Ám Tình

Chương 38: Điều tra sự thật



Ngồi đợi nửa giờ đồng hồ, cuối cùng điện thoại cũng đã có liên lạc, Nam Tịch Viên biết hiệu suất làm việc của Lục Dĩ Thiên rất tốc độ, có lẽ giờ đây anh đã giúp cô tra được người đàn ông kia rồi.

Áp điện thoại vào tai, cô vội hỏi: "Lục Dĩ Thiên, người đàn ông trong tấm ảnh là ai vậy?"

Cô tin vào năng lực của Lục Dĩ Thiên, nếu anh đã gọi đến cho cô thì chứng tỏ mọi chuyện đã nằm trong lòng bàn tay của anh. Tuy cô biết việc này khó tra bởi thời gian và địa điểm chụp những tấm hình kia cô vốn không hề cụ thể. Nhưng đối với Lục Dĩ Thiên, đây chỉ là chuyện nhỏ.

Chỉ gần gửi ảnh đi, Lục Dĩ Thiên ắt sẽ tìm được người đàn ông đó.

Lúc nãy Nam Tịch Viên chỉ gửi hai ảnh cho anh, ảnh thứ nhất là ảnh Lưu Tĩnh ôm một người đàn ông che mặt, ảnh thứ hai là ảnh Lưu Tĩnh cùng với người đàn ông hôn nhau.

"Hai tấm ảnh đó đều là hai người đàn ông khác nhau." Đầu dây bên kia Lục Dĩ Thiên trầm ổn lên tiếng, giọng nói anh rất nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng sâu lắng.

Nam Tịch Viên nhíu chặt đôi mày thanh tú khi nghe Lục Dĩ Thiên nói, cô động não một chút thì nghĩ có lẽ dường như bản thân đã hiểu mọi sự tình trong chuyện này.

"Là ai?" Không vòng vo, cô đi thẳng vào vấn đề.

"Người đàn ông ôm người phụ nữ là Tống Thương Vũ, người đàn ông còn lại là Ngôn Hiên." Lục Dĩ Thiên đọc kết quả mà anh vừa tra ra cho cô nghe.

"Cách thức liên lạc với họ anh có lưu lại chứ?" Nam Tịch Viên tiếp tục hỏi, việc làm bây giờ của cô là phải nhanh chóng liên lạc với hai người đàn ông kia, sự tình đằng sau chỉ có họ là rõ nhất.

"Có số điện thoại." Lục Dĩ Thiên trầm ổn trả lời.

"Được, gửi qua cho tôi đi. Cảm ơn anh." Nói rồi Tịch Viên liền cúp máy, ánh mắt sáng quắc nhìn bâng quơ vào xa xăm, cô phải nhanh chóng hóa giải hiểu lầm này mới được!

Đầu dây bên kia Lục Dĩ Thiên đờ người ra, Nam Tịch Viên cũng quá là vô tâm đi, vừa gọi điện đã hỏi những thứ cần điều tra, hỏi xong thì xem anh như hết giá trị lợi dụng nên tắt máy. Cô vẫn là cô chẳng thay đổi, suốt ngày không hề quan tâm đến cảm xúc của người khác.

Tuy là nghĩ như thế nhưng Lục Dĩ Thiên vẫn gửi số điện thoại sang cho cô mà không hề kêu ca câu nào.

Nam Tịch Viên sau khi nhận được một dãy số từ phía anh thì liền nhập vào điện thoại và ấn gọi. Đầu dây bên kia đổ chuông một lúc lâu, cuối cùng cũng có người bắt máy.

"Alo, ai đấy?"

Là một giọng nói lười biếng, nếu cô đoán không sai thì chắc chắn người đó đã bị cô đánh thức khi đang ngủ say.

"Anh là Tống Thương Vũ?" Nam Tịch Viên biết nhân vật này, anh ta chính là một ảnh đế nổi tiếng được người người ngưỡng mộ.

Nghe được giọng nữ xa lạ phát ra từ điện thoại, Tống Thương Vũ nheo nheo đôi mắt. Người biết số điện thoại riêng này của hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng cô gái kia là ai, vì sao lại có số của hắn?

"Đúng vậy, cô là..." Khôi phục lại vẻ bình thản và lạnh lùng như thường ngày, Tống Thương Vũ nghi hoặc hỏi.

"Anh không cần biết tôi là ai, anh chỉ cần biết vì anh mà Lưu Tĩnh đã bị hiểu nhầm." Không nhanh không chậm đáp, sau đó Nam Tịch Viên dùng lời lẽ đanh thép của mình để nói tiếp: "Ngày anh ôm Lưu Tĩnh chắc anh còn nhớ, tôi muốn anh giải thích chuyện này rõ ràng với Triệu Thiên Đình."

Tống Thương Vũ cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra với Lưu Tĩnh. Từ ngày từ giã cô ấy sang Anh, hắn liền cắt đứt mọi liên lạc và những điều liên quan đến cô. Bởi hắn thật sự không muốn nhìn thấy Lưu Tĩnh gả cho người khác.

Thế nên những ngày qua Tống Thương Vũ không hề biết tin tức gì về Lưu Tĩnh cả, càng không biết cô đã bị Triệu Thiên Đình hiểu lầm về cái ôm từ giã đó.

Hôm nay nghe Tịch Viên nói, hắn mới ngợ ra.

"Lưu Tĩnh hiện tại ổn chứ?" Tống Thương Vũ rất sốt ruột, hắn vô cùng lo lắng. Lưu Tĩnh bị hiểu lầm, vậy cô ấy sống có tốt không, có bị Triệu Thiên Đình gây khó dễ không?

"Có tốt hay không còn tùy thuộc vào tốc độ của anh?"

Chỉ với một câu nhắc nhở của Nam Tịch Viên, sự lo lắng trong người Tống Thương Vũ ngày càng tăng cao. Không được, hắn phải mau giải quyết chuyện này.

Mặc dù không biết người vừa nói chuyện với mình là ai nhưng hắn hoàn toàn tin tưởng lời cô nói.

"Tôi biết rồi." Nói xong Tống Thương Vũ liền cúp máy, cơn buồn ngủ cũng đã không còn.

Nam Tịch Viên hài lòng với thái độ của hắn, một người đã xong, còn một người nữa.

Cô tiếp tục nhấn gọi, lần này là gọi cho Ngôn Hiên. Biết là nụ hôn mà anh ta dành cho Lưu Tĩnh không phải cô ấy tự nguyện nhưng cô vẫn chưa hiểu rõ lắm lý do trong đấy là gì. Vậy nên cô đã lạnh lùng hỏi Ngôn Hiên như cảnh sát điều tra tội phạm.

"Vì sao hôm đó anh lại hôn Lưu Tĩnh?"

"Rốt cuộc cô là ai?" Đối với cô gái vừa gọi cho mình, Ngôn Hiên hoàn toàn trái ngược với Tống Thương Vũ, anh ta không tin tưởng cô.

Anh ta không hiểu vì sao có người lại biết chuyện này, chẳng lẽ ai đó muốn làm hại Lưu Tĩnh? Thế nên Ngôn Hiên rất đề phòng.

Nam Tịch Viên không trả lời câu hỏi của Ngôn Hiên, giọng điệu cô càng trở nên cứng rắn hơn, cô tiếp tục chủ đề của mình: "Hình ảnh anh hôn Lưu Tĩnh đã bị ghi lại và gửi cho Triệu Thiên Đình, nếu anh không mau giải thích chuyện này sáng tỏ, Lưu Tĩnh dù có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch."

Thái độ và ngữ khí của cô không giống như trò đùa, Ngôn Hiên có thể nhận ra điều đó. Chẳng lẽ vì một hành động lúc say của anh ta mà Lưu Tĩnh lại bị rơi vào hố lửa?

"Là ai đã chụp ảnh?" Ngôn Hiên đã tin tưởng vào Nam Tịch Viên vài phần, thái độ của anh cũng nghiêm túc hẳn lên mà không còn thờ ơ như lúc nãy nữa. Không cần đợi câu trả lời, anh ta vội nói: "Tôi sẽ giải thích rõ chuyện này với Triệu tổng, cô cứ yên tâm."

Nói xong liền cúp máy.

Hiện tại Nam Tịch Viên không hề biết kẻ đứng phía sau là ai, nhưng cho dù "hắn" có lợi hại đến mức nào thì cô cũng sẽ tìm ra và cho kẻ đó nhận cái giá thật đắt khi dám động đến bạn thân của cô.

Suy nghĩ của cô lúc bấy giờ là, cô nhất định sẽ giết chết người đã hại Lưu Tĩnh!