An Hoa Công Chúa

Chương 9



Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

Lúc tới trời vẫn còn u ám, có điều hai khắc* sau, trên trời đã có mưa lất phất.

(*) 1 khắc = 15 phút.

Công chúa vén rèm xe lên, nhìn thấy những cành lá được rửa sạch rực rỡ, tâm tình cũng không khỏi tốt lên, đến cả tiếng kêu của chiếc lục lạc treo trên đỉnh xe cũng nghe ra vài phần êm tai.

"A Tự, đi tới chỗ Thẩm đại nhân." Trầm ngâm một lát, nàng lại phân phó: "Thôi, về phủ trước đã."

Nàng phải về thay y phục, xinh đẹp tươi tắn đi gặp Thẩm Hạc Tri, nhưng tới khi công chúa đổi sang một chiếc váy lưu vũ xinh đẹp xong thì mấy chữ "Nử tử trang điểm vì người yêu*" đột nhiên xông lên não.

(*) Được lấy trong những câu danh ngôn Chiến Quốc Sách, nói "Sĩ vi tri kỉ giả tử, nữ vi duyệt kỉ giả dung" nghĩa là: Kẻ sĩ hy sinh vì tri kỷ, phụ nữ tô điểm vì người yêu.

An Hoa theo bản năng che lồng ngực lại.

Kì lạ, sao tim lại giống như nai con chạy loạn như vậy nhỉ?

Nhưng nàng cũng không có tâm tư nghiên cứu, vì bây giờ An Hoa chỉ có một ý niệm, đó chính là nhanh chóng gặp Thẩm Hạc Tri.

Chỉ là lúc nàng thay xong y phục, còn chưa bước ra khỏi cổng phủ thì lại bị một thánh chỉ chặn lại.

Khương Quốc chủ yếu làm về hàng dệt may nuôi tằm, nông nghiệp cũng khá phát đạt, nhưng trong lãnh thổ không có nhiều sông ngòi, vì thế mỗi năm giao thoa giữa hai mùa xuân hạ, Hoàng thượng đều sẽ sai Khâm Thiên Giám tính ra một ngày lành để tổ chức tế Long Thần, cầu xin mưa thuận gió hòa, để bách tính sang năm có mùa thu hoạch bội thu.

Tế bái Long Thần cần có thánh nữ, những chuyện tẻ nhạt này thông thường đều do công chúa dòng chính đảm nhận, dưới gối Hoàng Huynh vẫn chưa có nữ nhi nào, trưởng công chúa lại chê mệt thoái thác, An Hoa liền trở thành người được chọn tốt nhất.

Được rồi, cái này cũng không phải chuyện lớn gì.

Nhưng vấn đề là, giám sát lễ tế lần này chính là Bùi Tịch, người nàng không muốn gặp nhất.

Vốn tưởng rằng sau khi lấy được danh sách thì không cần dính líu gì đến hắn nữa, nhưng lại không ngờ vẫn phải làm việc chung với hắn.

Hơn nữa, chuyện xui xẻo còn không dừng lại ở đó, sau khi An Hoa thu thánh chỉ lại, nâng bước đạp vào phủ Đô Đốc thì được quản gia thông báo, Thẩm Hạc Tri sáng nay đã xuất chinh rồi.

Mi tâm An Hoa nhảy lên hai cái, truy hỏi: "Không phải giữa tuần mới xuất chinh sao?"

Quản gia cung kính nói: "Tiền tuyến có tin tức, hiệu là Nam Bộ Man Tộc tàn sát một thôn trang ở biên cảnh, Thẩm đại nhân nổi giận, quyết định xuất phát sớm."

Được lắm Thẩm Hạc Tri, chuyện lớn như vậy cũng không nói cho nàng biết?

Tâm tình hôm nay của công chúa giống như xe đi qua núi, đang cao đột nhiên lao xuống thấp.

Nàng thở phì phì quay về phủ, lập lời thề đợi đến khi Thẩm Hạc Tri quay về, nhất định phải trừng phạt thật nặng cái tên nam nhân không biết trời cao đất dày này mới được.

Mấy ngày liền buồn bực chắn kín lồng ngực, công chúa thấy ai cũng phiền, miệng oán giận Bùi Tịch lại càng không thèm lưu tình.

Ngày ngày người này đều va vào nòng súng, giống y như một con thiêu thân đến trêu đùa nàng. Hôm nay lấy cớ có việc cần thương lượng, mời nàng đi chèo thuyền du ngoạn trên sông, ngày mai lấy cớ này nọ, mời nàng đi chung tiệc tối.

Công chúa: "Bùi đại nhân, không bằng ngươi đổi tên thành Bùi Nhàn là hợp đấy."

Bùi Tịch gắp một miếng cá lên đặt vào trong bát của nàng, sắc mặt như thường nói: "Bẩm công chúa, thần không nhàn chút nào, chỉ là muốn gặp người thôi."

Nói thẳng ra như vậy khiến cho An Hoa khựng lại.

Đương nhiên nàng biết Bùi Tịch không nhàn, thân làm thủ phụ, hắn có rất nhiều chuyện đau đầu.

Khoảng thời gian này, bè phái quan viên mới lấy hắn làm người dẫn đầu đang thi hành chế độ khoa cử mới, chủ trương mở khoa thi thu nạp hiền tài, thu nạp nhiều sĩ tử nhà bần hàn. Nhưng vì đụng đến lợi ích của thế gia đại tộc, bị bè phái bảo thủ phản đối kịch liệt. Thấy quầng đen dưới mắt hắn thì biết, người này đã rất lâu không có một giấc ngủ yên ổn rồi.

Trên mặt chính sự, An Hoa cảm thấy Bùi Tịch là một người gan dạ sáng suốt, nàng tán thưởng hắn, cũng rất sẵn lòng giúp hắn làm những chuyện có ích cho đất nước, còn về việc khác, nàng không muốn đáp lại.

Sắc mặt công chúa nghiêm lại, buông đũa xuống, đôi mắt cong cong nhìn chằm chằm đối phương.

"Bổn cung sẽ ủng hộ cải cách của phái mới, Bùi đại nhân không cần lãng phí thời gian ở chỗ ta nữa."

Sống lưng Bùi Tịch cứng đờ.

Nàng cho rằng, hắn mời nàng ăn cơm, mời nàng đi chơi, đều là vì muốn nhận được sự trợ lực từ nàng sao?

Rõ ràng chút tâm tư hèn mọn đó của mình đều đã viết hết trên mặt rồi.

Nàng ấy đang giả vờ không biết sao?

Trong lòng thực đau khổ, lúc hắn giả vờ không biết tâm ý của công chúa, nàng ấy cũng đau khổ như vậy sao?

Bùi Tịch uống một chén rượu đục, mượn ba phần men say, dứt khoát đập nồi dìm thuyền: "Công chúa, ta muốn cưới nàng."

Thật lâu trước đây, An Hoa nằm mơ cũng muốn nghe được câu này, nhưng khi vật đổi sao rời, cuối cùng cũng được như mong muốn, thì lại không có sự vui mừng như trong tưởng tượng, chỉ có khoái cảm thù lớn được báo thôi.

Tâm nguyện nhiều năm thoáng chốc tiêu tan, công chúa cầm chén trà trước mặt lên xoay xoay.

"Bùi đại nhân, trà rót vào trong chén, nếu như không có ai uống, rất nhanh sẽ thành nguội."

"Mà trà đã nguội rồi, thì nên đổ đi."

Nói xong, cổ tay trắng nõn hơi nghiêng, nước trà chầm chậm rớt xuống đất, thấm vào nền đất lạnh lẽo.

Ngữ khí của nàng rất bình tĩnh, không giương cung bạt kiếm như trước kia, nhưng lại khiến trái tim Bùi Tịch càng thêm lạnh lẽo, vì đó đại biểu cho bất luận hắn có làm gì đi chăng nữa, thì cũng không khiến cho trái tim công chúa nổi lên gợn sóng.

Nàng hoàn toàn buông hắn rồi.

Ngón tay nắm lấy chén rượu hơi ửng đỏ: "Công chúa có người trong lòng rồi sao?"

Nếu như không phải, chí ít hắn còn có chút cơ hội.

Nhưng An Hoa một lúc lâu sau cũng không trả lời.

Trong đầu hiện lên hình ảnh càng ngày càng rõ ràng, đáp án đã hiện rõ như thật.

Cuối cùng, công chúa trút ra một hơi, nói với Bùi Tịch một chữ mà hắn không muốn nghe nhất:

"Phải."

......

Lễ tế Long Thần định vào ngày mùng 8 tháng 6, vừa đúng là ngày Thẩm Hạc Tri khải hoàn về triều.

Công chúa tính toán ngày tháng, cách ngày hắn đi đã qua hơn hai tháng rồi.

Nàng không nhịn được oán thầm: Đánh trận có hai tháng cũng cần Thẩm Hạc Tri ngươi đích thân đi hả? Đây rõ ràng là giận mình, trốn đi tìm thanh tịnh mà.

Hắn ở bên kia tư thế hào hùng, phấn khởi hăng hái, để lại một mình nàng ở đây có tức mà không có chỗ xả.

Thật sự là đáng hận mà.

Từ sau khi không cần cai quản Thanh Ca Tử nữa, An Hoa cũng giống như những quý nữ khác, ngoại trừ phối hợp với lễ bộ hoàn thành lễ tế thì chính là tùy tiện ở trong phủ.

Có lẽ là khoảng cách sinh ra cái đẹp, cũng có lẽ là thời gian ở phủ công chúa thật sự quá nhàm chán, những ngày nay không có Thẩm Hạc Tri, lần đầu tiên nàng cảm nhận được cái gì gọi là trằn trọc khó ngủ.

Một buổi tối sấm sét chớp nháy, công chúa bị giật mình tỉnh giấc theo ý thức rụt vào trong chăn, nhưng lại không tìm được vòng ôm ấm áp quen thuộc.

Đều tại Thẩm Hạc Tri, hắn bao giờ cũng ôm chặt nàng như vậy, bây giờ người này không ở bên cạnh, nàng cũng bắt đầu không quen rồi.

Nỗi cô đơn khôn xiết xộc vào đáy lòng, công chúa nhanh chóng xuống giường rót chén trà, trà lạnh vào cổ, lại cảm thấy mình mệt mỏi thêm, làm cái gì cũng không có tinh thần.

Nàng hiểu rõ cái cảm giác này.

Lẽ nào... Là bệnh tương tư?

Nếu để Thẩm Hạc Tri biết được việc này, nhất định sẽ vểnh đuôi lên tận trời cho xem.

"Chẳng trách đêm qua hắt xì liền mấy cái, thì ra là công chúa đang nhớ đến thần."

Được rồi, nàng thật sự phải thừa nhận, bản thân có chút nhớ Thẩm Hạc Tri, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn so với suy nghĩ của nàng.

Đôi mắt to như chuông đồng mở thẳng đến trời sáng.

Tính nàng trước giờ không thích dây dưa dài dòng, nếu đã xác định không muốn để Thẩm Hạc Tri rời khỏi mình, vậy phải nghĩ cách dỗ hắn về.

Công chúa nằm nhoài ở bên hồ cá suy nghĩ suốt buổi chiều, ngày hôm sau mượn danh nghi lễ tế bái phải tịnh thân quả dục, liền trả về hết toàn bộ trai lơ xinh đẹp như hoa của nàng.

Bên ngoài đồn rằng, công chúa đây là có lòng hoàn lương rồi.

Đương nhiên, lời đồn này là chính nàng thả ra ngoài, đích thân đi nói với Thẩm Hạc Tri thì có vẻ quá tận lực rồi, không phù hợp với phong cách của công chúa, nhưng người trong phố lớn ngõ nhỏ đều biết hết rồi, người kia nhất định cũng sẽ biết.

Có điều mất đi đám trai lơ rồi, công chúa đại nhân cũng hơi không thích ứng được.

Chán quá đi.

Phủ công chúa lớn như vậy, mất đi những cặp mông xinh đẹp nhảy múa, a không phải, mất đi những trai lơ xinh đẹp da trắng, thật sự là quá nhàm chán rồi.

Công chúa định đợi Thẩm Hạc Tri quay về, bảo Hoàng huynh ban cho hắn một kì nghỉ mười ngày nửa tháng, dẫn hắn đi chơi quanh Khang Thành, nơi đó là đất phong của công chúa, nơi an táng mẫu phi của nàng.

Không sai, thật ra nàng không phải nữ nhi thân sinh của Thái Hậu, mẫu thân của nàng từng là Di Thái Phi sủng quan lục cung, chỉ có điều Di Thái Phi mất sớm, Tiên Hoàng liền đem nàng đặt dưới gối của Thái Hậu để nuôi dưỡng.

Nhoáng một cái đã qua mười mấy năm, lúc mẫu phi mất, nàng vẫn còn là một tiểu nha đầu chẳng biết thứ gì, bây giờ đã lớn thành một đại cô nương duyên dáng yêu kiều rồi.

Nàng muốn dẫn Thẩm Hạc Tri về đó, đến trước mộ của mẫu phi, nói với bà rằng nàng đã có người trong lòng rồi.

Không phải kiểu chơi đùa vớ vẩn khi mới yêu, mà là nghiêm túc, muốn danh chính ngôn thuận hằng đêm ngủ cùng hắn.

Chỉ có điều, người tính không bằng trời tính, ý tưởng đẹp đẽ này vào hôm lễ tế đó vẫn là hóa thành bọt nước.

Hôm đó, công chúa mặc một bộ y phục lễ bái hoa lệ, đứng trên xa liễn cao cao, một mũi tên xuyên qua đám người huyên náo, lao thẳng về phía trái tim của công chúa.

Mũi kiếm sáng như tuyết lóe lên hàn quang bức người, dọa công chúa sợ tới mức run lên.

Có thị vệ nghiêng người lao lên trước, chắn cho công chúa một mũi này, nhưng ngay lập tức, một màn mưa tên xé không trung mà tới, chuyện này sợ không có đơn giản như thế.

May mà nhân thủ của Bùi Tịch không tồi, rất nhanh đã giải quyết những thích khách đó, không tạo ra trận náo loạn lớn là bao.

Chỉ có bên phải ngực của An Hoa có thêm một lỗ hổng máu chảy đầm đìa, may mà còn có Bùi Thủ Phụ suy nghĩ chu đáo, sai người làm lễ phục tế lễ may thêm một miếng hộ tâm kính vào mặt trong, nàng mới không đi đời nhà ma.

Lễ cúng tế xảy ra sơ suất vốn là chuyện lớn, càng huống hồ hiện trường còn có sứ giả của triều Tống phái tới rước dâu, việc xấu mặt nhà liền biến thành xấu mặt đất nước.

Hoàng Đế nổi trận lôi đình, Bùi Tịch và Lễ Bộ đều bị truy cứu trách nhiệm, phạt không ít bổng lộc, nhưng thảm nhất vẫn là Từ Nhữ Lương.

Hắn là người cầm đầu thế lực bảo thủ trong triều, từng nhiều lần công khai tỏ ra xấu hổ đối với những hành động lớn gan của An Hoa.

Đại Lí Tự nói, người này vì bất mãn với cải cách của Bùi tịch, muốn gây chuyện trong lễ tế Long Thần, cho Bùi Tịch một vố ra oai phủ đầu, chỉ là không ngờ rằng sẽ làm công chúa bị thương.

Lúc Thái Hậu đến thăm nàng, nói Hoàng Thượng ở ngay trước mặt triều thần hung hăng cho Từ Nhữ Lương một cái bạt tai, còn cách chức của hắn.

Trên dưới triều đình và dân chúng đều tán thưởng Hoàng Thượng thương yêu muội muội, cải cách khoa cử của Bùi Tịch cũng thuận lợi thi hành vào năm sau.

An Hoa mỉm cười, một người có được tiếng thơm, một người thực hiện được hoài bão, kết cục của trận ám sát này, thật sự không coi là quá tệ.