Ấn Tượng Không Chuẩn

Chương 14: Có lòng tốt nhưng hỏng việc



Dịch: Mạc Nguyệt

Tự dưng được tôn làm bề trên.

Lộ Hứa lại quay vào trong hội trường, cầm điện thoại đứng trước mặt Andy: “Gọi thêm một lần xem nào.”

Tiếng anh trong điện thoại và ở ngoài đời tạo hiệu quả âm thanh 3D khiến đầu óc Andy bùng nổ, toàn thân như bị điện giật.

“Cậu là bố cậu ấy?” Andy thảng thốt hỏi.

“Tôi là bố anh.” Lộ Hứa cố nhịn ham muốn đấm anh ta một phát.

Andy ngượng ngùng nghĩ một lúc rồi nói: “Ừm… thật ra… nếu tôi theo đuổi được cậu ấy thì gọi cậu là bố cũng được.”

“Có não thì phải dùng đi chứ!” Lộ Hứa nhịn anh ta lâu lắm rồi. Trước kia toàn chửi bằng tiếng Đức, bây giờ anh thấy đổi sang tiếng Trung cũng đã miệng lắm.

“Tôi bày tỏ niềm yêu thích thôi mà, có động vào đồ của cậu đâu, cậu tức cái gì? Cũng không hoàn toàn chỉ vì bức ảnh cậu chụp. Trước kia tôi từng thấy cậu ấy rồi. Trần Như Huy là em họ tôi. Hôm đó nó đăng video tôi đã nhìn trúng người ta rồi.”

Người mẫu bước trên sàn catwalk hôn gió về phía Lộ Hứa, nhưng tiếc là nhà thiết kế Lộ đang bận mắng người ta nên không ai nhận nụ hôn đó.

“Nhìn trúng cũng đừng mơ tưởng, anh mà cũng xứng á? Họ Trần kia là em họ anh? Thế thì gen nhà anh không tốt thật.”

“Thế tôi làm quen cậu ấy được không?” Andy đổi cách nói khác.

“Không được.” Lộ Hứa từ chối thẳng thừng. “Cậu ấy không phải người trong giới chúng ta, đừng có làm phiền.”

Một nhà thiết kế nữ trong nước ngồi bên cạnh hỏi: “Anh Kyle là người Tứ Xuyên à? Nghe có giọng vùng đấy.”

Lộ Hứa ngớ ra. Anh không phải người Tứ Xuyên, nếu mang giọng địa phương thì chắc chắn là bị ảnh hưởng bởi Giang Thừa Nguyệt.

“Tóm lại, anh đừng có ôm ấp ý đồ gì gọi cho bên tôi nữa.” Anh quay sang nói với Andy.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy Andy không phải loại đứng đắn, chơi đẹp, nên vẫn nhắn tin nhắc nhở Giang Thừa Nguyệt cho chắc.

[Kyle] Nếu có tên xấu xa họ Trần nào đó mời cậu làm người mẫu trang bìa thì đừng tin, chửi một trận là được.

[Măng] Vâng.

Giang Thừa Nguyệt không biết mình đã thành kíp nổ trong cuộc chiến giữa hai nhà thiết kế lớn.

Chuyện lập ban nhạc của cậu cũng xem như có khởi sắc. Lý Tuệ, tay ghita do Mạnh Triết tìm được, đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục với trình độ của cậu sau trận đọ trống lần trước, không bao giờ nói cậu là đứa mặt đẹp vô dụng không biết chơi trống nữa.

Lý Tuệ là bộ đội xuất ngũ, không toan tính, là người thẳng thắn thật thà, hai hôm trước thiếu điều chỉ thẳng vào Giang Thừa Nguyệt mà nói “Tôi xem thường cậu”, hôm nay đã quàng vai bá cổ như anh em thân thiết.

“Trước kia là tôi sai. Sau này có khó khăn gì cứ đến tìm tôi, giúp được tôi chắc chắn sẽ giúp, chỉ đâu đánh đó.” Lý Tuệ nói rất hào sảng.

Giang Thừa Nguyệt nghe thế chỉ cười hề hề. Trông cậu lúc nào cũng thế, môi luôn nở nụ cười, như thể chẳng biết giận là gì, mắt long lanh tựa mắt nai, rất giống một học sinh non nớt chưa trải sự đời.

Nhờ tấm ảnh của Lộ Hứa, cậu nhận được rất nhiều sự chú ý. Sau khi biết cậu không có ý định vào giới giải trí hoặc làm hotboy trên mạng, chỉ muốn chơi ban nhạc, có người còn định giới thiệu thành viên cho nhóm của cậu, nhưng đều bị cậu từ chối.

Hôm nay còn có người đến Sky Color tìm cậu.

“Với điều kiện và tố chất của cậu, chỉ chơi ban nhạc thì quá đáng tiếc.” Quản lý nghệ sĩ của công ty nọ nói. “Mà cậu lại chơi trống, thường các ban nhạc chỉ có giọng ca chính là dễ nổi nhất, chơi bass với ghita hay đi lại trên sân khấu thì khán giả còn có ấn tượng, chứ người chơi trống luôn ngồi đằng sau, thêm cả tấm chắn mica, nhìn không rõ, thì cậu làm ăn được gì?”

“Chơi trống không phải vì muốn người khác nhìn thấy mình. Chỉ cần họ nghe được tiếng trống của tôi là đủ rồi.” Giang Thừa Nguyệt đáp.

Tuy còn nhỏ, nhưng cậu có cái nhìn rất thấu triệt. Những lời ngợi khen, nịnh nọt bất ngờ ập tới này chỉ là tạm thời, đột nhiên hot thì cũng có lúc tự dưng hết hot. Cậu không việc gì phải nghiêm túc vì mấy thứ thế này.

Bên phía Trần Như Huy, sau khi bị dân mạng ném đá, anh ta không ngồi yên được nữa.

Anh ta lại đánh trống phất cờ, cắn răng đăng bài mới trên Instagram, quyết một phen lành làm gáo vỡ làm muôi.

@Chen: Đừng có gáy nữa, ai kia mới có tí tuổi đã không làm việc đàng hoàng, suốt ngày lảng vảng ngoài đường với đi bar để chơi trống, chẳng biết làm thế nào mà câu kéo được nhà thiết kế của Nancy & Deer. Chuyện này đáng tự hào lắm hay sao mà đem ra khoe.

Cái bài nói kháy này quả là xéo xắt. Hai hôm nay Giang Thừa Nguyệt được truyền thông tung hô là nhan sắc trời ban, có mấy người nhìn nhiều đâm ra ghét. Bây giờ có Trần Như Huy mở đầu, họ lập tức tát nước theo mưa.

[Phải đấy. Nhìn cái video đó đi, quay ở bar chứ đâu, xung quanh toàn một đám múa may quay cuồng.]

[Mới tí tuổi đầu không lo học hành đàng hoàng, toàn làm mấy chuyện đâu đâu.]

[Giải tán đi, nhìn mọi người tung hô suốt hai hôm nay mà thấy ngại dùm. Nhìn là biết thằng đó không được nuôi dạy đàng hoàng rồi.]

[Tôi thấy Tiktok suốt ngày nói cậu ta từ chối người này người kia, thế chẳng phải đang xây dựng hình tượng à? Định đi theo con đường nổi tiếng qua mạng hả?]

Trần Như Huy chịu thiệt thòi suốt hai ngày, nay thấy có người đứng về phe mình, cuối cùng cũng hài lòng.

Bên phía Giang Thừa Nguyệt không có phản ứng gì, đàn chị Phó Du Nhiên lại nổi giận trước.

@Du Nhiên Ngắm Nam Sơn: Nhặt liêm sỉ lên đi Trần Như Huy. Dân học nhạc chính quy như anh mà không biết live house là nơi như thế nào à. Dẫn dắt người ngoài giới chửi mắng thì hay lắm hả? Có những chuyện tôi phải nói cho rõ. Thừa Nguyệt sắp thành sinh viên năm nhất trường bọn tôi rồi, chuyên ngành cấp A của một trường thuộc đề án 9851 đấy. Bây giờ người ta được nghỉ hè, đi chơi thì làm sao? Ai kia mới là không lo học hành đàng hoàng, học cái trường vô danh tiểu tốt ở nước ngoài mà cũng đem ra khoe.

Phó Du Nhiên vừa tỏ thái độ xong, có giang cư mận ngửi được mùi drama lập tức đào lại bài đăng trước khi giải tán của nhóm Bưởi Băng.

@Dân ca chúc ngủ ngon của Bưởi Băng: Chúc mừng drummer nhỏ tuổi nhất của chúng ta – Giang Thừa Nguyệt đỗ đại học với thành tích xuất sắc.

Kỳ thi đại học vừa kết thúc chưa lâu, có người nhanh chóng đào ra thành tích của Giang Thừa Nguyệt rồi tung lên mạng. Mấy người mắng cậu lúc trước đều lặng lẽ xóa bài.

[Chu choa, thành tích này… mà còn bảo không xứng chơi nhạc á?]

[Rõ là cái bọn GATO. Sa mạc lời, bây giờ ai cũng có thể lên mạng muốn làm gì thì làm. Người ta sống yên ổn mà cứ phải nhảy ra mắng chửi cho sướng miệng.]

[Chuyên ngành Công nghệ thông tin à, đàn em tương lai của mình đây mà há há há. Không được bắt nạt cậu ấy!]

[Tận hưởng vẻ đẹp thôi không được à, sao cứ phải bới móc thân phận với hoàn cảnh của người ta, công kích người khác vui lắm chắc? Đồ thần kinh.]

Trần Như Huy lại bị ném đá cho tơi bời. Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó. Tối hôm ấy, anh ta nhận được cuộc gọi của anh họ Trần An Địch, lại bị mắng cho té tát.

“Gia đình dạy thế nào quên hết rồi à? Mẹ cậu cho cậu ra nước ngoài học ba năm để về khinh bỉ học lực của người khác hả?” Andy mắng sa sả.

Trần Như Huy cầm điện thoại ngây ra như phỗng, không hiểu anh họ bênh người ngoài như thế từ bao giờ.

*

Giang Thừa Nguyệt về nhà lúc chạng vạng. Bầu trời nhuộm màu đỏ cam của hoàng hôn.

Cái nóng ngày hè như thiêu đốt nửa tầng mây trời, không khí oi bức, mấy chậu hành với rau cải đều héo rũ, trông như thể sắp tèo.

Giang Thừa Nguyệt cầm kèn ngồi trên ghế treo trong vườn, thổi một khúc nhạc cho các mầm xanh nghe. Cậu muốn thử phương pháp khoa học, dùng âm nhạc cứu vớt đám lương thực dự trữ của mình.

Lúc Lộ Hứa trở về, từ đằng xa anh đã nghe thấy tiếng kèn vọng ra từ căn nhà cũ trên sườn đồi, không thấy mặt người chỉ nghe tiếng nhạc.

Tiếng kèn du dương, thong thả như những sợi tơ thanh mảnh, trong suốt được gió hè cuốn đi, bay thật xa lên rặng mây đỏ treo trên ngọn cây ngô đồng.

Lộ Hứa nhìn bóng lưng Giang Thừa Nguyệt từ đằng sau ghế treo. Đang ở nhà nên cậu mặc sơ mi trắng và quần đùi đơn giản, ngồi trên ghế, thả hai chân xuống đất. Nắng hoàng hôn như phủ một vầng sáng dịu nhẹ lên người cậu, làm mềm đi từng đường nét cơ thể, tôn lên làn da trắng ngần, khiến Lộ Hứa có cảm giác nó mềm mại hơn bất cứ loại vải nào mình từng thấy.

Anh vốn định về để đòi món nợ “bố con”, nhưng lại không nỡ cắt ngang, nên cứ đứng đằng sau nghe cậu thổi hết một bài.

Khoảnh sân nhỏ của căn nhà cũ, ghế treo khẽ đung đua và Giang Thừa Nguyệt đang thổi kèn, tất cả tạo nên khung cảnh tuyệt diệu trong mắt những người có thú vui nhiếp ảnh.

Tự dưng Lộ Hứa muốn thử chức năng quay chụp của điện thoại, nên lẳng lặng mở camera quay một đoạn video ngắn.

Giang Thừa Nguyệt trong mắt anh càng ngày càng giống một tác phẩm nghệ thuật chờ anh đến gọt giũa, mang nét đẹp thô sơ, thuần phác, rồi lại có sức hấp dẫn mãnh liệt với bất cứ ai làm nghệ thuật.

Thổi xong một bài, cậu còn hát mấy câu, nhưng hát được một nửa thì thấy trên thảm cỏ có bóng người nên vội vàng dùng hai tay che miệng.

Chẳng biết Lộ Hứa đã nghe giọng hát sai nhạc lệch nhịp của cậu bao lâu rồi.

“Bài gì thế?” Anh hỏi.

Những bông hoa ấy2, một bài hát cũ lắm rồi. Chắc anh chưa nghe bao giờ đâu.” Cậu đáp.

Đúng là Lộ Hứa chưa nghe bao giờ. Thực ra, anh rất hiếm khi liên tưởng Giang Thừa Nguyệt với những bài hát nhẹ nhàng, chậm rãi. BGM của cậu thường là những bài rock ầm ầm, lúc bình thường và lúc ngồi vào dàn trống như hai người khác nhau.

Từ lời người khác nói, anh đã biết được ít nhiều rằng trước kia cậu chơi cho một ban nhạc dân tộc, nhưng chưa bao giờ thấy cậu ở trong trạng thái đấy.

Thôi, bây giờ tính sổ được rồi.

“Thừa Nguyệt, ai bảo cậu chọn quan hệ bố con cho mục người liên hệ khẩn cấp?”

“Dạ?” Cậu gần như quên luôn chuyện này. Lúc đó cậu chỉ chọn bừa thôi, vì chẳng có lựa chọn phù hợp nào cả.

“Sửa ngay. Chọn cái gì cũng được, riêng cái này thì không.”

“Dạ.” Cậu ngoan ngoãn đáp.

Lộ Hứa tự dưng nhớ lại lúc ở Thượng Hải, anh hỏi Andy thích gì ở Giang Thừa Nguyệt, anh ta đáp bằng một từ: Chân thực. Rồi còn bày vẽ nói thêm một câu thơ, cái gì mà… Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức3.

Chân thực sao?

Anh chỉ cảm thấy cậu là một tên vắt cổ chày ra nước. À không, có khi vắt cũng chả ra được giọt nào.

Ví dụ như hôm qua, biết tin anh đi xem show thời trang, cậu liền nhờ người ta gửi cho anh một bó hướng dương, nhưng lại để thanh toán sau khi nhận hàng.

Lúc nhận được hoa, trông mặt anh xanh lét hơn cả lá.

Hơn nữa, trong bốn loại cảm xúc hỉ nộ ai lạc, dường như Giang Thừa Nguyệt thiếu mất một loại.

Tên Andy chẳng biết cái gì mà cũng dám nói là thích.

Đột nhiên anh muốn biết ở Giang Thừa Nguyệt còn điều gì mình chưa phát hiện ra.

“Tập kèn à?” Anh hỏi.

“Cũng không hẳn.” Cậu nói với vẻ ngượng ngùng. “Em đọc mấy tài liệu tiếng Anh, nói là âm nhạc có ích cho sự phát triển của cây cối, nên thử xem sao.”

Lộ Hứa câm nín.

Anh không biết giữa âm nhạc và sự phát triển của cây cối có quan hệ gì không, nhưng thời tiết Ninh Thành thất thường như một đứa trẻ đang cãi nhau, bảo trở mặt là trở mặt luôn.

Đêm hôm đó trời mưa to, sấm chớp ầm ầm. Nửa đêm, Lộ Hứa tỉnh dậy, phát hiện mấy chậu lương thực của Giang Thừa Nguyệt đều bị úng nước, đang ngắc ngoải. Nhớ lại vẻ mặt nghiêm túc khi thổi kèn cho mầm xanh nghe của cậu chiều nay, tự dưng anh thấy hơi đau lòng. Anh không muốn thấy vẻ mặt thất vọng của cậu.

Thôi, giúp cậu một lần vậy.

Anh nghĩ một lúc, quyết định xem đây như tập chạy buổi sáng, làm một việc mà cả đời này không muốn làm thêm lần thứ hai.

Anh ra chợ rau gần đó, mua một mớ hành, vừa tự chửi mình vừa thay vào đống mầm xanh của Giang Thừa Nguyệt.

Anh làm trong âm thầm lặng lẽ, thần không biết quỷ không hay, sau đó xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Lúc Giang Thừa Nguyệt dậy, Lộ Hứa đã đi làm.

Cậu nấu một ít mì, rồi chợt nhớ ra đống hành của mình, nghĩ bụng chắc chả lớn được bao nhiêu, thôi thì ăn non cũng tốt.

Cậu cầm dao ra vườn, ngồi xổm trước mấy chậu rau, chuẩn bị nhổ hành.

Nhưng cậu ngớ người nhìn vào chậu.

Chuyện gì thế này?

Hành của mình sao lại thành hẹ?

*

[1] Đề án 985 được triển khai từ tháng 5 năm 1998, là kế hoạch xây dựng một loạt các trường đại học hàng đầu thế giới với cơ sở vật chất hiện đại, giảng dạy chất lượng cao, kết hợp đào tạo và nghiên cứu của Trung Quốc. Sau này “985” được dùng để chỉ các trường nằm trong danh sách xây mới, mở rộng quy mô của đề án này, trong đó có Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa.