Ám Tình

Chương 42: Diêm vương còn không dám nhận chúng tôi đâu!



Triệu gia.

Du Vận vui mừng khi gặp lại con gái và con dâu của mình, càng vui hơn khi biết hai người họ là bạn tốt của nhau.

Nắm tay Lưu Tĩnh, Du Vận nhắc lại chuyện hôn sự giữa cô ấy và con trai mình: "Rồi con và Thiên Đình định khi nào tổ chức hôn lễ đây?"

Lưu Tĩnh không muốn nói mâu thuẫn giữa mình và Triệu Thiên Đình cho Du Vận biết, sợ bà sẽ lo lắng nên bằng diễn xuất đỉnh cao của mình, cô ấy bịa lý do để qua mặt bà.

Cộng với những câu nói "thêm mắm dặm muối" của Nam Tịch Viên, Du Vận hoàn toàn tin tưởng lời họ nói là sự thật mà chẳng nghi ngờ điều gì.

Hiếm khi Nam Tịch Viên gặp lại Du Vận nên cô và Lưu Tĩnh ở lại Triệu gia tới tận chiều để trò chuyện cùng với bà, khoảng sáu giờ thì hai người ra về.

Du Vận còn dặn dò Lưu Tĩnh và Tịch Viên phải đến đây thường xuyên, sau đó sai người đưa họ về nhưng hai người đều từ chối.

Đoạn đường giữa Triệu gia và Dư Viên không xa là bao, huống hồ lại có đường tắt, Lưu Tĩnh và Tịch Viên đã lên ý định sẵn là sẽ vừa đi dạo và vừa ăn uống. Nỗi đau mất con đã được Lưu Tĩnh gạt lại một bên, có người bạn thân như Tịch Viên ở bên cạnh khiến cô ấy đỡ cô đơn hơn nhiều.

"Đi qua con đường này thì sẽ gặp một quán ăn rất ngon, mình sẽ dẫn cậu đến đấy ăn." Lưu Tĩnh vừa đi vừa giới thiệu, đôi môi cô mỉm cười vui vẻ.

"Cậu rành nơi đây quá nhỉ?"

"Ừm, mình sống ở đây cũng lâu rồi."

Lưu Tĩnh và Tịch Viên vừa đi vừa kể chuyện, tâm tình ai nấy đều rất vui vẻ.

Bấy giờ Tịch Viên dường như nhận ra điều gì đó không đúng, cô liền khựng người lại. Nhìn Lưu Tĩnh, ánh mắt cô trở nên nghiêm túc, cô hạ giọng: "Tiểu Tĩnh, có người theo dõi chúng ta, cậu hãy phối hợp theo mình."

Lưu Tĩnh còn chưa kịp định hình được câu nói của bạn thân thì từ đâu xuất hiện một đám côn đồ lạ mặt, trên tay bọn chúng đều cầm theo những cây đao bén ngót.

Nhìn hai cô gái xinh đẹp trước mắt mình, một tên mập mạp lên tiếng trêu ghẹo: "Này, hai em gái, đi đâu mà vội vàng vậy?"

Bình thường nếu gặp bọn giang hồ mình đầy hình xăm thì Lưu Tĩnh sẽ rất sợ hãi, nhưng hôm nay có Nam Tịch Viên bên cạnh thì cô ấy chẳng lo lắng gì nữa cả, ngược lại còn cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết. Tịch Viên rất lợi hại, Lưu Tĩnh tin dù chuyện gì cô cũng sẽ giải quyết được!

"Mấy người muốn gì?" Đáy mắt lạnh như băng của Tịch Viên chợt lóe lên, cô không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.

"Ồ, giọng mạnh mẽ thật. Tất nhiên là muốn cái mạng của hai em rồi. Hai em ăn ở làm sao mà lại bị người ta ghét, xinh đẹp vậy mà chết thật uổng phí. Nhưng mà tụi này đã nhận tiền thì phải làm nhiệm vụ, các em cũng đừng oán trách."

Tên mập lúc nãy tiếp tục lên tiếng, Lưu Tĩnh và Tịch Viên đều nhận ra gã chính là tên cầm đầu.

Mặc dù không hiểu hành động của Tịch Viên là muốn làm gì những Lưu Tĩnh vẫn im lặng và không thốt ra dù nửa lời, cô ấy quyết định tin tưởng vào Tịch Viên.

Tịch Viên cười khẩy một tiếng: "Muốn giết thế nào đây?"

Nếu cô đoán không sai thì kẻ chủ mưu của chuyện này hận Lưu Tĩnh đến thấu xương, "hắn" muốn giết chết cô ấy và vô tình cô đi chung nên cũng không tránh được. Cái Nam Tịch Viên muốn là tìm ra kẻ đứng sau âm mưu tàn độc này. Nhưng nếu giờ đây cô hỏi thẳng thì chắc chắn bọn chúng sẽ không tiết lộ, vậy nên cô sẽ dùng cách khác hay hơn.

"Một là tự chịu trói, hay là tụi này sẽ trói giúp hai em. Hai em nên suy nghĩ thật kĩ, chống cự sẽ không có kết cục tốt. Người thuê các anh muốn gặp các em, gặp người đó xong thì các em sẽ gặp diêm vương!"

Tên mập tiếp tục đưa ra điều kiện, gã cười ha hả vì chắc chắn nhiệm vụ sẽ hoàn thành. Nơi này vắng như vậy lại không có một bóng người, hai gái này muốn thoát thân thì khó còn hơn lên trời.

Nghe những lời của tên cầm đầu Lưu Tĩnh liền chau mày, kẻ muốn dồn cô vào đường chết sẽ là ai?

Đang suy nghĩ miên man thì Tịch Viên lại một lần nữa cất giọng đanh thép, câu từ mang đậm khí chất người trong hắc đạo: "Diêm vương còn không dám nhận chúng tôi đâu!"

Dẫn cô đến gặp kẻ chủ mưu, như thế chẳng phải đúng ý của cô rồi sao?

Khóe môi Nam Tịch Viên khẽ nhếch lên, "Chúng tôi tự chịu trói."

Với thái độ quy phục của Nam Tịch Viên bọn côn đồ vô cùng hài lòng, khi cô vừa dứt lời thì hai tên đàn ông khác liền xong lên trói chặt tay cô và Lưu Tĩnh lại.

Nam Tịch Viên đưa mắt nhìn sang Lưu Tĩnh, cô nhẹ gật đầu một cái. Cái gật đầu đó có tác dụng rất lớn đối với Lưu Tĩnh, cô ấy hoàn toàn không sợ hãi gì cả mà chỉ chớp mắt hai cái, bình thản không chống cự và để bọn người kia trói mình.

"Biết điều sẽ không bị đau, dẫn đi." Tên mập hài lòng, khi nhiệm vụ bắt hai cô gái đã xong thì gã liền Lưu Tĩnh và Tịch Viên lên một chiếc xe đang được đậu gần đó.

Chiếc xe vụt đi, một người đàn ông từ trong góc khuất đi ra, trên người hắn đều diện quần áo màu đen. Ánh mắt hắn bỗng nhiên tối lại khi dõi theo chiếc xe vừa rời đi. Hành động này của Nam Tịch Viên rốt cuộc là vì sao?

Bọn côn đồ vì thấy Lưu Tĩnh và Tịch Viên ngoan ngoãn nghe lời nên cũng không làm khó làm dễ, chúng chỉ trói tay hai người lại mà chẳng cần bịt mắt.

"Đại ca, hai đứa này ngon thật, giết thì quá là tiếc."

Lưu Tĩnh và Nam Tịch Viên nghe âm thanh bỡn cợt vừa phát ra thì liền nhìn thẳng lên kính chiếu hậu, người vừa nói là tên lái xe, gã vừa tặc lưỡi vừa lắc đầu nuối tiếc.

Tên mập mạp được gọi là đại ca nhanh chóng trả lời: "Tao cũng thấy tiếc, nhưng mà đem nó về trước đi rồi tính sao, lát tao sẽ xin người đó trước để thưởng thức hai em gái xinh đẹp này."

Tên lái xe nghe thế thì cười lớn tiếng, gật đầu lia lịa: "Thế thì hay quá!"

"Tụi em cũng được hưởng chứ đại ca?" Hai tên ngồi bên cạnh Lưu Tĩnh và Tịch Viên nhanh nhảu hỏi thêm, ánh mắt sáng quắc chờ đợi câu trả lời của tên đại ca.

"Tất nhiên." Tên mập cười hề hề, gã nhìn Lưu Tĩnh và Tịch Viên qua kính chiếu hậu mà không giấu nổi sự thèm thuồng: "Người đó không ra lệnh bắt sống hai em về thì tụi anh đã xử lý ngay tại chỗ rồi. Hai em chỉ còn một ít thời gian để tận hưởng sự yên bình này thôi, chỉ một lát nữa các em sẽ cảm thấy sung sướng hơn, nhưng sau đó sẽ bị một đao mà đi đầu thai."

Tên mập vừa nói thì những tên khác cười phá lên, tên nào cũng tỏ ra vui vẻ và hào hứng.

Nam Tịch Viên nhếch môi nhưng không nói gì, cô cũng mong đợi cảnh đó nhanh chóng xảy ra lắm!

Nhìn Lưu Tĩnh, Tịch Viên trao đổi bằng ánh mắt với cô ấy, bảo cô ấy an tâm, Lưu Tĩnh hiểu và chớp mắt một cái như câu trả lời. Sự trao đổi ngầm của hai cô gái diễn ra nhanh chóng và không một ai biết được.