Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 34: Có thứ dơ bẩn



"Không thể, pháp thuật Mao Sơn chỉ truyền cho nam không truyền nữ, bần đạo không thể thu nhận cô làm đệ tử."

Lỗ đại sư mặt mày đề phòng, nhưng tôi đã hạ quyết tâm phải bái sư dưới trướng của ông ta, nếu mềm không được vậy thì cứng!

Tôi đứng dậy, vọt vào phòng chuyên dụng của ông ta, ôm ra từng chiếc cúp của ông, "Gì mà Mao Sơn chính tông, tất cả đều là chó má, tinh thần của Mao Sơn là thấy chết không cứu chứ gì? Tôi không bắt ông cứu tôi, tôi chỉ muốn ông chỉ dạy một chút, đến cơ hội tôi muốn tự cứu, ông cũng không cho sao?"

Nếu ông ta dám nói không, tôi nhất định liền đập nát nhừ những cái cúp này!!

Không biết là do ông ta đau lòng cho những chiếc cúp này hay là bị lời nói của tôi đả động, cuối cùng, Lỗ đại sư cũng chịu thả lỏng, "Không thể thu nhận đồ đệ nhưng có thể chỉ điểm một số điều, cô đừng kích động nữa."

Nếu đã đạt được mục đích, tôi vội vã trả cúp trở về, rồi quỳ mạnh gối xuống trước mặt Lỗ đại sư, nước mắt lưng tròng, tôi vô cùng kích động, "Cảm ơn ông."


Bây giờ liêm sỉ xấu hổ hay gì đó của tôi đều bị tôi vứt bỏ, tôi chỉ cần sống sót!!

Không bái sư nên cũng không có thủ tục nhận đệ tử rườm rà, Lỗ đại sư cho tôi mấy quyển sách nhập môn Mao Sơn, để tôi trở về tìm hiểu một số thuật pháp Mao Sơn trước.

Sau đó, ánh mắt của ông ta nhìn vào bụng nhỏ của tôi, trong đôi mắt đen tang thương đó lộ ra chút lo lắng, "Tôi nhìn xem thấy đứa nhỏ này có oán khí quấn xung quanh, nếu lại sinh non, sợ là nó sẽ trở thành quỷ lệ khó thuần phục."

Ông ta nói về việc này thì tôi đương nhiên hiểu rõ, nhưng tôi cũng không còn biện pháp nào, thuật Mao Sơn với hàng đầu rất khác nhau, hàng đầu khó lường, sớm hay muộn cũng sẽ đến một ngày Ngoan Mậu…

"Nhưng cô cũng đừng lo lắng quá, tôi với cô gặp nhau cũng được coi như là có duyên, qua hai ngày nữa tôi sẽ xuất phát đi một chuyến đến Đông Nam Á, tìm các nhà tâm linh bên kia để thảo luận."

"Cảm ơn ông, đại sư…"

Ngoại trừ nói cảm ơn tôi cũng không biết nên thể hiện như thế nào nữa, tôi nhớ tới vừa rồi bản thân còn uy hiếp ông ta, thì cảm thấy vô cùng áy náy.

Ngay lúc chúng tôi nói chuyện phiếm thì Tần Hải Yến cùng Lỗ đại sư giả bước vào, hai người đó vừa cười vừa nói đi vào, nhìn họ như đã quen từ lâu vậy.

"Sao rồi, hai người nói chuyện xong chưa, khi nào mới tới phiên tôi?" Tần Hải Yến nhìn đồng hồ, tôi mới phát hiện giờ đã đến 12 giờ rồi.

"Cô gái này cô muốn hỏi vì sao tiểu quỷ mà cô nhận nuôi không thấy đâu, đúng không?"

Tần Hải Yến nhanh chóng gật gật đầu.

"Đó là bởi vì lúc Long Bà thi pháp vốn không ký thác khế ước tiểu quỷ cho cô, tự nhiên là tiểu quỷ không thuộc về cô, cũng sẽ không theo bên cạnh."

"Gì? Ông nói gì hả? Con trai của tôi…"

Tần Hải Yến nói đến đây thì máu đã xông lên não, cơ thể cậu ấy lảo đảo và lùi về sau, tôi vội vàng duỗi tay ra muốn đỡ cậu ấy, nhưng không ngờ là có người đã nhanh hơn tôi một bước.

"Hải Yến cô đừng buồn nữa, cô phải nên vui mừng, một người khoẻ mạnh mang theo một tiểu quỷ bên người để làm gì, sẽ làm tổn hại dương khí đó!" Nói chuyện là Lỗ đại sư giả mạo kia.

"Gia Minh…"

Tần Hải Yến đột nhiên giống như một cô gái nhỏ, nhược liễu phù phong có thể so sánh với Lâm Đại Ngọc.

1, Nhược liễu phù phong: yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tần Hải Yến như vậy, thấy bọn họ nhìn nhau đầy tình ý, làm tôi không khỏi rùng mình, mà hai người này không phải là nên trợn mắt trừng nhau hả?

“Khụ khụ!!”

Nghe thấy Lỗ đại sư ho khan, Gia Mình vội buông Tần Hải Yến ra và lùi về phía sau, đứng ngay ngắn sau lưng Lỗ đại sư, nhưng đôi mắt của anh ta vẫn chớp động đưa tình nhìn Tần Hải Yến.

"Gia Minh, cô Lưu sau này sẽ đến đây thường xuyên, đến lúc đó con dẫn cô ấy đi học một số thuật nhập môn."

"Vâng, tuyệt đối không thành vấn đề!"

Một lòng riêng của Gia Minh đều đổ dồn lên người Tần Hải Yến, vừa nói xong mới nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng quỳ xuống trước mặt Lỗ đại sư, "Sư phụ, thầy lại muốn nhận đồ đệ nữa sao? Có phải con làm không tốt ở chỗ nào không? Thầy nói đi, con sẽ sửa!!"

"Không phải nhận đồ đệ, chỉ xin anh chỉ điểm một vài thứ, tôi tên là Lưu Mộng Mộng, sau này sư huynh cứ gọi tôi là Mộng Mộng là được."

Ngoài miệng tôi nói như vậy nhưng trong lòng không khỏi lắc đầu, đại sư huynh này giống nhị sư huynh trong Tây Du Ký, để tôi học hỏi từ anh ta, sợ là tôi học xong thành một con nhỏ gà mờ luôn.

"Tôi gọi là Lỗ Gia Minh, cô gọi tôi là Gia Minh là được rồi." Tôi đã nói như thế rồi nhưng ánh nhìn của Lỗ Gia Minh vẫn không có thiện cảm.

Sắp đến mười hai giờ rồi nên Lỗ đại sư thúc giục tôi cùng Tần Hải Yến nhanh đi về nhà.

Trên đường trở về tôi không nhịn được nên hỏi Tần Hải Yến, "Sao tớ cảm thấy giữa cậu và Lỗ Gia Minh kia có quan hệ gì đó rất mờ ám?"

"Ai nha, mắt nhìn của cậu đúng là hoả nhãn kim tinh, cậu mau nói cho tớ biết, cậu cảm thấy anh ta thế nào, tớ cảm thấy anh ta hài hước, đời này của tớ chưa từng gặp qua người đàn ông nào hài hước như anh ta." Tần Hải Yến nói xong liên tục cọ lên người tôi.

Hưm, anh ta hài thật, mà hài hước thì…?

"Tớ thấy anh ta chẳng ra gì, cậu quên là lúc trước anh ta giả thần giả quỷ lừa tiền của chúng ta hả?"

"Chuyện này cũng không thể trách Gia Minh, ai bảo anh ta là người kế thừa duy nhất của phái Mao Sơn làm chi, huống chi Lỗ đại sư chỉ có mỗi mình anh ta là con thôi, anh ta muốn chứng minh bản thân, không nghĩ tới sẽ làm hỏng việc."

"Tớ nghĩ là cậu bị anh ta lừa quay cuồng không biết Nam Bắc là hướng nào rồi, lời nói như thế mà cậu cũng tin hả?"

"Ai nha, không phải là cậu muốn học thuật Mao Sơn à, chờ sau này cậu thân quen lâu dài với anh ấy rồi thì sẽ biết thôi, thật ra Gia Minh là người tốt đó."

"Cậu nói như kiểu cậu quen anh ta lâu rồi không bằng." Tôi lắc đầu, tạm gác lại chủ đề này, bây giờ, cậu ấy bị ma quỷ ám rồi nên tôi nói gì thì cậu ấy cũng sẽ không nghe lọt.

"Mà sao cậu lại muốn học thuật Mao Sơn vậy, Gia Minh nói cậu có thể nhìn thấy quỷ, là thật hả?"

Lỗ Gia Minh chết bầm, sao lại nói hết cho Tần Hải Yến nghe vậy, tôi vất vả lắm lắm mới giữ được bí mật này qua nhiều năm, sao khi cậu ấy biết thì liệu tôi có thể còn được yên ổn không?

Quả nhiên, Tần Hải Yến không tin bất kỳ lời nào của tôi, còn kiên định tin rằng tôi có thể nhìn thấy quỷ, lúc trở về toà nhà chung cư, cậu ấy còn dè dặt lôi kéo tay tôi mà nhìn xung quanh, "Mộng Mộng này, cậu nhìn xem gần đây có quỷ không? Gia Minh nói là, thực tế xung quanh chúng ta có rất nhiều quỷ."

"Lại là lời của Gia Minh, cậu đừng nghe lời nói bậy của anh ta…"


Tôi còn chưa nói xong, chợt mở to mắt, thấy có một người đàn ông mặc âu phục đeo giày da đang đứng ở lối vào chung cư, còn đội một chiếc mũ nên không thấy rõ bộ dáng của gã ta, nhưng tôi có thể khẳng định đó không phải là Lãnh Thiên Ngạo.

Lúc này Tần Hải Yến vẫn đang nhìn Đông nhìn Tây, hiển nhiên không nhìn thấy thứ đó, vậy, thứ đó có phải là quỷ không?"

Tôi sống ở đây lâu như vậy mà đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện như này, nhìn dáng vẻ này hình như gã ta đang đợi ai đó, trong lòng tôi chợt dâng lên điềm báo không lành.

"Hải Yến, hình như tớ để quên đồ ở chỗ đại sư rồi, chúng ta quay lại đó lấy đi." Tôi lôi kéo Tần Hải Yến định quay trở lại.

"Cậu còn lấy gì nữa, giờ đã là giờ nào rồi, để ngày mai đi lấy."

Tần Hải Yến muốn vào chung cư, tôi liền nắm lấy tay cậu ấy, lúc này Tần Hải Yến mới nhận ra có gì đó không đúng, cậu ấy rùng mình một cái tiến lại gần tôi, "Ở đây lẽ nào thật sự có thứ dơ bẩn kia hả?"