Âm Hôn Khác Biệt

Chương 13: Kỷ Hạo Du, em sẽ đi tìm anh



"Hạo Du, em không sao, em đã nghĩ kỹ rồi, em sẽ đi tìm kiếm chứng cứ, báo thù cho anh. Hoa Hoa nói ngày đó cô bé đã nhìn thấy Kỷ Thần Vĩ cầm lấy túi của anh, nếu tìm được chiếc túi đó là có thể chứng minh anh ta đã có mặt tại hiện trường."

Kỷ Hạo Du chăm chú nhìn cô.

Đồ ngốc, nếu chỉ là Kỷ Thần Vĩ, anh đã không cần phải lo lắng nhiều như vậy, những người đó khó đối phó hơn Kỷ Thần Vĩ rất nhiều.

Anh không thể nói cho cô biết, nếu cô biết, có lẽ cô sẽ sợ, có lẽ...

Anh không dám nghĩ, một ngày nào đó, khi cô biết tất cả những chuyện này, cô có trách anh hay oán hận anh không.

Giờ đây, anh chỉ mong ở bên cô nhiều hơn và bảo vệ cô thật tốt, dù thời gian có ngắn ngủi.

Hôm nay, Ngải Mạn Thu tới tìm Đinh Tâm Nguyệt.

"Mạn Thu, chúng ta đi đâu vậy?" Ngồi trên xe, Đinh Tâm Nguyệt có chút khó hiểu.

"Tâm Nguyệt, liền tính là cậu có hận chú Đinh, nhưng hôm nay dù sao cũng là sinh nhật của ông ấy, cậu chẳng lẽ cũng không muốn quay về gặp chú ấy sao?" Ngải Mạn Thu kéo tay cô, nhẹ giọng nói.

Sinh nhật của cha?

Đúng vậy, làm sao cô có thể quên được chuyện này, ngày cô kết hôn, cha cô đã làm trái tim cô tan nát.

Đã từng, bọn họ cũng là một gia đình hạnh phúc, nhưng sau khi mẹ cô bỏ đi, cô chỉ là công cụ kiếm tiền mà cha cô nuôi cô để kết hôn với Kỷ Hạo Du.

"Mạn Thu, cảm ơn cậu, tớ..."

Đột ngột phanh gấp, Đinh Tâm Nguyệt đụng đầu về phía trước, đầu choáng váng.

"Tâm Nguyệt, cậu không sao chứ?" Ngải Mạn Thu không sao, kéo Đinh Tâm Nguyệt qua, giúp cô xoa trán.

"Cậu ở đây một chút, tớ sẽ lập tức quay lại!" Ngải Mạn Thu nhìn ra bên ngoài, để Đinh Tâm Nguyệt ở lại, một mình xuống xe.

Khi Ngải Mạn Thu mở cửa xe, một trận gió ập tới, trên trán hơi lạnh.

Cô giơ tay lên sờ thì thấy nhớp nháp, trước mắt là máu.

Vừa mới...

Cô chưa kịp phản ứng thì chỉ cảm thấy xe đang tiến về phía trước, tài xế ngồi ở ghế lái không biết đã xuống xe lúc nào, trên xe chỉ có cô.

Cô hoảng sợ nhìn xung quanh, xe trượt càng lúc càng nhanh, chỉ thấy Ngải Mạn Thu đứng ở nơi đó, càng ngày càng xa.

"Mạn Thu..."

Cô cố gắng gọi cho cô ấy, nhưng Ngải Mạn Thu chỉ mỉm cười với cô, nụ cười đó làm cô cảm thấy rất chói mắt.

Phía sau xe, như có vô số bàn tay đang đẩy xe về phía trước, đôi bàn tay đen kịt, móng tay thon dài sắc nhọn, còn bị che khuất nửa người trên làm cô hoảng sợ đẩy ra sau, lưng tựa vào ghế.

Kỷ Hạo Du, anh đang ở đâu?

Giờ phút này, trong đầu cô chỉ xuất hiện Kỷ Hạo Du, như thể anh chính là điểm tựa duy nhất của cô.

Hai tay gắt gao nắm chặt chỗ dựa của tựa lưng.

Nhìn lại phía sau, đầu xe đang ở bên cạnh mép vực, chỉ cần hơi chút dùng sức, xe sẽ rơi xuống.

Liếc mắt nhìn xuống, phía dưới là vực sâu vạn trượng, sâu không thấy đáy. Nếu rơi xuống sẽ thịt nát xương tan.

"Không!" Đinh Tâm Nguyệt hét lên trong lòng, nhưng không được.

Bùm!

m thanh thanh thúy lọt vào trong tai, chiếc xe mất đi trọng tâm, rơi xuống. Cùng rơi xuống còn có trái tim của Đinh Tâm Nguyệt.

Ở bên trong xe, Đinh Tâm Nguyệt theo xe lăn qua lộn lại khi chiếc xe bị lật.

Vô số đôi bàn tay đen kịt đang nắm lấy cô, đầu cô đau đớn, quần áo trên người cũng lộn xộn, hơn nữa cơ thể giống như bị kim đâm, đau đến muốn thét chói tai, nhưng há mồm lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Cô muốn đẩy những đôi tay đó ra nhưng cơ thể cô dường như bị khóa chặt và không thể cử động.

Nhìn lên, những khuôn mặt dữ tợn nhìn chằm chằm vào cô một cách độc ác, như thể cô là thức ăn của họ, vào giờ phút này, họ đang thưởng thức nó. Đôi bàn tay như móng vuốt của chúng xé toạc cơ thể cô giống như hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm, đau đến hít thở không thông.

Bùm!

Một âm thanh thanh thúy lọt vào trong tai, từ bên trên một tảng đá không biết từ đâu đập xuống và va vào chiếc xe. Xe mất đi trọng tâm, rơi xuống vực thẳm...

Editor: Nghiên Di