[Allkuro] Chiếc Bóng Thất Lạc

Chương 23



"Tốt quá".

Nữ sinh tóc hồng nhìn không chớp mắt về phía sân bóng rổ. Vừa vui mừng vừa hâm mộ.

Giờ ăn trưa, mọi người trong thế hệ kì Tích tích và quản lý của câu lạc bộ tụ tập cùng ăn cơm.

"Murasakibaracchi, tớ sẽ không để cậu cướp đồ ăn của tớ đâu." Kise ôm chặt cơm hộp, che chắn.

"Cậu mau đem tempura cho tớ ăn nếu không muốn bị nghiền bạo."

Murasakibara từng bước tới gần.

"Akashicchi, mau quản tên tham ăn này đii". Kise đành hướng vị tóc đỏ đang nhàn hạ cầu cứu.

Kết quả Akashi lại nói.

"Atsushi, chừa lại cho cậu ta 1 chút".

"Haha. Đáng đời" Nhìn Kise thảm hại, Aomine sảng khoái cười.

Không đợi hắn cười trên nỗi đau của người khác xong, Murasakibara đã đổi mục tiêu sang hắn. Dùng thân hình khổng lồ đè hắn ra đoạt thịt viên.

"Đừng lấy của tôi. Midorima cũng có kìa."

"Aomine, câm miệng". Midorima cảm thấy toi rồi.

"A. Để tớ đến xem của Midochin."

"Tôi sẽ không cho cậu."

“Đáng giận, thật quá đáng!”

Kise vừa ăn chút cơm còn thừa lại vừa oán giận.

"Mọi người thật tràn đầy sức sống."

Kise nhìn sang Moimoi vừa lên tiếng.

"Thật hy vọng chúng ta mãi mãi như thế này."

"Moimoicchi, sao lại nói những lời này?"

Nghe câu hỏi của Kise ánh mắt Moimoi hơi tối lại. Cô lo lắng, có cách nào để bọn họ luôn luôn hoà thuận như thế này không?

“Không, không có gì......” Như đi vào cõi thần tiên trở về Momoi che giấu cười, giống như nhớ tới chuyện gì, cô lại hỏi.

"Kichan, gần đây cậu cùng Tetsukun chơi bóng đúng không?"

"Ừm. Mà sao Moimoicchi biết?"

"Tớ đi ngang qua thì nhìn thấy. Tớ chưa bao giờ nghĩ 2 cậu có thể chơi vui như vậy."

Cùng Kurokocchi bên nhau chơi bóng, Kise cười. Moimoi rất lâu rồi chưa nhìn thấy nụ cười thật tâm ấy, trông cậu ấy rất thoả mãn.

"Tớ cũng không biết vì sao, cùng Kurokocchi chơi 1 lần liền muốn những lần tiếp theo. Cứ như vậy chơi rất nhiều ngày rồi". Kise ngượng ngùng gãi đầu.

“Kise-chin đi tìm Kurochin chơi bóng?” Ăn uống no đủ xong, Murasakibara nghe hai người nói chuyện, thuận miệng nói một câu.

Những người khác cũng chú ý tới bên này.

"Cái gì, Kise cậu đi tìm tên nhóc đó cùng chơi bóng. Có nhầm không, kỹ thuật của cậu ta yếu kém như thế." Aomine không vui.

"Đúng vậy đó Kisechin, không thú vị đâu. Cùng với người không có tài năng chơi bóng làm gì..." Murasakibara phụ hoạ.

“Mới không phải đâu!” Nghe những lời này, Kise lập tức bất mãn, phản bác “Cùng Kurokocchi chơi bóng thực vui vẻ!”

"Chơi bóng rổ cùng đối thủ mạnh mới có ý nghĩa". Aomine khinh thường.

"Hiện tại tôi càng thấy bóng rổ nhàm chán, có thể thắng tôi chỉ có bản thân tôi."

“Aominecchi sao lại có thể nói lời này. Lúc trước cậu không phải cũng thực chờ mong cùng Kurokocchi chơi bóng sao!”

"Yếu đuối như vậy làm tôi rất thất vọng."

"Aominecchi xấu xa." Kise tạc mao.

"Tuy rằng Kurokocchi rất kém cỏi, nhưng cùng câụ ấy chơi bóng rổ có thể phát hiện rất nhiều lạc thú!”

"Lạc thú? Nực cười. Trừ bỏ thắng lợi còn có gì lạc thú chứ."

Kise tức đến nghẹn lời. Đúng là trong suy nghĩ của Teiko luôn luôn chỉ có thắng lợi. Hắn cũng đồng ý với cái này nhưng mà hắn không hy vọng bọn họ nói Kurokocchi như thế, phủ nhận hết thảy của Kurokocchi.

“Ryota đi tìm Tetsuya sao?” Hồi lâu chưa lên tiếng, đội trưởng đại nhân mở miệng.

"Đúng vậy." Kise nặng nề đáp.

"Tuy rằng đó là chuyện cá nhân của cậu, nhưng tôi không muốn thấy cậu trễ luyện tập. Cái loại chuyện chơi đùa vô nghĩa như thế làm ít đi" Akashi lạnh lùng nói, hắn không thích kẻ yếu vô dụng như Kuroko Tetsuya.

Cùng Kurokocchi chơi bóng rổ là không có ý nghĩa sao? Không thể làm chính mình năng lực càng tiến thêm một bước, cho nên chính là không có ý nghĩa sao? Kise càng ngày càng không hiểu được, chính mình là vì cái gì bắt đầu với bóng rổ, lại là vì tiếp tục chơi bóng rổ a? Mỗi ngày máy móc huấn luyện, sau đó hoàn thành nhiệm vụ giống nhau là thắng được các trận thi đấu...... Chẳng lẽ như thế mới là có ý nghĩa à?

“Tuy rằng Kurokocchi làm không tốt, nhưng tớ không tán thành cách nói của các cậu.” Đột nhiên đứng lên, Kise dùng khuôn mặt và giọng nói vô cũng nghiêm túc, không còn cợt nhả như ngày thường.

Midorima nghe hết mọi thứ nhưng không có ý xen vào. Kise chơi bóng ro cùng Kuroko hắn đã sớm biết.

Mấy ngày trước...

Cha mẹ Midorima đi công tác nên sau khi tan học hắn không về nhà ngay. Tùy ý đi dạo ở công viên, cũng tranh thủ tìm kiếm vật may mắn.

Tới giờ cơm tối, trong nhà không ai Midorima quyết định đến cửa hàng "M" để ăn.

"Xin chào, Midorima-kun."

Đột nhiên có người xuất hiện làm Midorima giật mình. Suýt nữa bị sặc, Midorima khó khăn nhìn người ngồi đối diện.

"Kuroko?! Cậu ở đây từ bao giờ?"

"Tớ ngồi đây trước cả Midorima đấy."

Midorima: "...."

Tên nhóc này có độ tồn tại thấp đến thần kì.

"Cậu ăn nhiêù như thế?"

Nhìn mâm đồ ăn trên bàn, Midorima cảm thán. Tuy rằng lượng đồ ăn thua Murasakibara và Aomine nhưng người này là Kuroko bé nhỏ mà?!

"Ừm. Bởi vì gần đây tớ hay chơi bóng cùng Kise-kun, năng lượng bị tiêu hao nhiều lắm."

“Cậu cùng Kise? Chơi bóng? Sao lại thế này?” Midorima rõ ràng kinh ngạc.

"À, tại vì đột nhiên tớ muốn chơi bóng rổ. Lúc luyện tập tình cờ gặp Kise-kun. Sau đó cậu ấy thường xuyên tới tìm tớ cùng chơi." Kuroko vừa hút vanila milkshake vừa trả lời.

Nguyên nhân Kise huấn luyện ở trường xong liền chạy mất là đây. Midorima nhương mày.

"Cậu có thể cùng Kise chơi bóng lâu như vậy mà vẫn còn tốt."

"Hả? Kise-kun cũng không phải quái thú mà" Kuroko chớp chớp đôi mắt xanh lam, nghi ngờ nhìn Midorima.

Midorima đầu đầy hắc tuyến.

"Ý tôi nói kỹ thuật của Kise tốt hơn cậu. Tuy rằng cậu ta vẫn không bằng tôi nhưng mà cậu chơi với Kise không bị hành?"

"Mỗi lần chơi cùng Kise-kun xong tớ mệt không thở nổi luôn." Kuroko cười vui vẻ.

Midorima bất mãn. Chơi bóng rổ dùng hết sức mà vẫn không lấy được điểm thì còn gọi gì là chơi.

“Chính là, Kise-kun cùng tớ chơi bóng rổ sẽ làm tớ thực vui vẻ.” Kuroko tươi cười, hồn nhiên mà tốt đẹp.

Midorima sửng sốt.

“Tớ cũng không biết vì cái gì, trước kia thế hệ kì tích cùng nhau chơi bóng rổ, tớ cũng cho rằng thắng lợi chính là hết thảy,  gần đây cùng Kurokocchi chơi bóng, tớ mới phát hiện, kỳ thật không cần luôn nghĩ thắng là đưong nhiên.” Bên này, Kise một đối ba, cho dù ở vào thế yếu nhưng vẫn kiên trì mở miệng.

Akashi ánh mắt đột nhiên trở nên bén nhọn.

“Ryota, thu hồi câu nói vừa rồi. Phải biết rằng, thắng lợi mới là mục đích của chơi bóng rổ.”

“Đúng vậy, Kise-chin......” Murasakibara phụ họa, “Tuy rằng tớ không thích bóng rổ, nhưng là tớ càng chán ghét thua.”

“Tớ, tớ cũng chưa nói muốn thua...” Kise khí thế lập tức liền yếu đi, “Chỉ là...?”

******

“Murasakibara-kun, hiện tại vẫn là cảm thấy bóng rổ thực nhàm chán sao?”

“Cứ nói về đề tài này, cho dù là Kurochin cũng sẽ bị tớ nghiền bạo.”

“Murasakibara-kun, vẫn là cảm thấy thắng lợi chính là hết thảy sao.”

“Tớ không hiểu cái gì là thú vị cái gì là vui sướng, chỉ là thích thắng lợi, vì thế mà chơi bóng, không được sao?”

Nhìn phía Kise còn đang ríu tít giải thích, Murasakibara đột nhiên nhớ tới giấc mộng.