Ấn Tượng Không Chuẩn

Chương 12: Gay lọ, không thích



Dịch: Mạc Nguyệt

Giang Thừa Nguyệt đứng bất động, mặc cho Lộ Hứa cầm thước dây vòng quanh người mình. Cậu vốn không thích tiếp xúc thân thể gần như thế này. Nhưng vẻ mặt anh rất nghiêm túc, đôi mắt lam sâu thăm thẳm như thể chỉ chứa đựng được công việc thiết kế.

Mùi đắng nhạt của cà phê đen vấn vít trên người anh. Lúc thước dây sượt qua mặt trong cổ tay cậu, mu bàn tay cậu chạm vào đồng hồ của anh, có cảm giác lành lạnh, cưng cứng.

Cậu cứ đứng yên đó, mặc anh muốn làm gì thì làm. Cô trợ lý mặc sơ mi trắng, quần âu màu cà phê nhạt cũng lẳng lặng đứng chờ anh lấy số đo cho cậu.

“Cho em mượn tạm bộ nào đấy vừa người, tiện chơi trống là được mà.”

“Không cần cậu nói, tôi tính rồi.” Nói rồi anh báo mã trang phục để trợ lý đi lấy, còn cậu ngồi trên ghế cao nhìn qua cửa sổ sát đất, ngắm dòng xe cộ tấp nập dưới đường.

Rèm cửa sổ đen rất dài, phần còn thừa xếp thành chồng dưới chân cậu. Vì sợ giẫm phải nó nên cậu không dám bỏ chân xuống.

[Mạnh Triết] Tối có đi không? Tao thấy hơi hối hận rồi, hay thôi không hẹn Lý Tuệ nữa, tìm người khác đi. Thiếu gì người biết chơi ghita.

[Măng] Đi chứ, không phải xoắn.

[Mạnh Triết] Cái tên Trần Như Huy đó “ba chấm” lắm. Tóm lại bọn mình cứ coi như giao lưu thôi, không bằng người ta thì thôi.

[Măng] Sẽ ổn thôi.

“Bỏ điện thoại xuống đi, qua đây thay quần áo.” Lộ Hứa gọi cậu.

Giang Thừa Nguyệt không nhìn ra giá trị của bộ trang phục anh đang cầm trên tay, chỉ cảm thấy nó giản dị hơn những bộ đồ của Nancy & Deer mà cậu thường thấy rất nhiều. Thế nên cậu mặc định đây là những bộ anh không dùng nữa.

“Eo cậu còn nhỏ hơn bộ có size nhỏ nhất, không kịp sửa nên mặc tạm vậy.” Lộ Hứa ném đồ cho cậu, bảo cậu đi thay.

Cái áo phông trắng mềm Giang Thừa Nguyệt đang cầm trông chẳng có thiết kế gì nổi bật, chỉ in một câu tiếng Đức, nhưng mặc lên người mới thấy được ý đồ thiết kế. Áo này khá dài, nửa cổ áo phải trễ xuống, may theo kiểu giả hai lớp, vạt dưới tiếp nối mảng vải đen.

Quần thì trông như đồ của lính nhảy dù, ống phải có túi, ống trái gắn mấy sợi dây. Cậu nhìn mà không hiểu lắm. Eo hơi rộng, cậu muốn dùng thắt lưng, nhưng không biết cài kiểu gì nên dành cầu cứu Lộ Hứa.

Lộ Hứa chỉ cần liếc qua là nắm rõ thiết kế của trang phục. Anh vòng ra sau lưng cậu, kéo mấy sợi dây, điều chỉnh một chút, hai tay vòng quanh eo cậu, dây đồng hồ cọ nhẹ qua khuy quần túi hộp.

Giang Thừa Nguyệt ngẩn ngơ nhìn mình trong gương, cảm thấy mình ăn mặc khác hẳn phong cách ngày thường.

“Sao em cứ thấy là lạ ấy.” Cậu quay đầu hỏi ảnh.

Anh chẳng nói gì. Trợ lý Vương lại lên tiếng trước: “Không lạ đâu, đẹp lắm.”

“Sao cô còn chưa đi? Hết việc rồi à?” Lộ Hứa hỏi cô.

Vương Tuyết rụt cổ lủi ra ngoài, đi từ chối mấy bông “hoa đào” chen chúc ngoài cửa giúp sếp.

Lộ Hứa nhìn Giang Thừa Nguyệt một lúc rồi nói: “Hình như cổ tay hơi trống.”

Anh mở ngăn kéo bàn làm việc, lần tìm một lúc rồi ném cho cậu một vòng tay da thuộc: “Đeo cái này vào đi.”

Cậu bị anh xoay qua xoay lại, điều chỉnh đủ thứ suốt hai tiếng đồng hồ, mặc lên người một bộ trang phục khá đặc biệt nhưng có tiết chế, còn được anh nhờ người tạo kiểu tóc.

Đến khi anh đi lấy bút kẻ mắt, định trang điểm theo kiểu rock cho cậu, Giang Thừa Nguyệt không ngồi yên được nữa.

“Trang điểm một chút sẽ đẹp hơn.” Lộ Hứa vẫn chưa thỏa mãn.

“Không. Gay lọ, không thích.” Hai hôm nay cậu vẫn còn bị đau họng, giọng hơi khàn nhưng vẫn nói rất dứt khoát.

Lộ Hứa nghe mà câm nín.



Phố Văn Sáng có rất nhiều quán bar nhỏ, cứ đến lúc đêm về đèn lên là dần trở nên náo nhiệt.

Ở thành phố này, các ban nhạc lớn đều có sân khấu biểu diễn riêng, hoặc đến các live house và lễ hội âm nhạc. Những nhóm nhỏ, tản mác nhưng thích chơi nhạc thì thường tụ tập ở phố Văn Sáng.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi “bàn tay ma quái” của nhà thiết kế Lộ, Giang Thừa Nguyệt chạy vội tới phố Văn Sáng, chưa vào quán của Phó Du Nhiên đã nghe thấy có người gân cổ mắng cậu, tiếng Trung xen lẫn tiếng Anh.

“Sao Giang Thừa Nguyệt chưa đến?” Trần Như Huy hỏi. “Bảo là tay trống của ban nhạc dân tộc Bưởi Băng cơ mà, chắc lại chém gió chứ gì. Tự học trống thì lợi hợi được đến đâu, còn chẳng có ban nhạc chính thức. Đúng là lãng phí thời gian, stupid.”

Giang Thừa Nguyệt nghe mà chau mày.

Lộ Hứa lớn lên ở nước ngoài, tổ tiên mang dòng máu lai mấy nước liền. Bình thường khi nói chuyện, nếu bí quá anh sẽ bật ra một câu tiếng Đức, rồi lại lo cậu không hiểu nên chuyển sang tiếng Anh, gần đây còn tự học được mấy câu tiếng địa phương Tứ Xuyên.

Mặc dù anh dùng lẫn lộn mấy thứ tiếng, nhưng cậu chỉ thấy anh thật thú vị, chứ không phải làm bộ làm tịch.

Nhưng anh chàng Trần Như Huy này nói tiếng phổ thông hay tiếng Anh đều không sõi, khiến cậu rất khó chịu. Hơn nữa, anh ta không tới một mình, còn dẫn theo một đội quay livestream.

“Xin lỗi, tôi có việc nên đến muộn.”

Mu bàn tay phải của cậu vẫn dán băng dính y tế, vết bầm do y tá rút kim không cẩn thận vẫn chưa tan hết.

“Sao thế? Ốm à?” Mạnh Triết hỏi han.

“Không đáng ngại.” Giang Thừa Nguyệt cúi đầu tìm dùi trống của mình. “Hai hôm trước bị đau họng, sốt nhẹ, bớt nói là được.”

Chỉ là cái tên Trần Như Huy kia cứ sa sả làm cậu thấy phiền.

“Ngu hết chỗ nói, mồm còn to hơn cả trống.” Cậu lẩm bẩm.

“Công nhận phiền thật.” Mạnh Triết phụ họa. “Tao thấy anh Lý có vẻ cũng ghét. Thằng này to mồm lắm, nhưng hình như là người nổi tiếng trên mạng, đến đọ trống cũng phải dẫn cả đội quay phim chụp ảnh, chặn hết cửa quán bar, điều chỉnh ánh sáng, lấy góc suốt nửa buổi, chẳng biết đang làm gì nữa.”

Giang Thừa Nguyệt bắt đầu học chơi trống từ năm lớp sáu, chỉ đơn thuần vì yêu thích, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dùng nó để hút fans hoặc gây dựng danh tiếng, chủ yếu là để xua đi nỗi cô đơn.

“Cứ thử xem.” Cậu nói.

“Đàn em!” Phó Du Nhiên chạy chậm qua chỗ cậu. “Chỗ chị có hai bộ trống, vừa khéo cho em dùng một bộ.”

Dứt lời, cô nhìn quần áo của cậu từ trên xuống dưới một lượt rồi cười bảo: “Không phải quần áo tự chọn đúng không, khí chất cả người đều thay đổi rồi.”

“Dạ… khác phong cách ngày thường của em lắm ạ?”

“Bình thường em làm gì có phong cách gì, toàn mặc bừa. Giờ thì có phong cách rồi đấy. Đồ của nhãn nào đây, cho chị xem mác nào.”

Giang Thừa Nguyệt cũng không biết, đang định xem thử thì tay trống bên Lý Tuệ gọi tới lại bắt đầu giục.

“Nhanh lên, thật không hiểu vì sao tôi phải lãng phí thời gian ở đây vì cái loại như cậu.”

Giang Thừa Nguyệt ngồi vào dàn trống, hoàn toàn không bận tâm mấy lời Trần Như Huy nói. Cậu cầm dùi trống, thử gõ trống trầm và chũm chọe để cảm nhận âm sắc của dàn trống này, sau đó mới cầm dùi theo kiểu úp cổ tay, ngẩng lên nhìn Trần Như Huy.

Phố Văn Sáng nằm ở khu du lịch, bây giờ lại là tối cuối tuần, nên khách trong quán cũng bắt đầu đông lên.

“Muốn đấu kiểu gì?” Giang Thừa Nguyệt hỏi.

“Thử vài tiết tấu khác nhau đi. Với nhạc cụ như trống, cùng một tiết tấu, người chơi khác nhau sẽ cho hiệu quả khác nhau.”

Trần Như Huy không cho rằng cậu biết chơi trống. Anh ta chơi một đoạn nghịch phách cơ bản, bắp vai hiện rõ, đánh rất có lực.

Anh ta là dân học nhạc chính quy, học trống ở nước ngoài, có bằng cấp đàng hoàng, nên chỉ coi mấy tay trống ở các ban nhạc đường phố trong nước là hạng xoàng xĩnh. Vốn dĩ anh ta cũng không vừa ý Lý Tuệ, chẳng qua Lý Tuệ nói rằng muốn chơi nhạc trên phố, anh ta nghĩ có thể quay dựng video tốt nên mới theo.

“Chắc tay phết. Đúng là chuyên nghiệp có khác.” Lý Tuệ đứng bên cạnh nói với Mạnh Triết.

Mạnh Triết chỉ cười không đáp.

Khách trong quán không hiểu lắm, chỉ biết giơ điện thoại lên chụp ảnh Trần Như Huy.

Giang Thừa Nguyệt im lặng ngồi sau dàn trống, chờ Trần Như Huy chơi xong mới giậm chân gõ trống trầm, sau đó cầm dùi gõ hi-hat, chơi một đoạn nghịch phách. Cậu không dồn nhiều sức để gõ mạnh như đối phương, mà mỗi lần đều dùng lực vừa đủ.

Cuối cùng ánh mắt Lý Tuệ nhìn cậu cũng thay đổi. “Rất vững. Lực không quá mạnh, nhưng nghe rất hay.”

Với các nhạc cụ bộ gõ, yếu tố quan trọng nhất là sức cộng hưởng của tiết tấu. Nói một cách đơn giản, Giang Thừa Nguyệt chơi trống có thể khiến mọi người xuôi theo nhịp điệu của mình.

Trần Như Huy liếc Lý Tuệ với vẻ kiêu căng, gõ mạnh xuống trống lẫy, cắt ngang Giang Thừa Nguyệt. Cậu cũng không giận, dừng tiết tấu. Nhưng đối phương đã không tuân thủ quy tắc, thì cậu cũng không phải giữ nữa. Sau khi anh ta chơi một đoạn solo độ khó cao, cậu thong thả tiếp chiêu bằng một đoạn Ghost Note. Đây đều là những phần cơ bản nhất của trống, nhưng chính những cái cơ bản thế này lại thể hiện rõ nhất trình độ và kỹ thuật của người chơi.

Trần Như Huy chơi trống từ nhỏ, hiển nhiên nền tảng rất vững. Nhưng Lý Tuệ nghe lại cảm thấy tiếng trống của cậu ta thiếu chút gì đó, không sinh động và giàu tình cảm như tiếng trống của Giang Thừa Nguyệt.

Con người dù không hiểu kiến thức chuyên môn nhưng chắc chắn có thể nghe được cảm xúc trong âm nhạc. Khá nhiều người bắt đầu chuyển ống kính điện thoại sang phía Giang Thừa Nguyệt. Cậu vẫn thản nhiên như không, cứ chơi trống là cậu lại quên hết mọi thứ xung quanh.

“Không chơi cơ bản nữa. Tìm bài hát rồi chơi solo đi, tốc chiến tốc thắng.” Trần Như Huy nói.

“Tùy anh.” Giang Thừa Nguyệt cũng không ý kiến gì.

Dàn trống trong quán bar không có tấm chắn mica, người xung quanh có thể nhìn rõ người ngồi chơi trống. Lúc Giang Thừa Nguyệt nói chuyện, môi cậu luôn khẽ cong như đang cười. Nhưng khi chơi trống, trông cậu rất nghiêm túc, chăm chú, cho dù bị chụp ảnh cũng không biết.

Trần Như Huy chọn một bài hát của Linkin Park. Hiển nhiên, anh ta rất quen thuộc với ca khúc này, luyện tập nhiều đến nỗi nhớ như in từng nhịp phách. Chơi xong, anh ta ngạo mạn liếc nhìn đối thủ.

Giang Thừa Nguyệt từ tốn nói: “Kỹ thuật của anh rất tốt. Chắc chắn anh đã luyện tập rất nhiều. Tôi rất ngưỡng mộ anh.”

“Cậu ngưỡng mộ không nổi. Sau này tôi sẽ còn chơi trên nhiều sân khấu, đi được rất xa. Còn cậu chỉ loanh quanh chơi ở đầu phố thôi.” Trần Như Huy nhếch môi cười đắc ý. Nhưng câu tiếp theo của Giang Thừa Nguyệt khiến anh ta không cười nổi nữa.

“Nhưng chơi nhạc và bị nhạc chơi là hai chuyện khác nhau.”

Cậu nói rất đứng đắn, thế mà khách trong quán lại có người cười trộm.

Phó Du Nhiên nói với Mạnh Triết: “Họ Trần chơi trống cứng nhắc quá. Anh ta không có chủ kiến, cá tính riêng. Có thể anh ta là một học sinh giỏi, nhưng chắc chắn không phải một người chơi nhạc giỏi.”

Người xung quanh có lẽ nghe không hiểu, chỉ biết huýt sáo khen ngầu. Nhưng những người chơi ban nhạc như họ ít nhiều đều nhận ra rằng Trần Như Huy chỉ tái hiện tiết tấu của người khác, hoàn toàn không có chất riêng.

Lý Tuệ huýt sáo với Giang Thừa Nguyệt: “Cậu em định chơi bài nào? Tôi rất mong chờ đấy.”

Gurenge1. Chơi bừa đi.” Cậu đáp.

“Bài này à?” Phó Du Nhiên nổi hứng, “Để chị hát cho! Đúng lúc ở đây có keyboard.”

“Vậy tao cũng chơi.” Mạnh Triết chạy đi lấy bass của mình.

Phó Du Nhiên là giọng ca chính của ban nhạc Đại học D, có nền tảng vô cùng vững, lần trước hát tiếng Anh ở lễ hội âm nhạc sinh viên đã khiến cả hội trường trầm trồ, lần này hát tiếng Nhật cũng có thể điều chỉnh giọng cho phù hợp.

Một trận đọ trống bỗng dưng trở thành buổi live ngẫu hứng.

“強くなれる理由を知った 僕を連れて 進め”

(Tsuyoku nareru riyuu wo shitta boku wo tsurete susume

Cuối cùng tôi cũng tìm được lý do để trở nên mạnh mẽ)

Phó Du Nhiên vừa hát hết câu đầu, Giang Thừa Nguyệt lập tức giơ hai tay gõ lên chũm chọe, mái tóc màu sợi đay sẫm phất nhẹ trong không trung theo động tác đánh trống. Tức thì, những âm thanh vừa vững vừa chuẩn kéo theo tiết tấu của cả bài hát. Bầu không khí trong quán bar bỗng trở nên sôi động.

Một ngày sau, chẳng biết thế nào Lộ Hứa lại thấy được video này trên Instagram.

Trần Như Huy đọ trống không thắng được người ta, nhóm Giang Thừa Nguyệt chưa diễn hết bài, anh ta đã dẫn theo người của mình giải tán trước, cắt ghép, chỉnh sửa âm thanh cho phần diễn của mình rồi đăng video lên instagram ngay trong ngày hôm đó.

@Chen: Chơi một đoạn trống ở quán bar trong nước, cảm thấy cách ăn mặc của tôi thật lạc lõng với bầu không khí nơi đây.

Như mọi khi, người theo dõi anh ta nhảy vào khen ngợi, thổi phồng, nào là chơi trống hay quá, quần áo mốt quá, rất sang trọng này kia.

Nhưng cảnh đẹp chẳng kéo dài. Trong phần bình luận đột nhiên nhảy ra một câu mới toanh:

@Bưởi: Đâu có lạc lõng lắm. Cậu em đọ trống với cậu ăn mặc thời thượng hơn cậu gấp vạn lần.

Trần Như Huy trả lời: Cái bộ mua ngoài vỉa hè đấy á?

@Bưởi: Cậu mù hay không biết gì về thời trang? Hôm qua đi du lịch vừa khéo xem được buổi diễn này. Cái áo đen trắng cậu ấy mặc là hàng limited của Nancy & Deer do đích thân nhà thiết kế Kyle may thủ công, giá 13 ngàn tệ một cái, tổng cộng chỉ có vài cái. Quần thì là hàng của thương hiệu nhánh thuộc Nancy, kiểu dáng theo trào lưu, năm ngoái bao nhiêu ngôi sao trong nước đổ xô đi mua đến cháy hàng.

Tài khoản tên Bưởi này thuộc về một người có tiếng trong giới thời trang trong nước. Người này tung video live của nhóm Giang Thừa Nguyệt lên rất nhiều diễn đàn lớn.

Trên Instagram, cuộc tranh cãi vẫn diễn ra rất ác liệt.

@Chen: Chắc chắn là hàng giả. Đã cháy hàng rồi, cậu ta còn đào đâu ra?

@Chen: Nếu là hàng thật, tôi lấy đầu xuống cho các người đá bóng.

Sau lễ hội âm nhạc sinh viên lần trước, Lộ Hứa chưa xem được màn diễn live hoàn chỉnh nào của Giang Thừa Nguyệt. Hôm qua anh tự dưng nổi hứng nên mới mày mò phối đồ cho cậu. Bây giờ xem video, anh cảm thấy rất vừa lòng đẹp mắt.

Dường như chỉ có lúc chơi trống, Giang Thừa Nguyệt mới cười tươi nhất. Không phải nụ cười thường trực trên môi do tính tình, mà là nụ cười sung sướng, phấn khích chân chính.

Lộ Hứa hiểu được cảm giác này. Nhìn cậu như vậy, anh như đang ngắm tác phẩm của mình, vừa muốn giữ cho riêng bản thân, vừa muốn khoe với thiên hạ, vô cùng thỏa mãn.

Lúc này, Vương Tuyết gõ cửa phòng làm việc: “Mr. Lộ, ban nãy cậu Giang Thừa Nguyệt đến tìm anh trả lại trang phục, đã đi rồi.”

Lộ Hứa mở điện thoại, thấy có tin nhắn của cậu.

[Măng] Anh Lộ! Hôm qua chơi sung quá hút thêm khách cho quán bar, đàn chị cho em một bao lì xì. Cảm ơn quần áo của anh, đẹp lắm ạ! Em giặt sạch rồi, không bị xù sợi đâu ạ. Trả lại anh đấy.

[Măng] Em đi tập đây, tối sẽ tự về nhà.

“À phải rồi.” Vương Tuyết nói thêm. “Cậu ấy còn mua ít hoa quả cho anh thay lời cảm ơn.”

Lộ Hứa phì cười: “Còn mua hoa quả nữa cơ. Bình thường sao không thấy khách sáo thế? Chẳng lẽ tôi lại chiếm của hời của cậu?

Nói rồi, anh chìa tay ra: “Thế hoa quả đâu?”

Trợ lý Vương giật giật khóe miệng, cười khẩy, móc trong túi ra một quả chuối, dâng bằng hai tay đặt lên bàn làm việc của Lộ Hứa.

Lộ Hứa sa mạc lời.

*

[1] Tên gốc là 紅蓮華, nghĩa là “đóa sen đỏ thẫm”. Đây là nhạc mở đầu anime Kimetsu no Yaiba, do ca sĩ LiSA trình bày.