Âm Hôn Khác Biệt

Chương 16: Sao anh nỡ lòng rời xa em



Ngày hôm sau, Đinh Tâm Nguyệt đưa Dương Hoa Hoa ra cửa, nhưng lại có một cái đuôi lớn theo phía sau.

Cô muốn đi tìm âm dương sư để xem có thể giúp cô xem tình hình của Kỷ Hạo Du hay không. Biết Kỷ Thần Vĩ nhất định sẽ không yên tâm để cô ra khỏi cửa.

Đầu tiên bọn họ đi đến một cửa hàng trang sức xem trang sức bên trong, sau đó đến cửa hàng quần áo đi dạo một vòng.

Đang thử quần áo, cô nhân cơ hội chuồn mất, Dương Hoa Hoa ở lại nơi đó.

Trước đó cô đã hỏi thăm qua, ở trên thành phố Giang cũ có một âm dương sư rất lợi hại, cô lập tức đi tới nơi đó.

Đường phố ở đây đầy ổ gà và đi lại gập ghềnh.

Cánh cửa vừa đóng, Đinh Tâm Nguyệt đang định giơ tay định gõ cửa thì lại nghe thấy tiếng nói từ bên trong, "Mời vào!"

Tuy cô có chút ngạc nhiên, nhưng có thể biết bên ngoài có người, quả thực có chút năng lực.

Bên trong tối đen như mực, những câu thần chú và những thứ tương tự treo ở khắp mọi nơi.

Một bóng người gầy ốm đang ngồi xếp bằng ở phía trước.

"Đại sư, xin chào!"

"Hoan nghênh âm dương nương tử đến với mảnh đất nhỏ của tôi." Đột nhiên, đại sư bật cười, giọng nói có chút quái dị.

Cô nhíu mày, cô còn chưa kịp mở miệng, đại sư kia lại lên tiếng, "Trong lòng cô hẳn là có rất nhiều thắc mắc, đến, cô ngồi xuống trước đi!"

Nhìn vào chỗ đại sư chỉ, nơi đó có một cái cái đệm, nhìn qua có chút cũ.

Đang ngồi trên đó, đại sư vừa xoay người lại, cô liền bắt gặp đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, nếu nhìn kỹ thì tối đen đến rợn người.

"Ông biết tôi?" Đinh Tâm Nguyệt hỏi.

"Nếu như tôi còn không biết âm dương nương tử là ai, ta còn làm âm dương sư làm chi?"

" m dương nương tử?" Đinh Tâm Nguyệt không hiểu.

"Cô có thể thấy hồn ma, phải không?"

Đinh Tâm Nguyệt gật đầu.

"Trên đời này, chỉ có một người còn sống có thể nhìn thấy hồn ma, chỉ có một, đó chính là cô, âm dương nương tử!". Truyện Tổng Tài

Lời nói của ông khiến Đinh Tâm Nguyệt càng ngạc nhiên hơn.

Trở lại cửa hàng quần áo, cái đuôi kia vẫn còn quan sát  ở bên ngoài.

Lời nói của đại sư khiến tim cô đập thình thịch không thể giải thích được.

"Cuộc hôn nhân của cô là âm hôn, từ ngày cô và Kỷ Hạo Du ở chung một phòng, đôi mắt âm dương của cô liền mở ra. Đó là lý do tại sao bây giờ cô có thể nhìn thấy hồn ma, nhưng trước đây không thể thấy được."

"Cô đã được định sẵn là sẽ gả cho Kỷ Hạo Du!"

"Cậu ta quá yêu cô, muốn vì cô mà giành lấy cơ hội, có thể sẽ khiến cô mất nhiều hơn được!"

Cơ hội?

Kỷ Hạo Du rốt cuộc đang làm cái gì?

Cô vẫn luôn cảm thấy Kỷ Hạo Du có chuyện gì gạt cô, nhưng cô không biết chuyện gì.

"Cậu ta còn chưa biến mất, cậu ta còn sẽ lại trở về." Lời nói cuối cùng của đại sư đã làm cô thả lỏng hơn một chút.

Trong phòng thay đồ, cô mới vừa cởi ra thay quần áo mới liền phát hiện sống lưng lạnh toát, quay đầu nhìn lại, chính là Kỷ Hạo Du, sắc mặt đã trở lại bình thường.

"Dáng người vẫn rất tốt, nhưng sao gương mặt lại gầy nhiều như vậy?" Kỷ Hạo Du đau lòng sờ gương mặt cô.

"Em tưởng anh..." Nói đến đây hơi nghẹn ngào.

"Đừng lo lắng, làm sao anh nỡ lòng rời xa em." Kỷ Hạo Du một tay ôm cô vào trong ngực, nhiệt độ thiêu đốt khiến khuôn mặt cô lại nở nụ cười.

Không biết từ khi nào cô đã không thể rời xa anh.

Từ nỗi sợ hãi ban đầu cho đến sự miễn cưỡng sau này, đến sự lưu luyến và mong đợi hiện tại.

Có lẽ đây là tình yêu!

Cô đã yêu anh, cho dù âm dương cách biệt, cho dù có thể ở bên anh thêm một giây phút nào, cô cũng không muốn lãng phí.

Đột nhiên, cô kiễng chân lên hôn lên bờ môi gợi cảm.

Dù hơi bị sốc nhưng anh lập tức phản ứng lại, đảo khách thành chủ, đem cô đẩy vào tường của phòng thử đồ.

Editor: Nghiên Di