Âm Hôn Khác Biệt

Chương 6: Anh thật sự tồn tại



Không khí sáng sớm mới mẻ nhất.

Đinh Tâm Nguyệt trở mình, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngồi bật dậy, nhìn thấy chỉ có một mình cô trên giường, trái tim của cô rốt cuộc buông xuống, nhưng khi cúi đầu thấy thân thể của mình trần như nhộng, cô sững sờ.

Tối hôm qua...

"Làm sao vậy?" Đầu giường truyền đến một câu hỏi, giọng từ tính, ôn nhu.

Đinh Tâm Nguyệt sợ tới mức nhảy dựng lên, dựa vào đầu giường, đề phòng nhìn quanh phòng.

"Anh là ai? Ra đây!"

Trong mắt đầy sự sợ hãi.

Cô vừa dứt lời, bên cạnh cô liền xuất hiện một người.

Anh dựa đầu vào giường, nửa người trên lộ ra da thịt màu đồng cổ, một đôi chân thon dài thẳng tắp. Khi nhìn đến khuôn mặt của anh, Đinh Tâm Nguyệt rốt cuộc không kìm được nội tâm sợ hãi, "A..."

Tuy nhiên, toàn bộ âm thanh cô phát ra nháy mắt bị người đàn ông bên cạnh chặn lại.

Ngón tay thon dài bưng kín miệng cô, làm cô không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể hoảng sợ mở to hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc mà lại xa lạ kia.

Kỷ Hạo Du?

Nhưng mà khuôn mặt anh lúc này hồng nhuận, làm sao có thể giống Kỷ Hạo Du khuôn mặt trắng bệch trong quan tài kia?

Nhưng...

"Nếu em không hét, anh sẽ buông em ra!" Giọng nói mê hoặc của người đàn ông truyền đến.

Cuối cùng bất đắc dĩ Đinh Tâm Nguyệt chỉ có thể thỏa hiệp gật đầu, nhưng mới vừa được đến tự do liền lại muốn kêu.

Lúc này đây, miệng cô bị chặn bởi môi của người đàn ông.

Đôi môi nóng rực của anh ngậm chặt lấy đôi môi ngọt ngào của cô, cho đến khi cô quên thở, khuôn mặt đỏ bừng, người đàn ông mới lưu luyến không rời buông ra.

Môi anh nóng rực, không giống như là người chết, lạnh lẽo.

"Anh..." Đinh Tâm Nguyệt nhìn anh, hơn nửa ngày mới phun ra một chữ.

"Không sai, anh là Kỷ Hạo Du!"

"A..." Đinh Tâm Nguyệt sợ tới mức lại lần nữa thét chói tai, Kỷ Hạo Du dường như biết cô sẽ làm gì, trực tiếp che kín môi cô lại, "Nếu em lại hét lên, bọn họ tới nhất định em sẽ bị coi như là kẻ điên."

Không sai, nếu bọn họ tới, khẳng định không tin lời cô nói, vậy chỉ có một lời giải thích, cô là kẻ điên.

Cuối cùng, Đinh Tâm Nguyệt gật gật đầu, nhưng sau khi buông ra, cô nhanh chóng chạy đến giường giác, giữ khoảng cách với Kỷ Hạo Du.

"Em mắc cỡ à?"

Ôm chặt hai đầu gối, Đinh Tâm Nguyệt không để ý đến anh, mặc dù không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra đêm qua, nhưng cô vẫn có chút ấn tượng. Thậm chí cô còn chủ động lôi kéo anh, cô thế mà lại ở cùng một con ma cả một đêm.

Đây là chuyện buồn cười cỡ nào!

"Anh biết, em đừng sợ, em ngàn vạn đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em." Kỷ Hạo Du thấy cô không nói lời nào, nhẫn nại nói.

"Không phải anh đã... được chôn cất rồi sao?" Đinh Tâm Nguyệt khi nói chuyện liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Cô đã tận mắt nhìn thấy anh bị đặt xuống, sau đó lấp đất rồi mà.

Nghe thấy Kỷ Hạo Du đang cười, Đinh Tâm Nguyệt nghi ngờ nhìn qua, đẹp trai không ai bằng, cô nhìn đến ngây người.

Kỷ Hạo Du đột nhiên đứng dậy kéo cô qua, "Anh và em là duyên phận, làm sao anh có thể nỡ lòng mà rời đi?"

"Anh không phải là quỷ sao? Làm sao tôi... làm sao tôi có thể nhìn thấy được anh?" Đinh Tâm Nguyệt ngay từ đầu đã sợ hãi, nhưng bây giờ không còn sợ như vậy nữa, có lẽ là do lời anh nói, cũng có thể là do độ ấm trên người anh không khác với người bình thường.

Đột nhiên, trên cổ đột nhiên nhẹ đi, là Kỷ Hạo Du cầm lấy miếng ngọc trên cổ cô, đặt ở trong tay, cẩn thận nhìn một chút. Cuối cùng, anh hơi nhướng mi, trong mắt tản ra ánh sáng, "Bởi vì duyên phận của anh và em đã sớm bị khối ngọc này lôi kéo, cho nên anh mới đến đây!"

Kỷ Hạo Du như thế nào cũng không thể quên được những chuyện xảy ra ở âm phủ, nhưng anh không thể nói cho Tâm Nguyệt, anh không muốn Tâm Nguyệt đã chịu bất kỳ thương tổn nào.

Thịch thịch thịch...

Editor: Nghiên Di