Ân Hữu Trọng Báo

Chương 13: Hàn Thận



Thời gian Tiền Mạt phẫu thuật không lâu lắm, phẫu thuật cũng cực kì thành công, nhưng mãi đến tối, Hàn Thận vẫn chẳng tới. Đổi lại trong chiếc điện thoại được Hàn Trọng Viễn đặt chế độ im lặng kia của Tiền Mạt, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Trông thấy mấy cuộc gọi nhỡ kia, khoé môi Hàn Trọng Viễn hiện lên áng cười mai mỉa.

Tất nhiên là Hàn Thận nhớ đến mẹ con họ, chỉ là trong mắt ông ta, người cháu kia của ông ta, rồi thì những người trong nhà cũ, rốt cuộc lại càng quan trọng hơn.

Nếu không phải biết chắc lúc Hàn Hành Diểu ra đời, Hàn Thận còn đang yêu đương với mẹ mình trong trường Đại học, hắn đã nghi ngờ gã anh họ kia của mình thật ra là con ruột của Hàn Thận rồi.

Tâm tình Hàn Trọng Viễn phức tạp, Tiền Mạt cũng y chang như hắn: “Bố con thật sự không đến ư?”

“Đúng vậy.” Hàn Trọng Viễn đáp, trên máy bay không thể gọi điện, điện thoại của bố hắn cũng phải tắt máy.

“Lời của con, mẹ đều tin rồi.” Tiền Mạt miễn cưỡng cười bảo.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ
2. Chiều Hư
3. Tuyết Phủ Cánh Dơi
4. Đường Đua Xanh Hẹn Ước
=====================================

“Lời con nói vốn dĩ là thật.” Hàn Trọng Viễn nói.

“Tương lai con có dự định gì chưa?” Tiền Mạt lại hỏi.

Mạnh Ân bị Hàn Trọng Viễn sai ra ngoài ban công, một mình học tiếng Anh, không nghe thấy tiếng của họ, đổi lại họ có thể nói chuyện thoải mái: “Giờ mẹ đã không sao rồi, tương lai của con con sẽ tự mình lo liệu. Về phần Hoa Viễn, con có thể nói cho mẹ biết phương hướng phát triển thích hợp của Hoa Viễn trong tương lai.”

“Mạnh Ân thì sao?”

“Con sẽ ở bên cậu ấy cả đời.” Hàn Trọng Viễn chắc như đinh đóng cột trả lời.

Tiền Mạt nhìn con trai mình, phất tay không nói gì. Nếu như trước đây Hàn Trọng Viễn thích Mạnh Ân, nhất định đòi ở cùng nhau thì chắc chắn cô sẽ ngăn cản. Nhưng bây giờ Hàn Trọng Viễn… Ngẫm lại kết cục của con mình đời trước, lúc này cô chẳng thấy con mình ở bên Mạnh Ân có vấn đề gì hết.

Hơn nữa cái trình độ biến thái của con cô bây giờ, e cũng chỉ có Mạnh Ân là chịu đựng được.

Sáng hôm sau Hàn Thận mới đến. Lúc ông ta tới bệnh viện, Tiền Mạt đã đỡ hơn nhiều, đang nằm trên giường đọc sách. Hàn Trọng Viễn ôm laptop ngồi bên cạnh cô gõ gõ đánh đánh. Mạnh Ân một tay cầm sách tiếng Anh học từ đơn, một tay bóp chân cho Hàn Trọng Viễn.

Từ chỗ Tiền Tùng biết được vợ mình phẫu thuật lấy ra khối u, trải qua xét nghiệm được chẩn đoán chính xác là ung thư, tim Hàn Thận như muốn vọt ra ngoài. Trước đây mẹ ông ta nói là có rất nhiều phụ nữ trong ngực xuất hiện khối u, còn chẳng xem là chuyện gì to tát, không ngờ bây giờ lại biết vợ mình bị ung thư thật…

Chỉ mới nghĩ thôi mà Hàn Thận đã cảm thấy kinh khiếp rồi, lúc chạy đến phòng bệnh, đầu đã vã đầy mồ hôi.

“Tiểu Mạt, em không sao chứ?” Hàn Thận lo lắng nhìn vợ hỏi, “Xin lỗi, anh không ngờ lại có nhiều việc như vậy.”

“Em có việc tìm anh, có bao giờ anh không bận việc đâu?” Tiền Mạt cười lạnh một tiếng. Nếu như Hàn Thận chỉ là không đến kịp ca phẫu thuật của mình, lấy tính cách độc lập tuyệt đối của cô, hẳn sẽ chẳng thấy có vấn đề gì. Nhưng cô lại vừa được nghe những chuyện mà con mình từng trải qua.

“Tiểu Mạt…” Hàn Thận cau mày.

Tiền Mạt vừa phẫu thuật xong, cũng không muốn cãi nhau, trực tiếp im lặng. Hàn Thận quét mắt quanh phòng bệnh một vòng, ánh nhìn rốt cuộc rơi trên người con trai, thoáng cau mày: “Tiểu Viễn, sao ngay cả chào bố cũng không biết thế hả? Với cả con đang làm cái gì đấy? Còn bắt người khác bóp chân cho mình nữa?”

Hàn Thận thật sự có phần không quen nhìn cái bộ dạng nằm như đại gia rồi để người khác bóp chân cho mình của con trai.

Hàn Trọng Viễn lạnh lùng nhìn Hàn Thận một cái, trong mắt chẳng có tình cảm gì, Hàn Thận lại bị biểu tình của Hàn Trọng Viễn chọc giận: “Mày có ý gì đây?”

“Con tôi thế nào thì liên quan gì đến anh? Anh cút đi cho tôi!” Tiền Mạt ra mặt, con của cô bại liệt mười lăm năm, mười lăm năm đó! Giờ để cho người ta bóp chân thì có là gì đâu? Hơn nữa không phải con cô cũng đang dạy Mạnh Ân học tiếng Anh đấy à?

Đối mặt với cơn giận của vợ, Hàn Thận lập tức mềm nhũn: “Tiểu Mạt, xin lỗi… Nhưng Tiểu Viễn như vậy…”

“Ra ngoài!” Tiền Mạt nói.

Mặc dù Hàn Thận không muốn rời đi, nhưng cũng lo mình chọc giận Tiền Mạt vừa phẫu thuật xong, khiến Tiền Mạt khó chịu, rốt cuộc cũng rời khỏi phòng bệnh. Tiền Mạt có phần suy sụp thu lại ánh mắt, trông thấy Mạnh Ân đang nhìn mình chằm chằm, lập tức hơi xấu hổ: “Tính tình cô có phải tệ lắm không?”

“Không đâu, cô lợi hại lắm!” Trong mắt Mạnh Ân nhen lên kính nể, nếu như mẹ của cậu có thể giống Tiền Mạt… Mẹ của cậu mãi mãi sẽ không thể giống như Tiền Mạt được đâu.

“Đúng vậy, cô rất lợi hại.” Tiền Mạt miễn cưỡng mỉm cười, sau khi nhận được điện thoại của Hàn Thận, nói rằng có việc nên phải rời đi, chua chát trên mặt càng hằn sâu.

Tiền Mạt nằm viện một tuần. Mấy ngày nay Hàn Trọng Viễn vẫn ở lại viện cùng cô, dù cho có rất nhiều việc hắn không thể làm được. Tất nhiên, hắn cũng đưa Mạnh Ân theo.

Ban đầu, Tiền Mạt hơi cảm động về việc này, cảm giác ngay cả khi tính cách biến đổi lớn con mình cũng vẫn nhớ đến mình, rất đáng quý. Nhưng ngày nào cũng trông thấy gương mặt lạnh như tiền của con trai, lại không kìm được bật ra: “Sao con lại muốn chăm sóc mẹ?”

“Vì trước đây chẳng có ai chăm sóc cho con cả.” Hàn Trọng Viễn thản nhiên trả lời. Sau khi hắn bại liệt, ở trong viện điều dưỡng nửa năm, Hàn Thận chỉ đến thăm hắn vài lần, thứ đau khổ này…

Tính cách hắn trở nên tồi tệ như vậy từ bao giờ? Chính là từ lúc đó.

Sau khi hắn bại liệt rồi bị Lịch Tiếu Tiếu vứt lại trong viện điều dưỡng kia, bên cạnh không ai bầu bạn, lại biết Lịch Tiếu Tiếu phản bội, công ti còn bị hai kẻ Hàn Hành Diểu và Lịch Tiếu Tiếu nắm giữ chặt chẽ, tính tình không thể tránh khỏi càng lúc càng tệ. Cuối cùng ngay cả mấy người nhận tiền để chăm sóc cho hắn kia cũng không chịu nổi…

Sau khi ở chung với Mạnh Ân, hắn cũng từng muốn sửa đổi, nhưng vừa thấy mất tự nhiên, lại sợ Mạnh Ân biết mình không thể rời khỏi cậu, bèn không sửa nữa…

Tiền Mạt và Hàn Trọng Viễn đã nói với nhau rất nhiều chuyện, thấu hiểu phần lớn những gì mà Hàn Trọng Viễn từng trải qua, nghe được lời này của con trai, nhất thời im lặng.

Hàn Trọng Viễn thì lại chẳng có phản ứng gì, trừng mắt nhìn Mạnh Ân một cái, mở miệng tuôn ra một chuỗi tiếng Anh dài dặc.

Mạnh Ân nhìn Hàn Trọng Viễn, lắp ba lắp bắp nói.

“Không nói được thì luyện tập nhiều vào!” Hàn Trọng Viễn lại bảo.

“Vâng.” Mạnh Ân không biết vì sao Hàn Trọng Viễn lại chằm chằm quan sát mình học tiếng Anh, nhưng học tiếng Anh cũng là việc nên làm, cậu lập tức chú tâm mà học.

Bộ dáng này của Mạnh Ân lại khiến Hàn Trọng Viễn mất tự nhiên: “Tôi đăng kí cho cậu vào một trường chuyên ngữ, ở đấy dạy học đều bằng tiếng Anh, giờ cậu không học cho tốt thì mai này sẽ không theo kịp đâu.”

“Gì cơ ạ?” Mạnh Ân kinh hãi nhìn Hàn Trọng Viễn. Ở thành phố S có một trường Trung học rất nổi tiếng, đó chính là Trung học chuyên ngữ. Chỗ đó vốn chỉ những người có tiền mới vào học được, hơn nữa phải học từ cấp hai lận, cậu như vậy…

“Chăm chỉ mà học tiếng Anh, không chăm chỉ, tôi không cho cậu đi nữa!” Hàn Trọng Viễn lại nói, bỏ một đĩa phim hoạt hình tiếng Anh vào đầu đĩa trong phòng bệnh – mặc dù thứ đồ này trẻ con, nhưng lấy ra học nói thì cũng được lắm.

Lúc trước Tiền Mạt lo làm ảnh hưởng đến việc học của Mạnh Ân nên không xem TV, giờ lại bị bắt phải xem hoạt hình, im lặng một hồi… Có điều, hoạt hình đúng là rất đáng yêu, tiếc là cô cũng nghe không hiểu…

Mấy ngày nay Mạnh Ân đều học tiếng Anh, bộ phim hoạt hình này cậu đã đặc biệt tìm phụ đề xem qua, đổi lại bây giờ có thể nghe hiểu rất nhiều.

Thấy Mạnh Ân xem hết sức chăm chú, Hàn Trọng Viễn mở cửa phòng ra, gọi cho trợ lí Tề vừa giúp mình tìm trường học cho Mạnh Ân, bảo Tề An An giúp mình tìm một căn nhà ở gần trường chuyên ngữ.

Nhà không cần lớn quá, hai phòng là được. Sau khi tìm được thì mua ngay, về phần tiền nong… thì lấy ở chỗ Tiền Mạt.

Bây giờ hắn hãy còn là một cậu trai vị thành niên phải mấy tháng nữa mới mười bảy tuổi, cho dù trong nhà có tiền thì muốn tự mình mua nhà cũng rất khó.

Hàn Trọng Viễn còn đang dự định sắp xếp căn nhà thành khung cảnh giống như nơi đời trước mình từng ở, đột nhiên lại trông thấy hai người quen.

Người quen vào thời gian này của đời trước, phần lớn hắn đều không nhớ. Cho nên hai người quen này, đều là người hắn gặp ở đời này.

Mạnh Kiến Kim mập mạp trên mặt đầy tràn tươi cười, kéo cô con gái mảnh khảnh của mình chạy đến chỗ hắn: “Đây không phải là cậu Hàn sao! Không ngờ lại có thể gặp nhau ở đây, thật là tình cờ!”