An Hoa Công Chúa

Chương 2



Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

An Hoa vốn muốn chấm dứt đoạn nghiệt duyên này, không vì cái gì khác, nàng thật sự là bị dày vò tàn nhẫn lắm rồi.

Nhưng trùng hợp thật sự, Thẩm Đô Đốc gần đây chuyển nhà, còn vừa vặn chuyển đến con phố phía trước phủ công chúa.

Nói cách khác, mỗi ngày công chúa ra ngoài gây sóng gió, đều phải đi qua cổng nhà của Thẩm Hạc Tri.

Nhưng mấy ngày nay, không biết Thẩm Đại Đô Đốc phát bệnh gì, mỗi lần An Hoa đến Tương Lí Lâu tìm tiểu quan mua vui tìm hoan, hạ nhân nhà hắn lại đúng lúc dọn đồ ra ngoài chắn đường.

Để lại một khe hở không lớn không nhỏ, vừa đủ kẹt lại chiếc xe ngựa xa hoa của công chúa, báo hại nàng ba, bốn ngày nay đều không tới được Tương Lí Lâu.

Công chúa vô cùng bực bội buộc phải tiến cung, lén lút bí mật xúi giục Hoàng Huynh đổi một nơi ở khác cho Thẩm Hạc Tri, nói hắn chặn mất đường tìm thú vui của mình.

Nào biết được, lời này sang ngày hôm sau đã truyền đến tai Thái Hậu.

Đối với người nữ nhi không bớt lo được này, Thái Hậu nương nương thật sự muốn tan nát trái tim, liền lập tức hạ ý chỉ, lệnh cho Thẩm Hạc Tri không được phép chuyển nhà, còn nhân tiện tuyên bố chuyện tuần sau tổ chức hội Trâm Hoa.

Về cái hội Trâm Hoa này, từ xưa đến nay chính là hội kết giao đối với nam nữ vừa độ tuổi ở Thịnh Kinh.

Những thiếu nam thiếu nữ đã đến tuổi mà vẫn chưa hứa hôn thì tụ họp sang một sảnh, mắt đối mắt lẫn nhau, sau khi trở về ngượng ngùng thưa chuyện với cha mẹ, tam thư lục lễ đi lại một chút, vậy là chuyện thành rồi.

Có điều hội Trâm Hoa này thông thường đều là nhà ai có nữ nhi không gả đi được thì nhà đó làm.

Nàng cảm thấy, hành động này của Thái Hậu là đang ám chỉ nàng.

Vì trước đó không lâu, nước Tống gửi đến một tờ văn thư hòa thân, trên nàng còn có một vị Hoàng tỷ thứ xuất là Lí An Mật Vân Anh chưa gả, dáng vẻ của nàng lại không thể bàn tới, chuyện xui xẻo này nói thế nào đi nữa cũng không rơi được xuống đầu nàng.

Vì thế cả cái Hoàng Thất này chỉ còn thừa lại mỗi nữ tử đến tuổi là nàng chưa hứa hôn ra ngoài.

Nàng gọt giũa ý chỉ, cảm thấy bà già Thái Hậu nhất định là ghét mình rồi, muốn nhanh chóng tìm một người quăng cái nồi như nàng ra ngoài.

Có điều nghĩ một chút cũng biết, chuyện này căn bản là vô dụng.

Dựa vào thanh danh mấy năm nay của nàng, những công tử thế gia kia đầu bị lừa đá thì mới muốn lấy nàng.

Cho nên hôm hội Trâm Hoa đó, An Hoa chỉ là đi ngang qua sân khấu, thuận tiện đập thật chắc cái thanh danh "Không biết liêm sỉ" của nàng xuống.

Mới đầu, những con cháu thế gia bị ép tham gia yến hội còn nơm nớp lo sợ, sợ cô công chúa thích đội mũ xanh cho người ta sẽ nhìn trúng mình.

Nhưng yến hội tiến hành được nửa canh giờ, mọi người thấy An Hoa không có ý gì là để ý đến bọn họ, chỉ là một người ngồi bên cạnh để uống rượu thôi, cho nên cũng thả lỏng xuống.

Giải câu đố, ném thẻ vào bình, chơi tửu lệnh, không khí ở hiện trường cũng xem như không tồi.

Mà công chúa thì, tay trái ôm một trai lơ, tay phải khoác một tiểu quan, trong khúc thủy lưu thương*, mỉm cười nhìn nam nữ trẻ tuổi đưa mắt rung động, quả thực không thể vui vẻ hơn.

(*) "Khúc thủy lưu thương" là một loại trò chơi lưu truyền thời Trung Hoa cổ đại, người ta bắt đầu đến ngồi ở hai bên bờ suối, đặt chén rượu trên mặt nước, chén rượu trôi đến trước mặt ai thì người ấy ngẫu hứng làm thơ. Sau khi làm thơ xong thì lấy chén rượu đó lên và uống cạn.

Nét bút hỏng duy nhất là màn thăm hỏi của Bùi Tịch.

An Hoa nhìn thấy hắn đi ra từ sâu bên trong hoa viên, trong lòng cũng không nói ra được là loại cảm giác gì.

Mấy năm nay, hắn đã từ thiếu phó của Thái Tử thăng lên thành thứ phụ nội các, địa vị không thấp.

Có điều hắn có tài thì có tài, trong lòng Hoàng Đế luôn có khúc mắc với hắn, Bùi Tịch muốn trở thành thủ phụ, vẫn phải chịu đựng chút nữa.

Nam nhân mặc y phục xanh lam đi tới, chắp tay hành lễ: "Vi thần tham kiến công chúa."

Hắn giấu cả một bụng lời muốn nói với công chúa, nhưng mấy năm nay, công chúa luôn trốn tránh hắn, hắn không tìm được cơ hội gặp nàng, cho nên vừa nghe nói An Hoa muốn tổ chức hội Trâm Hoa, hắn liền mong đợi mà chạy tới đây.

Có điều hắn đến còn không bằng không đến.

Nhìn nàng trái ôm phải ấp rất quen thuộc, nhưng ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho mình, trong lòng giống như có một con dao chưa mài lưỡi đang cứa chầm chậm.

Nàng đã từng, từng thích mình như thế...

Bùi Tịch biết bản thân sớm đã không có tư cách nói đến chuyện này, nhưng vẫn không nhịn được muốn gặp nàng.

An Hoa liếc hắn một cái, chẳng biểu lộ cảm xúc gì, chỉ thản nhiên nói: "Bùi đại nhân cứ tự nhiên đi."

Trên thực tế, công chúa đang oán thầm ở trong lòng: Ta cũng không có mời ngươi, ngươi đâm vớ vẩn tới xem náo nhiệt cái gì?

Nàng quay đầu nói thầm với tên trai lơ bên cạnh vài câu, tên trai lơ đó liền lui xuống, chỉ chốc lát sau, một công tử trẻ tuổi da trắng mĩ mạo bù vào đó.

Bùi Tịch đè nén chút chua xót ở trong lòng, thấp giọng đáp lại một tiếng, sau đó liền đi tới bàn tiệc ngồi xuống.

Rượu đắng từng chén từng chén một đổ vào trong bụng, nhưng sao không làm say người.

Công chúa không có lòng dạ quan tâm tới hắn, hôm nay cho dù hắn uống chết, thì cũng chẳng có một chút liên quan gì tới Lí An Hoa nàng.

Nàng rất buồn chán, diện mạo của những công tử thế gia này còn không anh tuấn bằng tiểu quan ở Tương Lí Lâu, mông cong cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Ừm, An Hoa thích người mông cong.

Không biết vì sao, đột nhiên nàng nhớ tới Thẩm Hạc Tri, nhớ tới cái mông đêm đó nhìn thấy... Đặc biệt vô cùng cong.

Lúc trong đầu nhảy ra bốn chữ "Đô Đốc mông cong", An Hoa không tự giác cười ra tiếng.

Ngoại trừ chút thú vui suy nghĩ xa xôi đó, cả cái hội Trâm Hoa đều rất nhàm chán, nếu không phải Thái Hậu hạ lệnh cấm chỉ nàng đến muộn về sớm, An Hoa sớm đã lặng lẽ chuồn đi rồi.

Không dễ dàng gì mới chịu đựng được đến khi kết thúc, lúc tiễn khách khứa đi, nàng lại nhìn thấy vài đôi liếc mắt đưa tình qua xe ngựa, An Hoa không khỏi khẽ than: "Tuổi trẻ thật tốt."

Còn có thật nhiều sức lực như vậy để đi thích một người.

Trai lơ số một vén sợi tóc bị gió thổi loạn giúp nàng: "Công chúa vốn cũng rất trẻ."

An Hoa quay đầu lại, cười khẽ với hắn: "Vẫn là Quan Quan biết nói chuyện."

Công chúa tưởng rằng, một ngày bình thường không có gì bất ngờ thậm chí có chút tẻ nhạt sẽ lập tức kết thúc, nhưng Bùi Tịch giống như trời sinh ra để cho nàng thêm ngột ngạt.

"Công chúa, có thể nói chuyện với ta một chút không?"

An Hoa nhìn hắn, rất lâu sau, cuối cùng cánh môi đỏ thắm mới khẽ mở, nói một câu: "Không tiện."

Con ngươi của Bùi Tịch tối sầm lại, đến lúc nàng bước đi được vài bước lại nói: "Nàng không cần báo thù ta như vậy."

Câu này thật khiến công chúa tức cười, nàng quay đầu lại giễu cợt nhìn hắn: "Sao bổn cung phải báo thù ngươi?"

Bùi Tịch tiến lên một bước, gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay nàng ôm Quan Quan, mặt hiện lên vẻ đau đớn: "Nàng không nên vì ta mà trở thành như vậy... Như vậy..."

Hai chữ đằng sau hắn không nói ra miệng được, An Hoa lại nói thay hắn: "Sa ngã như vậy? Quá quắt như vậy?"

Bùi Tịch thấy nàng hời hợt tự hạ thấp bản thân như vậy, lòng đau không dứt, lại bắt đầu hối hận với cách chọn lọc từ ngữ vừa rồi.

Công chúa cười lạnh một tiếng: "Bùi đại nhân xem trọng bản thân quá rồi, chỉ là con trai của tội thần cũng đáng để cho bổn cung sa ngã vì ngươi sao?"

Nực cười, thật sự tưởng mình đối với hắn tình nghĩa sâu đậm sao?

Công chúa không thèm quan tâm hắn nữa, mang theo hai mĩ nhân trái phải nâng bước ra khỏi phủ, để lại một mình người phía sau tổn thương tinh thần.

Gió xuân lành lạnh cuốn bay áo bào của Bùi Tịch, dưới ống tay áo bào dài rộng là nắm đấm nắm chặt.

Hóa ra có một số thứ, khi thật sự mất đi rồi mới biết hối tiếc không kịp.

An Hoa nâng bước chân mệt mỏi tiến vào trong phủ, tinh thần phân tán, phủ công chúa lớn như vậy cũng lộ ra vẻ tiêu điều vắng lặng. Nàng đi về phía đình nghỉ mát, buông màn che hai bên lại, một mình uống rượu, lúc uống đến chén thứ ba, phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân.

"Hội Trâm Hoa của công chúa, sao lại không gọi thần đến xem náo nhiệt?"

An Hoa nhíu mày, thầm nghĩ khách không mời mà đến vẫn còn khá nhiều.

Chắc có lẽ là hôm nay có yến hội, các hạ nhân không dám cản bừa khách khứa, Thẩm Hạc Tri mới có thể dễ dàng đi vào như vậy.

Công chúa đến đầu cũng không thèm quay lại, tựa nửa người vào cạnh bàn lười biếng nói: "Thẩm Đô Đốc công vụ bộn bề, chút chuyện nhỏ này của An Hoa, sao có thể kinh động đến đại nhân chứ."

Thẩm Hạc Tri nhếch khóe môi: "Chuyện của công chúa, sao lại tính là chuyện nhỏ?"

Xì, nói chuyện còn khá dễ nghe đấy.

Đáng tiếc, hôm nay nàng không muốn để ý tới hắn.

Mĩ nhân híp đôi mắt lại, cầm lấy một quả nho phiên bang trong suốt óng ánh bỏ vào trong miệng, đang muốn mở miệng đuổi hắn đi, vừa quay đầu thì lại thoáng nhìn thấy một bóng dáng khác đứng ở sâu trong đình viện.

Họ Bùi vẫn chưa đi à?

Hai tên nam nhân này, An Hoa đều không muốn gặp, nhưng so với Thẩm Hạc Tri, Bùi Tịch vẫn là ghét hơn một chút.

Con ngươi của công chúa đảo quanh một vòng, ngẩng đầu uống cạn chén rượu cuối cùng, lắc lắc vòng eo nhỏ uyển chuyển chậm rãi bước xuống bậc thềm, một tay bám lên cổ Thẩm Hạc Tri.

Nàng chuyển chủ đề: "Là An Hoa sơ suất rồi, không bằng Hạc Tri ca ca ở lại, để An Hoa bồi thường cẩn thận cho chàng nhé?"

Lại là ca ca rồi? Thẩm Hạc Tri thấy vẻ mặt của An Hoa vừa nãy vẫn còn không kiên nhẫn, bây giờ lại đột nhiên đổi tính, hắn lại nghĩ tới người đi theo phía sau kia, trong lòng đã hiểu ra bảy tám phần.

Tuy rằng chẳng biết vì sao mà bực bội, nhưng bàn tay lại thành thật ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, có hơi nghiền ngẫm mở miệng nói: "Công chúa lại đang đùa giỡn thần sao?"

Hơi thở ái muội lưu chuyển trong không trung, xâm nhập vào xoang mũi, lại ngấm vào trái tim. Kề sát vào lồng ngực cường tráng của Thẩm Đô Đốc, nhìn trong mắt của hắn nổi lên vầng sáng dịu dàng, An Hoa lại có chút khô miệng.

Rõ ràng chỉ là kéo hắn giả vờ làm ra vẻ, nhưng có lẽ là từng có thân mật da thịt, An Hoa cứ không nhịn được mà nghĩ tới, dưới lớp áo bào màu đen kia là một thân hình hoàn mỹ thế nào.

Tuy rằng chuyện ở trên giường vẫn còn quá gà mờ, nhưng tán tỉnh ve vãn đã là tay lão luyện, lòng công chúa hơi rục rịch, trong mắt có tia quyến rũ: "Cũng không phải, lần đầu là đùa giỡn, sang lần hai thì chính là ăn quen bén mùi* rồi."

(*) Nguyên văn - Thực tuỷ tri vị (食髓知味): đại khái là "ăn" được một lần thì càng muốn ăn thêm nữa.

Đôi môi mềm mại hồng hồng trơn bóng ấn lên đôi môi mỏng của người kia, ngoài dự liệu lại có chút tê dại, còn có chút ghẹo người.

An Hoa mở mắt ra, liếc thấy người phía sau lảo đảo rời đi, khóe môi nhếch lên cười lạnh một tiếng.

Trên môi đột nhiên đau xót.

"Công chúa không chuyên tâm."

Còn giải thích nguyên nhân cắn nàng nữa.

Tri kỉ thật.

Đã đạt được mục đích, An Hoa liền đè xuống chút rung động trong lòng, đẩy nam nhân cao lớn trước mặt ra, độc miệng nói: "Vậy nên trách ngươi không đủ mê người."

Thẩm Hạc Tri dùng ngón cái lau đi vệt nước trên môi, không hiểu tại sao mà động tác đó cũng đẹp như vậy: "Thật đúng là xách váy lên liền không nhận người."

An Hoa cũng không muốn dây dưa với hắn nữa, nàng mệt cả ngày rồi, muốn về nghỉ ngơi.

"Đại nhân đi thong thả, An Hoa không tiễn..."

Hai chữ "Không tiễn" còn chưa nói ra miệng, chân cũng chưa bước được hai bước thì cơ thể đã bị một cỗ sức lực lớn kéo về.

Tay bị trói ở hai bên, lưng dựa vào trong ngực của người kia, giọng nói trầm thấp khàn khàn quanh quẩn bên tai: "Dùng binh phải dưỡng binh, muốn cưỡi ngựa phải cho ngựa ăn. Công chúa muốn lợi dụng thần, không nên cho chút thù lao sao?"

Khuôn mặt của công chúa lập tức đỏ rực lên, trước nay đều là nàng đùa giỡn người khác, có khi nào có người dám đối xử với nàng như vậy chứ?

An Hoa lập tức lạnh giọng nói: "Ngươi không sợ ta gọi người sao?"

Đô Đốc đại nhân mím môi mỉm cười, cúi người xuống, liếm qua dái tai nàng. Đó là chỗ công chúa cực kì mẫn cảm, đã ngủ với nhau một lần, hắn cái gì cũng đều nhớ hết.

"Công chúa không bằng giữ lại chút sức lực đi."

Đợi lát nữa có mình nàng kêu thôi.

An Hoa vẫn đang chưa hiểu ý trong lời của hắn, cả người đã bị ôm lên cao, vác mông đi vào trong đình nghỉ mát được bao quanh bởi hòn giả sơn, nghênh tiếp nàng là một nụ hôn càng thêm hung dữ mạnh bạo, là tình ý càng thêm miên man tinh tế.

Công chúa vẫn còn chút lí trí, tuy rằng chỗ hòn giả sơn này ít có người tới, nhưng hạ nhân đang canh chừng ở chỗ cách nơi này không xa, sao hắn lại dám!

Bàn tay nhỏ bé đẩy hắn tới gần, nhưng cũng chẳng ăn thua gì.

"Đây là đình nghỉ mát, sẽ có người nghe thấy đó!"

Tốc độ tàn phá bừa bãi của người nọ ở trên người nàng không giảm, ngược lại giọng khàn khàn nói: "Vậy công chúa phải nhỏ tiếng một chút."

An Hoa sự đau nhức ngày hôm đó, cuối cùng cũng có hơi luống cuống.

"Ngươi... Ngươi đây là phạm pháp, có tin ta nói với Hoàng Huynh không?"

Nghe vậy, động tác của Thẩm Hạc Tri hơi dừng lại, nâng mắt lên nhìn An Hoa, ý cười bên khóe môi càng đậm: "Vậy thần chỉ đành đi tìm Bùi đại nhân làm chứng, chứng minh là công chúa 'Ăn quen bén mùi' với thần, chủ động lôi kéo thần làm chuyện phạm pháp."

Chết tiệt!

Mấy chữ "Ăn quen bén mùi" này đập thẳng vào lỗ tai nàng, khiến cho nàng lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là lấy đá đập chân.

Y phục cởi ra từng mảnh một, trâm ngọc buông lỏng, bàn tay nhỏ nhắn gắt gao giữ chặt ở trước ngực, nhưng cũng không che được cảnh xuân ẩn hiện.

"Ta... Ta muốn đi đại tiện!"

Thẩm Hạc Tri dừng lại một chút, nhìn nàng hai giây.

An Hoa tưởng hắn sẽ bị dọa lui, tưởng rằng hôm nay có thể trốn qua kiếp này, đang muốn khép áo lại chạy đi, Thẩm Hạc Tri lại kéo nàng về lần nữa.

"Đợi lát nữa đi sau."

An Hoa: "..."

Thực sự không ngờ hắn có thể cầm thú như vậy.

"Không được, nguyệt sự của ta tới rồi..."

Một tiếng cười khẽ truyền đến: "Công chúa không thành thật."

Nàng còn muốn lấy cớ thêm, nhưng lại bị bờ môi mỏng ép sát vào hôn đến thất điên bát đảo, rất nhanh liền sa vào dục vọng, không phân biệt rõ sao trăng gì nữa, loại quan hệ không chính đáng này chớp mắt đã kéo dài hơn nửa năm, đến mức rốt cuộc là ai 'Ăn quen bén mùi' với ai, sớm đã nói không rõ nữa rồi...