[Allkuro] Chiếc Bóng Thất Lạc

Chương 33



"Tetsu, cậu vừa nói gì?"

Aomine kinh ngạc nhìn Kuroko, hắn hoài nghi bản thân vừa nghe lầm. Mà hoài nghi chính mình nghe lầm còn có một người khác, đó chính là Kise, nhưng trái ngược với tâm trạng của Aomine, Kise có thêm cái sự hạnh phúc sung sướng nữa.

"Kurokocchi vừa mới nói cái gì? Kurokocchi nói muốn cùng tớ làm cộng sự? Không phải đâu? Kurokocchi Kurokocchi ~ hừ hừ, Kurokocchi ơi ánh mắt cậu thật tốt ~"

"Akashi-kun, xin hỏi có thể chứ?" Kuroko chờ đợi Akashi trả lời.

Nói thật, Akashi cũng có chút kinh ngạc. Không nghĩ tới Kuroko đưa ra yêu cầu đổi Aomine thành Kise. Aomine so với Kise mạnh hơn nhiều. Akashi thầm nghĩ hắn đồng ý với cách làm của Aomine, chỉ cần hắn ở trong tình huống vừa rồi, hắn cũng sẽ vứt bỏ đồng đội vô dụng như Kuroko, tự mình dành chiến thắng. Kuroko ánh mắt...... Đó là muốn thắng.

"Tetsuya hỏi tớ làm gì? cậu hẳn nên hỏi ý kiến của đối thủ." Akashi cười, mang tâm trạng muốn tiếp túc xem diễn.

"Tớ hiểu rồi, Akashi-kun."

Vì thế, Kuroko đi đến trước mặt nam sinh tóc đen, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Làm phiền một chút, Tóc Đen-kun, Xin hỏi tôi có thể đổi đồng đội không?"

"Hừ hừ ~ tuy rằng không biết mày muốn làm sao, nhưng tao chắc chắn bọn mày vẫn sẽ bị chơi đến hỏng" Nam sinh tóc đen cười khinh thường.

"Ừm, cảm ơn." Kuroko lịch sự cúi người.

"Như thế nào, Tetsuya không nghĩ muốn hỏi ý kiến của Daiki sao?" Akashi lại cười nói.

"Không quan trọng" Kuroko vô cảm đáp " Aomine tự mình quyết định thì tớ cũng làm được, không cần phải hỏi ý kiến cậu ấy."

"Tetsu, cậu......"

Aomine bị câu nói của Kuroko làm khó chịu. Nhưng hắn lại không thể phản bác. Kuroko lạnh nhạt đối với hắn, lòng hắn nghẹn lại, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì mới tốt. Có phải hắn đã chọc cho Tetsu tức giận không?

"Aomine-kun, phiền cậu đứng sang một bên để tớ với Kise-kun thi đấu"

"Chết tiệt" Aomine bắt đầu bực bội nhưng cũng chỉ có thể rời sân nhường lại cho Kise.

Giọng nói của Tetsu hoàn toàn xa cách khi nói chuyện với hắn. Cậu ấy dám ghét bỏ hắn? Hừ. Để tôi xem cậu và tên tóc vàng này có thể làm gì hơn tôi. Nghĩ vậy Aomine cười nhạt chờ xem hai người bị mất mặt.

"Làm phiền cậu rồi, Kise-kun" Kuroko quay sang nhẹ nhàng nói với Kise vẫn đang đắm chìm trong niềm vui.

"Tốt quá, Kurokocchiii. Chúng ta sẽ thắng"

"Haha, Tóc Đen, nghe bọn họ nói gì không? Muốn đánh bại chúng ta... HAHAHA" Tóc cam cười lớn, chế nhạo mà nói với Tóc Đen.

Tóc Đen cũng cười nhếch mép đáp lại.

Midorima hơi lo lắng. Hai người kia cũng không phải hạng tầm thường, đều là trụ cột trong CLB bóng rổ lừng danh thuộc đội tuyển chính thức. Nếu thế hệ kì tích đấu thì có thể thắng là tốt nhất, nhưng bây giờ là Kise và Kuroko. Hắn không an tâm lắm.

Trong lúc Midorima còn đang băn khoăn thì trận đấu đã bắt đầu. Thế trận hoàn toàn thay đổi. Không còn giống trận đầu nữa.

Aomine ngơ ngác nhìn khí chất của Kuroko hoàn toàn thay đổi. Vẫn mờ nhạt như mọi khi nhưng lần này mang thêm cả sự lạnh lùng, dứt khoát. Lúc đối thủ chủ quan, ngay lập tức cướp được bóng. Cậu làm ra tư thế chuyền bóng... Aomine nghiến răng, ngu ngốc, cậu sẽ bị chặn... Nhưng giây tiếp theo, hai mắt hắn trừng lớn...

Bóng rổ xuyên qua tay Tóc Đen, thuận lợi đến tay Kise. Đã sớm có chuẩn bị, Kise nhanh chóng di chuyển bóng lên xuống chạy đến phí khung thành đối phương, thành công cho bóng vào rổ.

"Cậu ấy đã có thể sử dụng chuyền bóng siêu tốc ư?" Midorima mấp máy môi tự hỏi.

Sắc mặt của Aomine trở nên rất khó coi. Akashi không biểu hiện gì ra mặt nhưng trong lòng cuộn sóng. Tetsuya so với trận đầu như hai người hoàn toàn khác nhau. Midorima thật ra mới chỉ nói cho Akashi chuyện Kuroko giúp đội viên tăng năng lực, nhưng chưa nói khả năng của Kuroko là tùy người mà phát huy.

Hơn mười phút sau đó, đội hai người Kuroko và Kise chiếm ưu thế.

"Còn có năng lực kiểu này?" Tóc đen tối sầm mặt, bóp chặt tay tức giận.

"Chúng ta giờ làm thế nào đây?" Tóc đen cũng ngạc nhiên hỏi, thế hệ kì tích quả nhiên danh bất hư truyền.

"Quản bọn chúng là thiên tài hay cái gì, hủy diệt rồi thì sẽ trở thành đống rác rưởi thôi" Tóc Đen cười quỷ dị. Ánh mắt dừng trên người Kuroko, liếm môi.

.....

"Kurokocchiiii..."

Kise đang di chuyển bóng, phát hiện tình huống bên kia, bất chấp tất cả ném quả bóng đi chạy tới.

Kuroko sững sờ đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn Tóc Đen dùng khuỷu tay muốn nện vào mặt cậu... nhưng không có trúng.

Aomine nhìn Kise ôm chặt Kuroko trong ngực, bảo vệ cậu. Nội tâm hắn xao động, khó chịu... cực kỳ khó chịu...

Trong thi đấu xuất hiện tình huống này chính là phạm quy. Akashi cũng không ngồi yên nữa.

"Thủ đoạn thật hèn hạ" Akashi ngoài cười nhưng trong không cười đi lên phía trước, dám động tay động chân với người mà hắn coi trọng. Chán sống rồi đúng không? Hắn còn không bao giờ bạo lực với cậu ấy, dù ghét hay không, vậy mà người khác lại dám? Nhưng mà, hắn chỉ vì chuyện này mà tức giận à?

"Kurokocchi có sao không?" Kise lo lắng xem xét người Kuroko từ đầu đến chân, xoay trái xoay phải.

"Tớ không sao đâu, Kise-kun" Kuroko mím môi.

"Hừ...hừ. Dù sao cũng chơi đùa chút thôi mà, thêm chút gia vị thì sao chứ?" Tóc đen đút hai tay vào túi quần, ngạo mạn coi thường.

"Đúng vậy nhỉ?" Akashi cười, đôi mắt khác màu nhìn chằm chằm Tóc Đen.

Nụ cười của Tóc Đen cứng đờ, gã không động đậy nổi? Giây tiếp theo, cả người mất thăng bằng mà ngã xuống. Chuyện gì xảy ra? Đối mặt với Akashi, nội tâm của gã rơi vào khủng hoảng... Chỉ là một thằng nhóc thấp bé, vì sao gã lại bị thế này...?

"Tóc Đen" Tóc nâu sững sờ run rẩy, người đó là đội trưởng của Thế hệ kì tích, Akashi Seijurou sao? Gã đứng xa xa vẫn cảm nhận được khí chất bức người, gã muốn đi qua đỡ Tóc Đen đứng dậy nhưng bị Tóc Đen hất tay ra.

"Hừ... Hôm nay tao tạm tha bọn mày. Một đám nhóc trung học không biết điều." Tóc Đen tự mình đứng lên.

Trước ánh mắt đáng sợ của Akashi, nhanh chóng cùng nhau bỏ đi.

"A!? Đi rồi à?" Kise nhìn theo hướng hai tên kia đi khỏi, thở dài "Tuy rằng thủ đoạn chơi xấu nhưng không thể phủ nhận thực lực khá mạnh. Tớ còn chưa chân chính đánh bại bọn họ mà đã đi rồi..."

"Hừ, chơi tiếp chắc chắn cậu sẽ bị thua" Midorima khoanh tay nói "Bọn họ còn chưa tung hết thực lực"

"Cái gì chứ? Thật vậy à?"

"Được rồi. Thời gian cũng đã muộn, tất cả mọi người trở về nhà đi" Akashi nhìn lướt qua những người đang có mặt.

Aomine còn ngồi nguyên ở vị trí cạnh bồn hoa, cúi đầu suy nghĩ gì đó. Akashi đoán tên này đang khó chịu, nhung dù sao cũng là chuyện của cậu ta.

Cuối cùng, nhìn đến Kuroko, Akashi hơi nghiêng đầu, cười nói:

"Tetsuya, cậu ở lại, chúng ta nói chuyện".