Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 41: Mục đích của anh ta



"Không đi theo anh ta thì có thể làm gì? Tôi đánh lại anh ta sao?" Tôi suýt chết đó!

"Em thấy gã đẹp trai, nên tự nguyện đi theo đúng chứ?" Anh ta âm dương quái khí nói, rồi liền cắn một cái lên cổ tôi, mùi máu thối rữa tản ra làm tôi nhớ đến cảnh tượng xác thối cắn một khối thịt trên người mình.

Trong lòng càng thêm tức giận, miệng không chọn từ lên án, nói: "Thế thì làm sao, nếu như không phải anh ta cứu tôi thì tôi đã bị xác thối cắn xé thành từng từ lâu rồi, mà những người đó bắt tôi là để dụ anh đến, hết thảy đều là do anh cả?!!"

Nghe vậy, anh ta buông lỏng cổ tôi ra, "Em cho rằng tôi không tới? Nếu như không có tôi, em cảm thấy gã xác sống kia có thể dễ dàng thoát thân để đi cứu em à?"

"Vậy tại sao, anh lại không cứu tôi trước? Tôi là một con người mà toàn bộ bọn họ đều xem tôi như đồ ăn!!"

"Bây giờ em vẫn ổn không phải sao?"

"Anh…"

Tôi không cho là đúng, không muốn tiếp tục nói với anh ta, dù sao Lãnh Thiên Ngạo sẽ không giết tôi, bây giờ tôi coi như đã an toàn.

Thấy tôi không gân cổ lên nữa, ánh mắt hung ác của Lãnh Thiên Ngạo mới dịu lại, lúc này mới chú ý thấy trên bờ vai tôi có dấu vết bị cắn xé, anh ta liền duỗi tay che lên vết thương, có một luồng khí mát lạnh len lỏi vào vết thương, không mất bao lâu thì vết thương hết đau.

"Sau này có thể xuất hiện rất nhiều nguy hiểm như vậy, chính em cần cẩn thận hơn."

"Anh đùa gì thế?"

Tôi vừa nghĩ đến đám xác sống buồn nôn kia thì tóc gáy trên người đều dựng lên, lần sau nếu mà không có Lãnh Thiên Ngạo ra tay thì tôi còn có thể chạy thoát không?

Lãnh Thiên Ngạo thu lại bàn tay chữa trị vết thương cho tôi, rồi xoay người dựa ở bên cạnh tôi, ở trong thang máy, anh ta châm một điếu xì gà lên.

"Tạm thời chưa tra ra rõ ràng thân phận của đối phương, những xác sống này có thể liên quan đến bạn của em, Liễu Sương Sương, nhưng kẻ đứng sau lũ xác sống có thể là kẻ thù không đội trời chung của tôi, mấy ngày nay có vài con lâu la đến quấy rối."

"Liễu Sương Sương không phải là bạn của tôi…anh nói cái người nào vậy? Gì mà đối đầu với anh? Vậy người kia không phải cũng lợi hại giống như anh hả?"

Nghe vậy, Lãnh Thiên Ngạo nhả ra một vòng khói, cau màu giống như là nghĩ đến gì đó, lâu như qua nửa ngày mới nói: "Lợi hại hơn tôi."

"Khụ… anh nói cái gì?"

Ui là trời, so với Lãnh Thiên Ngạo còn lợi hại hơn á, người đó mạnh đến cỡ nào đây?

Tôi đột nhiên cảm giác mình đang ở trên thuyền giặc, nên phải mau chóng cắt đứt quan hệ với Lãnh Thiên Ngạo.

"Anh trước tiên muốn lợi dụng Lãnh Triết Lăng để làm gì, chẳng lẽ, ngoài cơ thể của Lãnh Triết Lăng thì không còn cơ thể nào phù hợp?"




Tôi nhanh chóng quay đầu đi, anh ta nói giỡn gì thế?

"Hoặc là anh nói thẳng cho tôi biết việc anh muốn hoàn thành đi, thay vì chiếm lấy cơ thể của Lãnh Triết Lăng, tôi cũng có thể giúp anh hoàn thành, được không?"

Nghe xong lời của tôi, Lãnh Thiên Ngạo quăng xì gà trên tay xuống đất, sau đó dẫm mạnh lên, "Tôi muốn lấy lại tất cả gia sản của nhà họ Lãnh, chuyện như vậy, em có thể giúp tôi làm được không?"

"Hả?"

Tôi không tin tưởng nổi, nhưng không thấy một chút gì là giễu cợt ở trong con mắt của anh ta, "Anh thành quỷ mạnh như vậy, lại đùa giỡn người phàm ở trong lòng bàn tay, thì hà cớ gì xem tiền tài của cõi dương lọt vào mắt?"

"Tôi không thèm quan tâm đến nó, nhưng đồ vật vốn thuộc về tôi thì tôi nhất định phải lấy về! Còn cả người phụ nữ của tôi nữa!"

Khi nhắc đến người phụ nữ tên Lam Nhi kia thì giọng điệu của anh ta trở nên xa cách, ngay cả hơi thở khắp người cũng trở nên đề phòng, "Chuyện tôi dặn em, em nhanh chóng đi làm đi, thời gian còn lại là mười ngày, nếu em để Liễu Sương Sương đoạt lấy cơ thể của Lãnh Triết Lăng thì em chờ tôi chơi chết em đi!"