Ăn Hết Giới Giải Trí

Chương 37



Editor: Cà Na

Ngày đầu tiên thi đấu trực tiếp của Đại hội thể thao Ngôi sao mới, đầu tiên là vận động viên bốn đội theo thứ tự ra trận.

[Wow wow wow Đội Đỏ thật mạnh! Nhìn tựa như là đội hạt giống đoạt giải quán quân!]

[Tang Hằng đẹp trai quá! Gào khóc gào khóc, mạng của tôi là cùng một loại với cỏ đầu tường* đó. Đội Lục xông lên!]

*Fan không kiên định với một thần tượng, thường thay đổi thần tượng.

[Tôi nói Đội Vàng là đội có giá trị nhan sắc cao nhất! Không có ai phản đối chứ!]

[Đội Lam… Ách, Đội Lam cố gắng lên nha]

Tuy nói lúc trước mọi người đã biết tình huống chia thành bốn đội, nhưng khi chân chính tận mắt nhìn thấy, mới biết đến cùng là Đội Lam yếu bao nhiêu.

Trước đó mọi người cười xưng là đội già yếu tàn tật, cũng không phải nói quá mà là sự thật đấy!

Lúc bốn đội vận động làm nóng người để chuẩn bị tranh tài.

Đạo diễn chuyển máy quay về phía khán giả.

Trên khán đài đầy ắp những người hâm mộ ủng hộ, hầu hết bọn họ đều cầm cờ theo màu sắc của đội thần tượng của mình, hoặc kéo băng rôn, biển hiệu.

Nhiệt huyết, mạnh mẽ, đáng yêu.

Nhưng mà khán giả càng mong đợi hơn cả là sự xuất hiện của fandom Thao Thiết phong cách độc đáo.

Chỉ thấy bọn họ đều mang dây cột tóc màu đen, trên dây cột tóc viết một chữ ‘Phật’, những lá cờ nhỏ được cắm vào băng đô ở hai bên như đôi tai, một biểu ngữ thật dài được giăng ở sau lưng.

Trọng tâm là tham gia, thứ hai là tranh tài.

Đối với ba mẹ mà nói, con nhà mình chỉ cần tham gia là thắng lợi rồi, thắng thua cái gì không quan trọng.

Bọn họ không chỉ nói như vậy mà còn làm như vậy.

Mỗi người đều mở hộp cơm trong tay ra, vô cùng náo nhiệt trao đổi đồ ăn.

Dường như không phải bản thân đang ở sân vận động mà là ăn cơm dã ngoại trên bãi cỏ.

[Phụt ha ha ha ha ha, Thao Thiết có dáng vẻ tốt nhất hiện trường]

[Xem như tôi đã rõ, nghệ sĩ như thế nào thì sẽ có người hâm mộ như vậy]

[Gào thét! Nhìn ăn ngon quá đi! Nhóm Thao Thiết đều là thiên tài ẩm thực sao!]

[Đây có phải là cách chính xác để tiếp ứng không! Tôi hiểu rồi!]

[Tôi cảm thấy người hâm mộ hai phe bọn họ đã sắp bị hỏng mất, đội quân không đánh mà thắng, thần kỳ tuyệt diệu]

Sự náo động nhỏ trong khán phòng cũng được các khách mời trên hàng ghế VIP tiếp sóng một cách chân thực.

Ngồi ở đây là tất cả các quan chức cấp cao của mạng quả dưa, các nhà tài trợ ba ba và các quan chức chính quyền địa phương chịu trách nhiệm về thể thao.

Lăng Song Vi là giám đốc thiết kế của HONOUR sport, thương hiệu của họ là nhà tài trợ chính cho Đại hội thể thao Ngôi sao mới này.

Lần này cô ấy tới ngoại trừ làm kim chủ ba ba, còn có một mục đích quan trọng hơn chính là khảo sát người đại diện cho thương hiệu của bọn họ vào năm tiếp theo.

Nhìn thấy hình ảnh nhóm Thao Thiết đang cười khúc khích ăn uống, người phụ nữ mạnh mẽ khẽ nhíu mày.

Tên thương hiệu HONOUR của họ có nghĩa là vinh dự, họ làm việc chăm chỉ, ngay cả khi thua cuộc cuối cùng họ vẫn tự hào.

Nhưng trận đấu còn chưa diễn ra mà bản thân đã từ bỏ, cái này không tương xứng lắm với triết lý thương hiệu của họ.

Cô ấy quay đầu hỏi trợ lý: “Đây là người hâm mộ của nghệ sĩ nào?”

Trợ lý kiểm tra một chút: “Là người hâm mộ của Khương Đào.”

Không phải đối tượng khảo sát của bọn họ.

Lăng Song Vi khẽ gật đầu một cái, không để trong lòng.

-

Ngày thi đấu đầu tiên nhanh chóng kết thúc.

Chính như mọi người dự đoán, trong bốn đội thì Đội Lam có thành tích kém nhất.

Cũng là Trình Kiệt vững vàng cầm được một tấm huy chương vàng bơi lội, Phương Dật Nhiên cầm được một huy chương bạc bắn cung, còn lại toàn quân bị diệt.

Tất cả các nền tảng xã hội lớn đang thảo luận về nó.

[Đội Lam thật thê thảm mà, không phải đến cuối cùng các người chỉ có hai cái huy chương này sao?]

[Nói không chừng đội bọn họ cũng chỉ có Trình Kiệt và Phương Dật Nhiên hả? Ngày đầu tiên thì ưu thế của bọn họ đã thi tài xong, sau này hẳn là họ không có cơ hội cầm huy chương nữa.]

[Khương Đào vẫn rất lợi hại mà, trước đó sức bật của cô trong ‘Bạn mau tới đây’ rất tốt.]

[Trong ‘Thôn trang của chúng ta’, cô ấy còn ném PD quay phim lên cây, nhìn sức lực cũng rất mạnh]

[Chờ một chút, Khương Đào không phải ở trong giới mỹ thực sao?!]

[Ôi, đáng tiếc không phải là tranh tài vua dạ dày, nếu không thì Khương Đào hẳn là thắng chắc.]

Câu hỏi này cũng đang quanh quẩn trong lòng tất cả mọi người trong Đội Lam.

Sắc mặt Trình Kiệt tái xanh nhìn Khương Đào không hề ngừng miệng.

Vui sướng khi cầm được huy chương vàng không còn sót lại chút gì.

Phương Dật Nhiên thở dài: “Bảo cậu không cần xúc động như vậy…”

Trình Kiệt vịt chết còn mạnh miệng: “Chưa chắc tôi sẽ thua, hôm nay vừa mới bắt đầu, chúng ta kém vị trí thứ nhất vô cùng chênh lệch, mấy ngày tranh tài kế tiếp mới là trọng tâm, chênh lệch giữa chúng ta sẽ không bị kéo dài.”

“Trừ khi Khương Đào có thể cầm được ba tấm huy chương vàng, nhưng dù vậy, ít nhất những người khác cũng phải cầm hai đến ba tấm huy chương vàng, còn có số lượng nhất định huy chương bạc và huy chương đồng mới có khả năng tranh chức quán quân.

Phương Dật Nhiên nghe mà tặc lưỡi, ngay từ đầu cậu ấy chỉ cảm thấy đoạt giải quán quân khó khăn, nhưng khi nghe Trình Kiệt nói xong mới biết được lại khó khăn như thế.

Cậu ấy bất đắc dĩ nói: “Xem ra là không có hy vọng.”

“Cái gì không có hy vọng?” Một giọng nói truyền tới từ phía sau bọn họ.

Hai người giật nảy mình, quay đầu lại mới phát hiện là Khương Đào, dường như cô vừa mới từ bên ngoài trở về, trong tay còn bưng lấy không ít đồ ăn vặt và hộp cơm.

Trình Kiệt sụp đổ: “Cô lại tìm đồ ăn ở đâu vậy?”

“Người hâm mộ tặng.” Khương Đào mừng khấp khởi khoe khoang, lập tức lại cảnh giác rút lại: “Đây là người hâm mộ đưa cho tôi, các cậu cũng không có phần đâu!”

Hai người: “…”

Phương Dật Nhiên nhớ tới hotsearch vừa xem, tác phẩm tiếp ứng của người hâm mộ của Khương Đào, nhìn hộp cơm chuẩn bị tỉ mỉ kia, không khỏi hơi hâm mộ: “Chị, người hâm mộ của chị thật có lòng.”

Khương Đào vô cùng kiêu ngạo: “Còn gì nữa, bọn họ đều là người nhà của tôi.”

Cô nhớ tới đám người hâm mộ nói cho cô, bọn họ đặt tên cho mình là Thao Thiết, bọn họ sẽ bảo vệ cô, ăn hết tất cả những thứ không tốt với cô.

Trong nháy mắt đó, dường như có cái gì đánh trúng vào lòng cô.

Lại là cảm giác ấm áp làm cho người ta sa vào.

Cô nghe trên người truyền đến cảm giác ấm áp thơm ngọt, lần đầu tiên không phải là muốn ăn mà là ý muốn bảo vệ.

Cô muốn bảo vệ nhóm Thao Thiết nhỏ của cô.

“Tôi đã hẹn với bọn họ, chắc chắn lần này sẽ cầm quán quân cho bọn họ.” Khương Đào hời hợt nói: “Bọn họ cho tôi sự tin tưởng quý giá, tôi nhất định sẽ không để cho bọn họ thất vọng.”

Trình Kiệt và Phương Dật Nhiên đều bị xúc động.

Nhớ tới hôm nay lúc bọn họ rời khỏi sân vận động, cũng có người hâm mộ ở xa xa hô với bọn họ, cho dù kết quả như thế nào thì đều tin tưởng bọn họ là mạnh nhất.

Còn có những dòng tin nhắn riêng đều đặn không ngừng, mỗi tin nhắn đều là niềm tin quý giá của người hâm mộ.

“Em đã biết, chắc chắn em sẽ cố gắng thật tốt!” Phương Dật Nhiên cảm động nước mắt rưng rưng.

Trình Kiệt cũng cảm nhận được nhiệt huyết chiến đấu đã lâu không gặp.

Từ sau khi ra mắt, vì tuân theo ý muốn của đoàn đội, anh ta không thể không kiềm chế bản tính hiếu thắng của mình, thời gian lâu dài, vậy mà anh ta quên đi bản thân chân chính là dạng gì!

Bây giờ lại bị Khương Đào thức tỉnh.

Tính tình Trình Kiệt kiêu ngạo, làm không được kiểu bộc lộ ngay thẳng như Phương Dật Nhiên, chỉ là yên lặng trong lòng tăng thêm cho mình một giờ tập luyện.

Khương Đào thỏa mãn gật đầu: Cô lại gần một tuần cơm thêm một bước.

-

Ngày tranh tài thứ hai, khán giả kinh ngạc phát hiện khí thế toàn bộ Đội Lam cũng thay đổi.

Trận đầu chạy nhanh 100m nam, Trình Kiệt giống như bật hack, mặc dù cuối cùng không chạy thắng đội trưởng Đội Đỏ, nhưng cũng giành cho Đội Lam một huy chương bạc quý giá.

Sau đó là phần chạy nhanh nữ, Khương Đào và những tuyển thủ nữ khác cùng đứng trên đường băng.

Nhóm Thao Thiết trên khán đài lập tức quơ quơ biểu ngữ trên tay- Khương Khương mạnh nhất, mạnh mẽ tranh giải nhất!

Ngay cả dây cột tóc của bọn họ cũng đổi thành hai chữ ‘Thắng chắc’.

Người hướng dẫn nói: “Bây giờ chúng ta nhìn thấy chính là người hâm mộ của tuyển thủ Khương Đào, hôm qua bọn họ tiếp ứng bằng đồ ăn và phương thức cố lên phật hệ, trở thành một phong cách khác trên sàn thi đấu, đến cùng là đêm qua xảy ra chuyện gì làm thái độ của bọn họ thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy?”

[Em gái tôi là Thao Thiết, nghe nó nói Khương Đào đã hẹn với bọn họ, muốn giành giải quán quân.]

[Ha ha ha ha ha ha, Khương Đào là chọc cười à, bộ dáng này của Đội Lam làm sao cầm giải quán quân được, quán quân trong mộng sao?]

[Chỉ có tôi cảm thấy rất cảm động sao? Nếu như anh trai nhà tôi có ước hẹn với chúng tôi như thế, dù cuối cùng anh ấy thua, tôi cũng sẽ một mực yêu anh ấy cả một đời.]

Lúc này nhóm Thao Thiết trên khán đài cũng nghĩ như vậy.

Nói thật, ai không muốn thần tượng nhà mình cầm được giải quán quân, nói ra có nhiều mặt mũi, nhưng mà bọn họ biết tình huống của Đội Lam vốn đã kém cỏi, thế là không gia tăng áp lực cho bảo bối nhà mình.

Thật sự không nghĩ tới Khương Khương nhà bọn họ nhạy cảm như vậy, nhanh chóng phát hiện được ý nghĩ chân thật của bọn họ.

Cô không cảm thấy bọn họ có ý nghĩ hão huyền, cũng không phàn nàn cái này khó bao nhiêu, chỉ bình thản nói: “Các bạn muốn tôi cầm quán quân, được thôi.”

Mấy nhóm ba mẹ sắp bị cảm động khóc luôn.

Đổi dây cột tóc trong đêm, đổi biểu ngữ.

Người hướng dẫn chỉ là nhắc đến người hâm mộ một chút, nhanh chóng dẫn dắt chủ đề về hiện trường.

“Nhóm của chúng ta cạnh tranh rất kịch liệt. Quán quân chạy nhanh lần trước là Điền Tiểu Miêu, người từng là vận động viên cấp hai quốc gia, đã đạt thành tích tốt là 14,05 giây trong Thế vận hội vừa qua, điều này không ai sánh kịp..."

Người hâm mộ của Điền Tiểu Miêu lập tức hô to khẩu hiệu: “Tiểu Miêu mạnh nhất! Tiểu Miêu khỏe nhất!”

Nhóm Thao Thiết cũng không chịu yếu thế, đều nhịp rống lên khẩu hiệu tiếp ứng của bọn họ: “Gửi sự tôn kính chân thành đến người đứng đầu chuỗi thức ăn!”

Sóng âm lớn trực tiếp vang vọng toàn bộ sân vận động.

Ngay cả bình luận viên cũng khựng lại một giây, mới tiếp tục nói: “Được rồi, các người hâm mộ đều rất nhiệt tình, để chúng ta nhìn xem tình hình chuẩn bị của các vận động viên…”

Trên trận, các cô gái đều đổi lại đồ thể thao, dưới quần đùi lộ ra từng cặp đùi thon dài tinh tế.

Ở trong đó, bắt mắt nhất chính là hai chân Khương Đào.

Vừa thẳng vừa trắng lại vừa mịn. Chỉ là xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng đôi chân đó trông có vẻ cũng chẳng có ích gì lắm.

Không giống với Điền Tiểu Miêu bên cạnh, màu da khỏe mạnh, đường cong cơ bắp hai chân xinh đẹp, nhìn thấy lực bộc phát rất mạnh.

Bình luận trực tiếp cũng bàn tán ầm ĩ.

[Mặc dù chân Khương Đào nhìn đẹp, nhưng rõ ràng vẫn là Điền Tiểu Miêu lợi hại hơn.]

[Đây là thi đấu chạy nhanh, cũng không chọn đẹp, dù sao tôi cũng ủng hộ Điền Tiểu Miêu.]

[người hâm mộ của Khương Đào còn gọi cái gì đỉnh chuỗi thức ăn, cười chết người, thổi phồng như vậy cũng không sợ thua.]

Điền Tiểu Miêu cũng không để Khương Đào vào mắt, thành thích 14 giây này đã sắp bằng thành tích của vận động viên chuyên nghiệp, không có khả năng còn có người vượt qua cô ta.

Mà hơn nữa Khương Đào làm nóng người nhìn rất miễn cưỡng, căn bản không có chuyên nghiệp.

Chờ chạy xong là lập tức biết ai mới là đỉnh chuỗi thức ăn!

Người hướng dẫn: “Được rồi, bây giờ chúng ta đang thấy chính là hiện trường thi đấu chạy nhanh 100m nữ, tuyển thủ ở đường đua số ba là hạt giống Điền Tiểu Miêu. Được rồi, bây giờ các tuyển thủ đã bắt đầu chuẩn bị, bắt đầu, hiện tại đang chạy ở vị trí thứ nhất là Điền… Hả?”

“!!!”

“Tôi nhìn thấy một cái bóng ở bên cạnh Điền Tiểu Miêu lao ra ngoài, thật nhanh… Cô ấy thật nhanh! Cô ấy đã chạy tới điểm cuối cùng!”

“Tôi [bíp-], người đầu tiên hóa ra là Khương Đào!! Mặc dù tôi chưa xem kết quả của cô ấy, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, cô ấy chắc chắn đã phá kỷ lục trước đó của chạy nhanh nữ, cải thiện kỷ lục này lên một độ cao đáng kinh ngạc!”

“Có thành tích! 12,01 giây!!! Hoàn toàn nâng cao kỷ lục lên hai giây! Không chỉ phá vỡ kỷ lục của nhóm nữ, thậm chí phá vỡ kỷ lục của cả nhóm nam!”

“Hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu chuỗi thức ăn!”

[???]

[!!!]

[Tôi đệt đệt đệt! Tốc độ này! Có thể vào thẳng đội tuyển quốc gia rồi!]

[Mẹ hỏi tôi vì sao lại quỳ xem điện thoại]

Nhóm Thao Thiết ở khán đài cũng choáng váng.

Ai cũng hy vọng con nhà mình không chịu thua kém, nhưng cũng không nghĩ tới con mình không chịu thua kém như thế luôn!

Trực tiếp phá hai kỷ lục?

Nhưng rất nhanh bọn họ đã phát hiện, phá vỡ kỷ lục gì đó, đơn giản chỉ là chuyện thường mà thôi.

Sau khi lần thứ ba Khương Đào phá vỡ kỷ lục, cầm được huy chương vàng.

Ngay cả bình luận viên cũng không nhịn được ngáp một cái: “Được rồi, để chúng ta lần nữa chúc mừng Khương Đào và Đội Lam một chút.”

“Mặc dù rất đáng tiếc, nhưng tôi không thể không nói, điều ảnh hưởng đến huy chương vàng của Khương Đào không phải là năng lực của cô ấy, mà là chế độ của chúng tôi, nếu như đại hội thể thao của chúng tôi có thể hạn chế số lần báo danh, tôi cảm thấy một mình cô ấy có thể ôm hết tất cả huy chương vàng.”

Một địa điểm khác, cuộc thi trượt băng nghệ thuật vừa kết thúc, dẫn tới sự chú ý lớn nhất cho khán giả.

Bởi vì nguyên nhân mặt băng hơi trơn ướt, ngoại trừ Tô Anh Tuyết, gần như tất cả các tuyển thủ khác khiêu chiến các động tác khó đều ngã hết, cuối cùng là tuyển thủ Đội Lam đến góp đủ số, bởi vì cân nặng lớn nên trượt vững vàng, cuối cùng vậy mà bùng nổ cầm được huy chương bạc.

Tô Anh Tuyết toại nguyện cầm được huy chương vàng trượt băng nghệ thuật, ngọt ngào mỉm cười về phía bốn phía, sau đó lập tức nghe được Khương Đào đã cầm được ba huy chương vàng.

Khuôn mặt cười cứng đờ.

Nhưng không liên quan.

Cô ta tự an ủi mình.

Giám đốc kế hoạch của HONOUR sports hiện đang ở địa điểm của họ, cô ta vẫn còn cơ hội.

Lăng Song Vi khẽ cau mày xem hết các phần thi trượt băng nghệ thuật. Song, cô chỉ có thể nói người không chuyên trượt băng cũng không quá tốt.

Tuy người tên Tô Anh Tuyết kia, hình tượng tốt, vận động tốt, biểu diễn cũng không tệ lắm. Nhưng cái huy chương vàng này thuộc về cô ấy cũng có chút không thực tế, vẫn không làm Lăng Song Vi cảm thấy hài lòng.

Cô ấy hỏi trợ lý: “Tình huống sân vận động bên kia như thế nào?”

“Ngày mai sẽ là thi đấu đồng đội, bây giờ đội nào có điểm tích lũy dẫn đầu?”

Biểu cảm của trợ lý hơi ngơ ngác, dường như không thể tin được vào tai mình, chần chờ một chút mới nói ra: “Là Đội Lam… Đội Lam vừa mới vượt qua Đội Đỏ hai điểm…”

Lăng Song Vi: “???”

-

Ngày cuối cùng của Đại hội thể thao Ngôi sao mới là hạng mục đồng đội.

Hạng mục này chia thành tám đoạn đường đua, tám vận động viên sẽ chạy tiếp sức, mà mỗi đường đua đều không đơn giản, nào là vượt cọc, leo núi, hố bùn, … có thể nói là xét về tố chất tổng hợp của vận động viên.

Trước đó không ai nghĩ tới, Đội Lam già yếu tàn tật vậy mà có thể đến tranh đoạt vị trí quán quân, có thể nói là một mình Khương Đào mang toàn đội bay lên.

Nhưng mà ngày cuối cùng là hạng mục đồng đội, dựa vào sự cố gắng của cả đội, chỉ có một mình lợi hại cũng coi như vô dụng, coi như Khương Đào có lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng bằng sức một mình thay đổi cuộc chiến.

Trên đài Dứa, gần 93% người đều ủng hộ Đội Đỏ sẽ giành chức quán quân sau cùng của Đại hội thể thao Ngôi sao mới.

[Ôi, thật là tiếc cho Khương Đào]

[Cô ấy đã cố gắng hết sức, nhưng mà căn bản của Đội Lam quá kém, mang không bay nổi]

[Loại tình huống này, tỉ lệ thắng của Đội Lam quá thấp, haizz]

Nhóm Thao Thiết cũng an ủi lẫn nhau: “Không sao, thành tích hiện tại cũng đã rất khá.”

“Đừng để con cái có áp lực quá lớn.”

Lăng Song Vi nhìn ghi chép thi đấu trước đó, hơi kinh ngạc: “Cô gái này ưu tú như vậy, vì sao không có trong các đối tượng khảo sát của chúng ta?”

Trợ lý cũng hơi mơ hồ: “Bởi vì trước đó cô ấy nổi tiếng, hình như đều là bởi vì ăn…”

“Ăn?”

Lăng Song Vi nhận lấy máy tính bảng của cô ấy, nhìn thấy video trước đó của Khương Đào, lại nhăn nhăn lông mày.

Tuy nói thương hiệu vận động và thực phẩm cũng không xung đột, nhưng dù sao ấn tượng với công chúng vẫn là rất hạn chế.

Tìm một người đại diện không phù hợp tinh thần vận động cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng thương hiệu của bọn họ.

Thế là Lăng Song Vi buông máy tính bảng ra: “Trước tiên cứ thêm vào đi, chờ kết thúc thi đấu lại nói.”

Lúc này tất cả các vận động viên tham gia trận đấu đều đang làm nóng người. Thi đấu trước là Đội Lục và Đội Vàng, sau đó mới là Đội Lam và Đội Đỏ, hai đội thắng tranh chức vô địch và hạng nhì, đội thua tranh giải ba.

Đội Lục và Đội Vàng đã tranh đấu rất chặt chẽ, cuối cùng Đội Vàng thắng Đội Lục trong gang tấc.

Sau đó chính là trận đấu của hai Đội Đỏ và Lam mà mọi người mong đợi nhất.

So với Đội Đỏ tinh thần phấn chấn tràn ngập lòng tin, đội viên dự thi của Đội Lam lại có chút uể oải.

Lúc làm nóng người, khán giả lại thấy Khương Đào đi tìm tổ trọng tài, không biết nói cái gì rồi hài lòng trở về.

[Khương Đào đến hỏi cái gì vậy?]

[Tôi cũng muốn biết!]

[À, vì sao trạng thái của đội viên Đội Lam đột nhiên thay đổi!]

Không biết Khương Đào nói gì với các đội viên, đội viên Đội Lam vốn đang uể oải lộ ra vẻ mặt sợ hãi, trạng thái vận động cũng trở thành tích cực.

[Vừa rồi Khương Đào mới khích lệ Đội Lam sao! Cảm giác hiệu quả rất nhanh chóng đó!]

[Khương Khương của chúng ta cũng là nhọc lòng vì Đội Lam.]

[A a a, tôi thật sự muốn biết đến cùng là Đội Lam bọn họ đang nói cái gì, camera có thể đến gần một chút hay không vậy]

[Tôi là một giáo viên, bây giờ mấy đứa trẻ cũng sắp làm tôi điên rồi, mặc kệ nói cái gì cũng không chịu học tập cho giỏi, tôi muốn biết đến cùng Khương Đào dùng phương pháp gì để kích động đội viên! Tôi cũng muốn học!]

Ngay cả Lăng Song Vi ở trên ghế khách quý cũng không nhịn được tò mò, nghiêng người về phía trước.

“Đi hỏi một chút, Khương Đào tìm trọng tài nói cái gì?”

Một lát sau trợ lý mới trở về: “Nghe nói Khương Đào hỏi trọng tài, cô ấy có thể chạy theo trong toàn bộ hành trình hay không?”

Lăng Song Vi kinh ngạc nói: “Chạy theo?”

Tám đoạn đường đua này cộng lại cũng gần ba nghìn mét, mà cũng không bằng phẳng, Khương Đào vốn gánh vác đoạn thi đấu Số 1 khó khăn nhất, sau đó còn muốn chạy theo hết hành trình, độ khó này cũng không nhỏ.

Vậy mà cô ấy lại hi sinh và cố gắng nhiều như vậy vì Đội Lam!

Hơn nữa biết rõ năng lực chênh lệch của đoàn đội, nhưng không có nhụt chí, loại cố gắng chấp nhất này, tinh thần không từ bỏ này, khá phù hợp với triết lý thương hiệu của họ.

Trong lòng Lăng Song Vi không khỏi hơi nghiêng về.

Dưới sự chú ý của tất cả mọi người.

Sau tiếng súng trọng tài vang lên, Khương Đào hoàn toàn giống như trước đây, lập tức xông ra ngoài chỉ để lại một tàn ảnh.

Người phát ngôn: “Được rồi, bây giờ chúng ta nhìn thấy Khương Đào của Đội Lam xông lên trước, trong chặng đầu tiên, tuyển thủ của Đội Đỏ đã bị bỏ lại rất xa. Nhưng chúng ta đều biết rằng, nhược điểm của Đội Lam là thể lực của các vận động viên khác trong đội không đủ tốt, cũng không biết đội Đỏ bị bỏ lại phía sau thế này, mấy chặn phía sau có thể đuổi kịp không…”

“Đội Lam lập tức tiến tới chặng thứ hai. A! Khương Đào cũng không dừng lại, vậy mà cô ấy lại cùng chạy với các thành viên khác của Đội Lam. Cô ấy định dùng phương thức chạy cùng cả hành trình với đội viên của mình sao? Thật sự là đội trưởng có trách nhiệm tốt mà!”

“Không đúng, chạy cùng không phải là chạy ở phía trước sao? Vì sao cô ấy lại chạy sau lưng đội viên của mình?”

“A, Đội Đỏ đuổi theo tới rồi, để chúng ta nhìn xem anh ta sẽ mất bao lâu để đuổi kịp… A, đội viên Đội Lam tăng tốc độ, anh ta tăng tốc rồi! Anh ta vừa khóc hô hào mẹ ơi, vừa thuận lợi chuyền gậy cho thành viên ở vị trí kế tiếp! Anh ta không để cho Đội Đỏ có cơ hội!”

Thành viên Đội Lam mệt lả ngồi trên mặt đất, nhìn thành viên kế tiếp của đội mình và bóng lưng Khương Đào, lộ ra biểu cảm thoát được một kiếp.

Hic!

Còn sống!

[Vãi! Tình huống của Đội Lam là như thế nào vậy! Bật hack à]

[Có phải bọn họ dùng thuốc kích thích không! Bọn họ cũng mãnh liệt quá đi!]

[Anh em phía trên, mặc dù đây chỉ là đại hội thể thao của ngôi sao, nhưng cũng chuẩn bị theo quy tắc đại hội thể thao chính quy, trước khi tất cả các tuyển thủ tranh tài đều đã được kiểm tra, không có khả năng uống thuốc, coi như có một hai người thoát cũng không có khả năng cả Đội Lam đều uống thuốc lại không bị tra ra]

[Làm sao người ở Đội Lam đều vừa khóc vừa chạy vậy?]

[Là cảm động nhỉ, bạn có phát hiện không, Khương Đào vẫn luôn yên lặng chạy theo sau lưng bọn họ]

[Thật sự là cảm động sao? Vì sao vừa rồi tôi mới nghe có người hô cứu mạng]

[Ha ha ha ha ha không thể nào là do Khương Đào dọa đi]

[Vãi, chỉ còn lại hai chặng cuối cùng, Đội Lam vẫn dẫn trước, không chỉ có không bị Đội Đỏ đuổi kịp, thậm chí còn kéo dài khoảng cách]

[Đội Lam khá lắm!!!]

Đội Lam phấn đấu, làm tất cả mọi người cảm động.

Tất cả mọi người cho là bọn họ đang cố gắng vì vinh dự.

Chỉ có chính bọn họ biết là vì sống sót.

Hu hu hu hu!

Cứu mạng!

Vì sao trên thế giới lại có người khủng bố như vậy!

Đến một giây cuối cùng Trình Kiệt là người xông tới đích, hiện trường bùng lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Đây là một màn lội ngược dòng hàng thật việc thật!

Đội Lam không được xem trọng nhất lại giành được thắng lợi!

[Vãi! Tôi muốn khóc!]

[Đội Lam quá tuyệt vời, quá tuyệt vời! Tôi muốn hô câu này lên!]

[Hu hu hu hu, Đội Lam mãi mãi là thần!!]

Đám người Đội Lam nhao nhao chảy nước mắt.

Phóng viên lưu luyến kích động đưa micro tới:

“Giọt nước mắt rơi xuống vào giờ khắc này của các bạn, là nước mắt vui sướng sau thắng lợi sao?”

“Không huhuhu, là bị dọa khóc.”