sai lầm nào. Nếu chúng tôi không làm vậy, trận chiến này sẽ không bao giờ kết thúc. Tôi dồn hết quán tính vào chiếc rìu –– một nhát chém ngọt xớt trên ăng ten. “Được rồi!”

Đợt tấn công tới từ đằng sau.

Cơ thể tôi phản ứng trước khi tôi kịp suy nghĩ. Trên chiến trường, tôi khiến ý thức của mình cách ly khỏi công việc điều khiển cơ thể. Những tính toán lạnh lùng và công bằng của hệ điều hành trong tiềm thức chuẩn xác hơn những gì tôi tự làm rất nhiều.

Sàn bê tông dưới chân tôi nứt làm hai, thổi bay cát bụi lên không trung cứ như mặt đất bị nổ tung vậy. Chân phải tôi xoay sang để giữ thăng bằng. Tôi vẫn không nhìn thấy được thứ đang tấn công tôi. Không còn đủ thời gian để vung chiếc rìu chiến khổng lồ nữa.

Chân và tay tôi cử động để giữ nhịp độ khi trọng tâm tôi di động. Một cơn ớn lạnh chạy dọc cột sống, căng thẳng bất chợt giúp tôi có phản ứng né tránh cần thiết. Nếu xương sống của tôi được buộc chặt vào tấm giáp sau lưng thì giờ nó đã cọ xát đến nóng cháy rồi.

Tôi đẩy mạnh bằng cán rìu. Cú thụi đó chứa đựng sức mạnh tương đương với một mũi khoan phản lực. Trừ phi là vỏ giáp xe tăng, chẳng có nhiều thứ có thể kháng cự lại trước một đòn trực diện nặng 370 kí lô.

Đòn đánh chệch qua một bên. Fuck!

Một cái bóng di chuyển vào đáy mắt tôi. Không còn thời gian né tránh nữa. Tôi nín thở trước khi thọc vào bằng cây rìu. Đòn đánh đang tới. Đây rồi. Trong khoảnh khắc cơ thể tôi vút lên khỏi mặt đất, rồi tôi xoay tròn, thị giác chao đảo giữa trời và đất, rồi lại đất và trời. Tôi dừng xoay và chỉnh lại thế cân bằng chỉ bằng một thao tác trôi chảy. Chiếc rìu chiến đã sẵn sàng.

Và rồi, với một chân vẫn ở trên không, đứng tại đó, sừng sững một chiếc Chiến giáp đỏ rực bằng thép súng. Rita!

Có lẽ cô ấy đã đẩy tôi ra khỏi một đòn tấn công tôi không thấy được, hay có thể là do tôi vướng vào đòn tấn công của cô ấy. Nhưng cô ấy chắc chắn là người đã khiến tôi lật nghiêng trên mặt đất.

What the hell...?

Chiến giáp đỏ tươi nhún xuống lấy đà. Lưỡi rìu lóe sáng như chiếc lưỡi dao cạo. Tôi đã hiến dâng thể xác mình cho trận chiến. Một trăm năm mươi chín vòng lặp đã giúp nó có thể di chuyển dễ dàng, và nó đã làm được. Đòn đầu tiên lao tới bên hông, sượt qua tôi chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Tôi gạt đi đòn thứ hai, một cú xoay chết tiệt, bằng một nửa chiếc rìu chiến. Trước khi đòn thứ ba tới, tôi nhảy lùi lại và giữ khoảng cách tương đối giữa chúng tôi.

Tôi lại hít thở và tính huống thật sự bắt đầu.

“Cô đang làm cái quái gì thế?”

Rita từ từ bước về phía tôi, rìu chiến bị kéo lê đi, gần như quét xuống mặt đất. Cô ấy dừng lại, giọng cô ấy lanh lảnh vang lên trên đường dây liên lạc. Cái giọng cao vút, thanh nhã, chả phù hợp chút nào trên chiến trường.

“Thế anh nghĩ tôi đang làm gì?”

“Tôi thấy cô đang cố giết tôi!”

“Con người nhận được những thông tin từ Mimic qua những giấc mơ. Não bộ chúng ta là những cái ăng ten thu nhận những tín hiệu đó. Nhưng đó không chỉ là một chiều. Não bộ chúng ta cũng biến đổi –– chúng ta trở thành những cái ăng ten. Mặc dù tôi không còn bị lặp nữa, nhưng tôi vẫn còn kết nối với nó; tôi vẫn cảm giác được con Mimic server vì tôi vẫn còn là một chiếc ăng ten. Cơn đau đầu là tác dục phụ. Anh cũng có nó, phải không?”

“Cô đang nói cái gì thế?”

“Chính vì vậy vòng lặp lặp lại trong lần trước, kể cả khi anh đã hủy diệt hết mọi con backup. Anh không tiêu diệt chiếc ăng ten –– là tôi.”

“Rita, tôi không hiểu.”

“Chiều ngược lại cũng đúng. Nếu anh trở thành chiếc ăng ten, lũ Mimic vẫn sẽ quay ngược vòng lặp được. Tôi là ăng ten. Anh đã bị kẹt trong vòng lặp. Anh giết tôi, vòng lặp sẽ bị dừng. Tôi giết anh, mọi chuyện sẽ thành hiện thực. Mãi mãi. Chỉ có một trong hai chúng ta được thoát ra.”

Nghe chẳng hợp lý chút nào cả. Tôi là một tay lính mới bị kẹt trong vòng lặp mà tôi chẳng hiểu gì. Tôi cầu nguyện để có thể trở nên mạnh mẽ như chiến thần Valkyrie càn quét chiến trường mà tôi từng được thấy. Tôi biến bản thân thành xác chết không biết bao nhiêu là lần, cố nối gót những bước chân của cô ấy, và sau 160 lần nỗ lực, rút cục tôi cũng tìm thấy cơ hội đứng bên cô ấy. Chúng tôi chiến đấu cùng nhau, cười đùa cùng nhau, ăn cơm và tán dóc cùng nhau. Tôi tự đẩy mình xuống Địa ngục để đến gần cô ấy, và giờ thế giới lại định chia cắt chúng tôi. Tôi không biết còn gì khốn nạn hơn thế này nữa. Những vòng lặp biến tôi thành chiến binh giờ lại đang chuẩn bị giết chết tôi.

“Nếu nhân loại có thể chiến thắng, chúng ta cần người có thể phá vỡ vòng lặp.” Giọng của Rita lạnh lùng và cao vút.

“Chờ đã, phải có cách––“

“Giờ chúng ta sẽ tìm ra người đó là Rita Vrataski hay Keiji Kiriya.”

Rita lấy đà.

Tôi ném khẩu súng trường đi, thời gian để ngắm và kéo cò khi đối mặt với Full Metal Bitch là không có. Tôi nắm chặt cán rìu bằng hai tay.

Trận chiến giữa chúng tôi kéo dài khắp căn cứ. Chúng tôi di chuyển từ sân huấn luyện #3 tới sân chúng tôi tập thể hình, giẫm nát những gì còn sót lại từ căn lều mà gã đại tướng từng dùng để né tránh ánh mặt trời gay gắt. Chúng tôi đi qua đống hoang tàn cháy âm ỉ còn sót lại của doanh trại Đại đội #17 và hai chiếc rìu đan vào nhau trước cổng nhà chứa máy bay. Hai lưỡi rìu cứ cái này lại sượt qua cái kia. Tôi cúi xuống để tránh đòn chính diện và tiếp tục chạy.

Những người lính khác dừng lại và nhìn chằm chằm vào chúng tôi khi chúng tôi đi qua. Mũ bảo hộ của họ dấu hết những biểu cảm trên khuôn mặt, nhưng cú sốc thì không thể che dấu. Và tại sao không? Đến tôi còn chả tin được chuyện này đang xảy ra. Tâm trí tôi liên tục phủ định, nhưng cơ thể tôi vẫn cứ tiếp tục vận hành trong vô thức, cứ như nó đã trở thành một cỗ máy nạp đầy năng lượng. Với những bước di chuyển đã được mài dũa tới hoàn hảo, tôi tung đòn chém tới.

Khi chúng tôi tới chiến tuyến của quân Hoa Kỳ, một ánh đèn xanh chớp nháy trên màn hình hiển thị của tôi ­­–– tín hiệu liên lạc tới Rita. Đường dây kết nối giữa Chiến giáp của chúng tôi khiến tín hiệu cũng được truyền tải tới tôi.

“Thủ trưởng Breeder gọi Calamity Dog.” Giọng đàn ông. Rita khựng lại một chút. Tôi chớp lấy cơ hội để kéo dãn khoảng cách giữa chúng tôi. Giọng nói kia tiếp tục, “Ngăn chặn kẻ thù thành công. Cô trông có vẻ hơi bận, cần giúp chứ?”

“Từ chối.”

“Có lệnh gì không?”

“Đừng để quân Nhật dính vào chuyện này. Tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho những gì xảy ra khi họ cản đường tôi.”

“Rõ. Đi săn vui vẻ. Thủ trưởng Breeder ngắt kết nối.”

Đường dây liên lạc đóng lại, và tôi hét vào mặt Rita. “Đó là tất cả những gì cô nói đấy hả? Hello? What the fuck!” Không một lời đáp lại. Chiếc chiến giáp đỏ rực lại tiếp cận tôi. Không có thời gian tán dóc. Tôi còn phải chiến đấu bảo vệ mạng sống của chính mình.

Tôi không biết liệu Rita thực sự định giết tôi hay chỉ là thử tôi. Tôi là một cỗ máy chiến đấu chính xác, loại bỏ hoàn toàn các thông tin dư thừa. Rita và những thứ phức tạp hơn những thông tin như chạy/ đỡ/ né đều phải chờ cái đã. Dù mục đích thực sự của cô ấy là gì, những đòn tấn công của cô ấy thực sự đều là chí mạng.

Cửa chính của căn cứ ở bên tay phải của tôi. Chúng tôi đang ở trên con đường mà từ trước đến nay tôi luôn chọn để lẻn vào căn cứ ở bên quân Hoa Kỳ để chôm một cây rìu của Rita. Chiến tuyến mà Lực lượng Đặc nhiệm Hoa Kỳ đóng quân phòng hộ nằm ngay giữa hai chòi gác kiên cố.

Rita vung chiếc rìu chiến mà không thèm bận tâm ai hay cái gì có thể bị nó chém trúng. Tôi không thấy có lý do gì để đem người khác dính vào chuyện này, nên tôi bắt đầu lùi xa chiến tuyến. Căn tin #2 cách đó khoảng một trăm mét. Những mũi giáo đã khoan lỗ chỗ lên công trình, nhưng kỳ lạ thay, nó vẫn còn đứng vững. Đã cách chiến tuyến một khoảng kha khá –– nó sẽ hoạt động. Sau một nhịp tim, tôi đã chạy được cả trăm mét và đang hướng tới cánh cửa ở đằng xa trong tòa nhà.

Bên trong ánh sáng mờ ảo chạng vạng, chỉ đủ sáng để nhìn lờ mờ. Những chiếc bàn xếp ở hai bên, chất đống thành một rào cản tạm thời ngay trước lối vào đối diện với cái cổng tôi đi vào. Thức ăn và những chai nước tương đã dùng phân nửa nằm lăn lóc trên sàn nhà. Không hề có dấu hiệu của con người –– dù còn sống hay đã chết –– trong cả căn phòng.

Đây là nơi tôi đã ăn không biết bao nhiêu bữa trưa và nhìn Rita ăn. Nơi tôi đánh nhau với gã bồ tượng từ Đại đội #4 và chơi trò thi ăn với Rita bằng cả xô đầy mơ muối. Còn nơi nào tuyệt vời hơn để Rita và tôi định đoạt số phận của cả hai trong cuộc quyết đấu đây?

Những tia nắng màu da cam luồn qua những cái lỗ trên tường. Khi tôi nhìn chiếc đồng hồ bấm giờ bên cạnh màn hình hiển thị, tôi khó mà tin được tám tiếng đã trôi qua kể từ khi trận chiến bắt đầu. Nơi đây giờ đã đầy rẫy bụi. Tất nhiên bây giờ tôi cảm thấy Chiến giáp của tôi nặng như chì. Tôi không đủ cơ bắp để duy trì chuyện này. Pin năng lượng đã bị hút cạn và hệ thống bắt đầu tắt nguồn. Tôi chưa từng chiến đấu trong một trận chiến kéo dài đến mức này.

Chiếc chiến giáp đỏ rực của Rita rón rén bước vào trong căn tin. Tôi chặn một cú chém ngang bằng rìu; bộ khung trong Chiến giáp kêu kẽo kẹt. Nếu tôi dừng nó lại, moment xoắn từ bộ truyền động sẽ xé toạc Chiến giáp của tôi từ bên trong. Nỗi sợ hãi trước khả năng của Rita lại một lần nữa khiến tôi run rẩy –– và cô ấy đã học được cách đọc được mọi chiêu thức và hư chiêu của tôi.

Mỗi bước di chuyển trong trận chiến đều diễn ra trong tình trạng bán vô thức. Điều này khiến việc đọc được chúng trở nên khó khăn gấp đôi. Rita chỉ cách tôi nửa bước, đã xoắn người lại, sẵn sàng đánh bay tôi lên không ngay tại chỗ mà tôi sắp sửa tới.

Nó đã trúng đích. Như bản năng, tôi bước vào tầm đánh của chiếc rìu, né được toàn bộ sức phá hoại trọng yếu của cú chém. Giáp vai trái của tôi văng ra. Ánh đèn đỏ chớp nháy trên màn hình.

Rita đá tới, và không thể nào né được. Tôi bay ngược ra phía sau. Những tia lửa điện lẹt xẹt chớp khi Chiến giáp rơi xuống sàn bê tông vỡ nát. Tôi xoay một vòng và văng vào quầy hàng. Một cơn mưa những chiếc đũa trút xuống đầu tôi.

Rita đã bắt đầu cử động. Không còn thời gian để nghỉ ngơi. Đầu, vẫn ổn. Cổ, vẫn ổn. Thân trên, vai phải, tay phải –– mọi thứ ngoại trừ giáp vai trái đều vẫn hoạt động được. Tôi vẫn có thể tiếp tục chiến đấu. Tôi thả chiếc rìu ra. Thọc tay vào trong quầy tính tiền, tôi nhảy qua nó. Rita chém xuống, xé nát quầy tính tiền và đá bay một đống gỗ và kim loại.

Tôi đang ở trong bếp. Trước tôi là một chiếc bồn rửa khổng lồ bằng thép không rỉ và một cái bếp gas công nghiệp. Chảo rán và nồi lớn đủ để luộc chín cả một con lợn đang được treo trên tường. Từng chồng dao dĩa nhựa cao tới trần nhà. Những chiếc khay xếp thành hàng hẹp chứa những bữa sáng còn đang dang dở, giờ nằm yên lạnh lẽo.

Tôi lùi lại, làm rơi mấy cái khay xuống sàn nhà, tạo thành một đống bầy nhầy của thức ăn và nhựa cứng. Rita vẫn đang tới. Tôi ném một cái nồi về phía cô ấy và tung một đòn trực diện. Âm thanh vang lên như tiếng cồng chiêng khi nó nảy ra khỏi chiếc mũ bảo hộ đỏ màu cherry. Rõ ràng từng đó là chưa đủ để cản cô ấy lại. Đáng ra tôi nên thay bằng cái bồn rửa bát. Với một cú vung rìu, Rita hủy diệt phân nửa quầy hàng và một cột nhà bằng bê tông gia cố thép.

Tôi lùi lại xa hơn nữa –– chạm vào tường. Tôi té xuống sàn khi một cú chém ngang tàn bạo bổ về phía tôi. Khuôn mặt của gã vận động viên thể hình, vẫn cười tươi ngờ nghệch ở chỗ bếp, hứng chiêu đó hộ tôi. Tôi lao tới phía chân Rita. Cô ấy nhảy ra. Tôi để quán tính đẩy tôi quay về đống đổ nát ở quầy tính tiền. Chiếc rìu của tôi vẫn ở ngay chỗ trước đó tôi đặt nó.

Cầm lên món vũ khí mà bạn đã bỏ lại chỉ có thể có một nghĩa: bạn đã sẵn sàng chiến đấu trở lại; không ai lượm món vũ khí họ không định dùng. Rõ ràng rằng tôi không thể mãi mãi chạy trốn. Nếu Rita thật sự muốn giết tôi –– và đến giờ tôi mới bắt đầu nghĩ rằng cô ấy sẽ làm thật –– vậy thì chẳng còn đường thoát nào khác. Né tránh từng đòn tấn công một đã khiến Chiến giáp của tôi kiệt quệ. Đây là lúc để xốc lại tinh thần.

Có một chuyện tôi không cho phép bản thân mình quên đi. Thứ tôi đã tự hứa với mình từ lâu trước khi tôi tìm ra cách thoát ra khỏi vòng lặp này. Ẩn dưới chiếc găng tay ở tay trái là con số 160. Từ khi con số trên đó chỉ mới 5, tôi đã quyết định mang hết những gì tôi có thể học theo tôi tới ngày tiếp theo. Tôi sẽ không bao giờ chia sẻ bí mật về những con số đó với bất kỳ ai. Rita không, Yonabaru không, Ferrell, người huấn luyện cho tôi vô vàn lần cũng không. Chỉ có tôi biết nó có nghĩa là gì.

Con số đó là người bạn thân nhất của tôi, và chỉ cần nó còn ở đó, tôi không còn lo sợ cái chết. Dù Rita có giết tôi cũng không sao. Tôi sẽ không bao giờ đi xa được tới thế này nếu không có cô ấy. Còn gì hợp lý hơn khi báo đáp vị cứu tinh của tôi bằng cái chết của chính tôi?

Nhưng nếu tôi từ bỏ tại đây, mọi thứ sẽ kết thúc. Dũng khí tôi gom góp được trên hòn đảo bị bom oanh tạc đó. Những giọt máu tôi hít vào phổi. Cánh tay tôi để lại trên mặt đất. Tất cả những vòng lặp chết tiệt. Chúng đều sẽ tan biến như khói súng phả ra từ nòng súng. 159 trận chiến chỉ tồn tại trong đầu tôi sẽ ra đi mãi mãi trong vô nghĩa.

Nếu tôi đã cố gắng hết sức và thất bại thì đành chịu vậy. Nhưng tôi rõ ràng không định chết mà không chiến đấu. Rita và tôi rõ ràng đều nghĩ giống nhau. Tôi hiểu cô ấy đang phải trải qua chuyện gì. Địa ngục, cô ấy và tôi là hai người duy nhất trên cái hành tinh chết tiệt này hiểu được. Tôi bò trên mọi mét vuông đất trên Đảo Kotoiushi hòng tìm cách sống sót, cũng giống như những gì Rita đã làm trên chiến trường nào đó ở Hoa Kỳ.

Nếu tôi sống sót, cô ấy sẽ chết, và tôi sẽ không bao giờ tìm lại được ai đó giống như cô ấy nữa. Nếu cô ấy sống, vậy tôi sẽ phải chết. Dù cố suy nghĩ bao nhiêu lần thì cũng không tồn tại lối thoát nào khác. Một trong hai người bọn tôi phải chết, và Rita không muốn nói chuyện để giải quyết. Cô ấy muốn để kĩ năng giữa hai người bọn tôi quyết định. Cô ấy chọn cách thảo luận bằng sắt thép, và tôi phải đưa cho cô ấy một câu trả lời.

Tôi cầm chiếc rìu lên.

Tôi chạy tới giữa căn tin và kiểm trang trọng lượng của nó. Tôi cảm thấy bản thân đang ở trong tình cảnh gần như y hệt hồi thi ăn mơ muối. Cuộc đời thật nực cười nhỉ? Chỉ mới ngày hôm qua thôi, vậy mà tôi có cảm giác như là từ kiếp trước. Rita cũng đã hạ gục tôi trong trận. Tôi nghĩ công bằng mà nói cô ấy có tài năng thiên phú trong thi thố.

Chiếc Chiến giáp đỏ au bước một bước về phía trước, chăm chăm nhìn tôi. Cô ấy đứng ngay mép tầm với của chiếc rìu, thứ hung khí sáng bóng nắm chặt trong tay.

Những âm thanh chiến đấu bên ngoài tràn vào trong căn tin câm lặng. Những vụ nổ như những tiếng trống xập xình đằng xa. Đạn nổ ầm vang trên bầu trời là những âm cao của sáo. Những khẩu súng trường tự động thì đánh những bản gõ phách ngắt quãng. Rita và tôi cùng nhau gõ vang những tiếng chuông làm từ Volfram cacbua.

Không một thính giả nào đứng tại căn tin ngập tràn phế tích này. Từng chồng bàn và ghế đổ lăn lóc là những khán giả duy nhất, yên lặng thưởng thức điệu nhảy chết chóc giữa hai Chiến giáp đỏ rực và màu cát. Chúng tôi di chuyển theo hình trôn ốc, khi Rita xoay, cô liền để lại một vệt dài trên sàn bê tông. Chúng tôi nhảy múa trong một buổi ballet chiến tranh, bao bọc bởi thứ được cho là đỉnh cao khoa học của nhân loại, hai thanh vũ khí hung tàn ngâm nga bài điếu ca ngàn tuổi.

Lưỡi rìu của tôi đã mẻ và cùn. Chiến giáp của tôi khảm đầy những vết xước, pin năng lượng chẳng còn lại bao nhiêu. Cơ bắp của tôi lúc này chỉ hoạt động dựa vào ý chí.

Một vụ nổ kinh hoàng làm rung chuyển cả căn tin. Chúng tôi nhảy lên trước tiếng nổ.

Tôi biết đòn tiếp theo của cô ấy sẽ là một đòn chí mạng. Không thể nào tránh được nó. Không còn thời gian suy nghĩ nữa –– suy nghĩ là để dành khi huấn luyện. Chiến trường chỉ có hành động. Kinh nghiệm thấm đẫm từng centimet trên cơ thể tôi qua 159 trận chiến hướng dẫn từng động tác của tôi.

Rita đưa chiếc rìu ra sau, chuẩn bị vung tới. Rìu của tôi đáp trả từ bên dưới. Hai lưỡi rìu khổng lồ đan vào nhau, xé tan từng mảnh giáp.

Chỉ có một sự khác biệt duy nhất giữa tôi và Rita. Rita học chiến đấu với Mimic một mình. Tôi học chiến đấu với Mimic bằng cách quan sát Rita. Thời điểm chính xác mà cô ấy vung rìu, bước tiếp theo của cô ấy –– hệ điều hành trong tôi đều đã thu hết chúng lại. Tôi biết rõ hành động tiếp theo của cô ấy. Đó là lý do cú chém của Rita chỉ sượt qua tôi, còn cú chém của tôi thì xé toạc chiến giáp của cô ấy.

Một cái lỗ mở ra trên bộ giáp màu đỏ ối.

“Rita!”

Chiếc rìu chiến run rẩy trong tay cô ấy. Chiến giáp của Rita đã hoạt động một cách tối ưu trong việc loại bỏ hết những mệnh lệnh không chủ đích do cơn rối loạn trong cơ bắp của cô ấy. Cán rìu volfram cacbua cọ xát lẹt xẹt với găng tay bằng sắt. Máu, dầu nhớt và vài loại chất lỏng chưa xác định rỉ ra từ vết nứt toang hoác trên giáp của cô ấy. Khung cảnh đó quen thuộc đến kỳ quái với tôi, và lại một cơn khủng hoảng nữa tràn về. Cô ấy vươn tay ra và mò mẫm trên giáp vai của tôi. Tín hiệu liên lạc truyền tới. Giọng của Rita vang vọng trong mũ bảo hộ của tôi.

“Anh thắng rồi, Keiji Kiriya.” Chiến giáp đỏ au tựa sát vào tôi. Giọng của Rita khô khốc và tràn ngập đau đớn.

“Rita –– tại sao?”

“Tôi đã biết chuyện này từ lâu rồi. Kể từ khi tôi nhận được tín hiệu của Mimic lần đầu tiên. Trận chiến luôn kết thúc.”

“Cái gì? Tôi không ––“

“Anh là người khiến vòng lặp này kết thúc.” Rita ho sù sụ, âm thanh cao tần vang vọng trong đường dẫn.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra. Khi tôi gặp Rita vào ngày hôm qua, cô ấy đã quyết định bản thân sẽ là người phải chết. Tôi không hề nhận ra chuyện này vào lúc đó. Tôi nghĩ tôi chỉ vô tình chọn sai phương hướng. Tôi đáng ra phải cố tìm cách để cứu cô ấy, vậy mà tôi lại để ngày hôm đó trượt qua kẽ tay.

“Tôi xin lỗi, Rita. Tôi –– tôi không biết.”

“Đừng xin lỗi. Anh thắng rồi.”

“Thắng ư? Chúng ta có thể... cứ lặp lại chuyện này không? Chúng ta có thể sẽ không bao giờ thoát ra khỏi vòng lặp, nhưng chúng ta sẽ ở bên nhau. Mãi mãi. Chúng ta có thể ở bên nhau còn dài hơn cả một đời người. Mỗi ngày đều sẽ là một trận chiến, nhưng chúng ta có thể xử lý trận chiến đó. Nếu tôi phải giết một ngàn con Mimic, một triệu, tôi vẫn sẽ làm. Chúng ta sẽ làm chuyện đó cùng nhau.”

“Mỗi buổi sáng anh sẽ thức dậy cùng với một Rita Vrataski không biết rằng anh có tồn tại.”

“Tôi không quan tâm.”

Rita lắc đầu. “Anh không có quyền lựa chọn. Anh phải phá vỡ vòng lặp trước khi chuyện xảy ra với tôi xảy ra với anh. Kết thúc mớ quỷ sứ này khi anh còn có thể.”

“Tôi không thể hy sinh cô vì điều đó.”

“Keiji Kiriya mà tôi biết sẽ không hy sinh cả nhân loại chỉ vì bản thân mình.”

“Rita ––“

“Không còn nhiều thời gian nữa. Nếu như anh có gì muốn nói, cứ nói đi.” Chiếc chiến giáp đỏ rực chùng xuống.

“Anh sẽ ở bên em tới khi em chết. Anh –– anh yêu em.”

“Tốt lắm. Em cũng không muốn chết một mình đâu.”

Khuôn mặt cô ấy nấp sau chiếc mũ bảo hiểm, và tôi mừng vì điều đó. Chẳng may nếu tôi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô ấy, tôi sẽ không bao giờ kết thúc được vòng lặp và để mặc cô ấy mãi mãi. Ánh tà dương, đỏ và âm ỉ nơi phương trường phía Tây, phủ lên Chiến giáp màu đỏ rực ấy, bao bọc nó trong vầng hào quang rực rỡ màu hồng ngọc.

“Trận chiến dài thật, Keiji. Đã là hoàng hôn rồi.”

“Đẹp thật đấy.”

“Tên khốn ủy mị.” Trong giọng cô ấy pha lẫn tiếng cười. “Em ghét bầu trời màu đỏ.”

Đó là những lời cuối cùng của cô ấy.