Ấn Tượng Không Chuẩn

Chương 33: Yên tâm rồi lại không yên tâm, đúng đúng rồi lại không đúng lắm



Dịch: Mạc Nguyệt

Mộng Độ được mời tới biểu diễn ở lễ hội âm nhạc Juice do thành phố vừa mới đề xướng tổ chức năm nay. Đây chỉ là một lễ hội nhỏ, từ sân khấu đến trang thiết bị đều không thể sánh bằng các lễ hội âm nhạc lớn trong nước. Nhưng đối với một ban nhạc mới như Mộng Độ, đây quả thực là một cơ hội hiếm có.

Lễ hội được tổ chức vào dịp cuối tuần của tuần cuối cùng trong tháng 8.

Một người bạn của tay ghita Lý Huệ nể mặt anh ta nên mới đi xin cơ hội biểu diễn này cho họ.

Vì chuyện này, Giang Thừa Nguyệt hưng phấn mấy ngày liền. Fans của họ tương đối ít, lại phân tán nhiều nơi, đến cờ đội để khuấy động không khí cũng do cậu tự chế.

Giọng ca chính Tôn Mộc Dương có nhà theo nghề buôn vải nhiều năm, để chuẩn bị cho hôm biểu diễn, anh về nhà một chuyến khuân đi mấy cuộn vải, cắt cắt may may, định tự làm áo đồng phục.

Lý Tuệ cũng dán hai tờ quảng cáo thông báo Mộng Độ sắp có buổi biểu diễn ở trước cửa câu lạc bộ nhảy dù của mình, mời những người khách qua lại đến nghe.

Mỗi thành viên đều hưng phấn theo cách riêng của mình. Mãi đến khi lễ hội âm nhạc Juice tung poster quảng cáo, trên đó không có tên Mộng Độ.

Giang Thừa Nguyệt xem đi xem lại mấy lần liền, tìm từng chữ từng dòng vẫn không thấy.

“À, không phải hủy suất biểu diễn của các cậu đâu. Kích thước poster của chúng tôi có hạn, nhét nhiều chữ quá khó nhìn, nên ban tổ chức bảo bên thiết kế chỉ để tên những ban nhạc được nhiều fans mong chờ thôi. Mong các cậu thông cảm. Bài biểu diễn của các cậu xếp thứ hai, ban nhạc Hồng Linh diễn mở màn xong là đến lượt các cậu luôn, thứ tự cũng tốt đấy. Rất mong chờ màn trình diễn của các cậu.” Nhân viên của Juice nói vậy.

Nghe giọng anh ta trong điện thoại có vẻ ôn hòa, giải thích cũng hợp tình hợp lý, làm người ta không bắt bẻ được.

Đối phương đã nói rất rõ ràng: các cậu không đủ nổi tiếng, fans không mong chờ, chỉ xem như lên sân khấu câu giờ thôi, không xứng được viết tên trên poster quảng cáo của lễ hội.

Mọi người đều hiểu lý lẽ, nhưng vẫn không tránh khỏi thất vọng.

Được biểu diễn lại không được nhắc tên không thể xem là công bằng.

“Nói thật, bây giờ ngoài Giữa hạ chưa qua, chúng ta chẳng có mấy bài hát được mọi người biết đến. Không có sản phẩm thì cũng khó được công nhận.” Giang Thừa Nguyệt nói.

Kể ra cũng buồn cười, tính đến hiện tại, từ khóa tìm kiếm hot nhất liên quan đến Mộng Độ lại là do đợt trước bị fans Hề Kiệt chửi mà có. Nhưng người hâm mộ nhạc rock không công nhận đó là nổi tiếng.

Các ban nhạc đều có tham vọng, hiện thực lại rất tàn khốc. Không nổi tiếng, không được biết đến thì chẳng những không kiếm được đồng nào, mà có đi dự lễ hội âm nhạc cũng không được nhớ tên.

Hồng Linh, ban nhạc diễn mở màn, là ban nhạc rock vào nghề đã nhiều năm. Juice chi hẳn 270.000 để mời họ tới. Họ và những ban nhạc biểu diễn áp chót đều là điểm sáng của lễ hội lần này.

Mộng Độ lại diễn ngay sau Hồng Linh, khi ấy khán giả vừa trải qua một bài phấn khích, đang ở trạng thái mệt mỏi cần nghỉ lấy hơi, nên về cơ bản sẽ không chú ý đến ban nhạc nhỏ vô danh lên diễn sau đấy. Trừ phi họ có thể dùng tác phẩm xuất sắc hàng thật giá thật để đốn gục fans. Nhưng chuyện này đối với Mộng Độ thực sự không hề dễ dàng.

“Dù sao vẫn tốt hơn là không có cơ hội biểu diễn.” Giang Thừa Nguyệt phẩy tay, định xua đi bầu không khí ảm đảm đang bao quanh mọi người, “Còn khối người ghen tỵ với chúng ta đấy.”

Có rất nhiều ban nhạc trong thành phố này, nhưng không phải ban nhạc nào cũng có cơ hội biểu diễn tại lễ hội âm nhạc. Mặc dù ban tổ chức không viết tên Mộng Độ trên poster, nhưng tin tức trong giới truyền đi rất nhanh, trên diễn đàn còn có người thảo luận mấy câu.

[Meoo] Mộng Độ giỏi quá, thời gian ngắn như vậy mà đã ký hợp đồng với hãng thu âm, còn được biểu diễn ở lễ hội âm nhạc.

[Hướng Trì] Đừng có chém gió, poster của Juice còn không viết tên họ kia kìa, chắc đi đóng vai phụ họa thôi. Người ta còn chẳng coi Mộng Độ ra gì, có khi đút tiền để đổi lấy cơ hội biểu diễn ấy chứ. Tôi lạ gì kiểu này nữa, người yêu nhạc nghe xong là quên. Tôi thấy thà đừng đi cho đỡ mất mặt.

[Hướng Trì] Giang Thừa Nguyệt cũng dựa vào khuôn mặt để thu hút người khác mà.

Thực ra Giang Thừa Nguyệt không bận tâm cái nhìn của người khác. Từ hồi cấp hai cậu đã chơi trống trên phố, thi thoảng còn đến trước cửa quán bar làm DJ. Mỗi một buổi biểu diễn chính thức đều là cơ hội quý giá đối với cậu.

“Từ nãy anh đã định hỏi rồi, cậu đeo khuyên nhầm bên à?” Lý Tuệ ôm ghita nghiêng đầu nhìn cậu.

“Cái này chỉ có khuyên bên phải thôi, đành chịu. Đẹp là được.”

Cậu vẫn thấy tiếc khuyên tai hình đôi cánh của mình, chẳng biết sau này có cơ hội gặp lại nó không.

Chiều tối, cậu đến live house Star Color, tìm Tôn Mộc Dương lấy lời bài hát mới viết để về soạn nhạc.

Anh Ngầu làm thêm ở Star Color, thi thoảng buổi tối lại đến hát vài bài. Lúc này, anh đang ôm đàn ukulele, ngân nga bài Always with me bản tiếng Trung.

Giang Thừa Nguyệt tìm chỗ trống trong quán, định ngồi chờ anh hát xong bài này rồi nói chuyện.

“Ôm giấc mộng dịu dàng nhất trần đời, hối hả đi khắp thế gian rộng lớn

Giữa khoảng không mênh mang, giữa muôn vàn con người, lặng nghe một tiếng lòng”

Tống Quân, chủ live house Star Color, tối nay cũng mời Lộ Hứa tới chơi như thường lệ. Anh ngồi ở khu ghế dài trên tầng hai, nhấp một ngụm sâm panh, trông có vẻ không hứng thú lắm. Lúc nhìn xuống dưới, anh lại bất ngờ trông thấy Giang Thừa Nguyệt ngồi trong góc.

Cậu mặc áo phông thể thao giống lúc ra ngoài sáng sớm nay, nằm nhoài ra bàn, mở chiếc ba lô đựng trống lẫy đặt bên chân, lấy bánh bao trắng ra làm bữa tối.

Thói quen ăn uống của cậu quá loạn, không hề có khái niệm một ngày ba bữa, lúc nào đói không chịu nổi mới ăn, nhưng cũng chỉ để lấp đầy bụng, chẳng đòi hỏi thức ăn dinh dưỡng hay ngon miệng.

Lộ Hứa vừa trông thấy cậu gặm bánh bao đã chau mày. Nhưng ngay sau đó, chiếc khuyên hươu bạc đeo bên tai trái chợt sáng lên do đèn quán bar chiếu vào.

Chiếc còn lại trong cặp khuyên tai hươu bạc mẫu mới của Nancy & Deer đang nằm trong túi Lộ Hứa. Anh cầm ly sâm panh chưa uống được bao nhiêu lên, dùng ly thủy tinh che đi nụ cười của mình.

Nhưng cách đó không xa, có hai người đàn ông chỉ trỏ Giang Thừa Nguyệt rồi nở nụ cười xấu xa.

Tức thì nụ cười của Lộ Hứa cứng ngắc trên khóe môi.

Anh chợt nhận ra dường như mình đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng.

Tối nay Giang Thừa Nguyệt mua thêm cho mình một cái bánh gạo nhỏ. Cậu còn chưa kịp ăn thì Tôn Mộc Dương đã gẩy dây đàn ukulele, kết thúc bài hát.

Anh đứng lên định đi về phía cậu, không ngờ lại có người tranh trước một bước. Chính là tên người yêu cũ nồng nặc mùi trà xanh của anh.

Giang Thừa Nguyệt nghe Mạnh Triết kể rằng tên này chính là tay trống trong ban nhạc cũ của Anh Ngầu, chuyện ban nhạc giải tán cũng liên quan ít nhiều tới hai người này. Đến nay họ vẫn chưa làm hòa.

Tôn Mộc Dương không giỏi ăn nói, phần lớn thời gian chỉ trưng bản mặt lạnh lùng, toàn là chàng trai kia nói.

Giang Thừa Nguyệt không qua đó làm phiền mà về lại chỗ mình, mở GarageBand lên chơi trống.

Bỗng dưng, một người đàn ông lạ mặt vỗ nhẹ vai cậu, chỉ vào khuyên tai phải rồi hỏi cậu cách thức liên lạc.

Giang Thừa Nguyệt có thể khẳng định mình không thích con gái, không đeo khuyên tai phải cũng vì không thích bị tán tỉnh thế này. Cậu cũng vã đấy, nhưng không có gan làm thật, tính ra còn khá rụt rè trong khoản này, tương đối bài xích mấy người không dưng tìm đến mời gọi như vậy.

Cậu chỉ vào tai nghe bluetooth rồi xua tay từ chối.

Lát sau lại có người đến hỏi. Cậu vẫn dùng cách này từ chối, còn chẳng buồn ngẩng đầu lên.

Lại một người nữa đi đến. Giang Thừa Nguyệt thấy phiền, đứng lên định đi luôn, ai ngờ người nọ lại tháo tai nghe bluetooth của cậu.

Dây đeo đồng hồ cọ nhẹ qua vành tai, cậu giật mình muốn tránh, lại thấy đối phương là Lộ Hứa, đôi mày đang nhíu cũng giãn ra. “Anh Lộ! Tối nay anh cũng đến đây à.”

Lộ Hứa “ừm” một tiếng, đôi mắt lam lạnh lẽo như mặt hồ kết băng mùa đông.

Mấy ngày đầu mới sống chung với anh, Giang Thừa Nguyệt bị bắt nạt nhiều nên chừa rồi, giờ vừa nhìn thấy nét mặt anh thay đổi là muốn chạy biến, chẳng hiểu mình có chỗ nào làm anh ngứa mắt.

Lộ Hứa lại chỉ ngồi trên ghế cao bên cạnh, quay sang đối diện cậu, tay phải vừa cầm ly sâm panh đá vuốt nhẹ lên gò má cậu rồi miết vành tai phải của cậu.

Giữa cái nóng oi ả của mùa hè, Giang Thừa Nguyệt khẽ rùng mình vì hơi lạnh tỏa ra từ đầu ngón tay anh.

Tai phải hơi đau, ngay sau đó là cảm giác ngưa ngứa.

Anh tháo khuyên tai của cậu, có lẽ vì sợ làm cậu đau nên cúi đầu xuống để nhìn cho kĩ, hơi thở ấm nóng phả vào phía sau tai cậu. Cùng lúc đó, dây đồng hồ kim loại của anh vô tình mắc vào cổ áo cậu.

Đây là… không muốn cho mình mượn nữa sao?

Giang Thừa Nguyệt cúi đầu, nhìn sàn nhà phía sau lưng anh.

“Cúi đầu làm gì, ngẩng lên xem nào. Nguyệt Ngoan đừng cử động, để anh đổi cho cậu.” Anh kéo tai trái của cậu, lấy chiếc khuyên hươu bạc bên trái cất trong túi áo ra đeo lên cho cậu: “Thế này mới đúng chứ.”

Động tác của anh chẳng hề nhẹ nhàng, nhưng cậu cũng không tránh, dù rằng vành tai đã ửng đỏ do bị kéo.

Cậu ngớ ra mất một lúc.

Nghĩ lại thấy cũng phải. Ngay lần đầu gặp nhau, anh đã nói

mình là trai thẳng, chắc chắn không thoải mái khi thấy hai người ăn mặc gay lọ ban nãy tới bắt chuyện với cậu, sợ cậu mang cả mùi gay về nhà đây mà.

Về mặt lý trí, cậu biết rõ nguyên nhân, nhưng về mặt tình cảm, chẳng hiểu sao bánh răng vẫn luôn tỉ mỉ tính toán chuyện đối nhân xử thế nằm sâu trong lòng cậu bỗng khựng lại nửa giây, rồi lại vận hành như bình thường.

Nghĩ rõ ràng rồi, cậu ngồi trên ghế, đung đưa hai chân với vẻ biếng nhác, bẻ một miếng bánh gạo, hỏi anh có muốn nếm thử vị ngọt của bánh gạo hoa quế khu phố cổ không.

Lộ Hứa cầm miếng bánh cậu đưa, cắn một miếng với vẻ không bận tâm lắm, thậm chí còn chẳng hỏi cậu tại sao lại cho tương ớt lên bánh hoa quế.

Theo bản năng, anh cảm thấy mình đã có thể yên tâm sau khi đổi khuyên sang tai trái cho cậu. Nhưng đồng thời, cái cảm giác có gì đó không đúng lắm lúc sáng nay lại nhen lên.

Đổi hay không đổi đều có vấn đề, hai cảm giác này cứ co kéo trong đầu anh, như thể muốn kéo anh thành lá bài poker dẹp lép, sắp sửa rách đến nơi.

Anh có rất nhiều công việc, nhưng có bận hay không thì tùy tâm trạng. Ví dụ như tối nay, anh ngồi trước bàn làm việc, nhâm chi vị đắng của cà phê đen, xem bản thiết kế vừa mới hoàn thành của catalog và thiệp mời tham dự buổi trình diễn ra mắt bộ sưu tập thu – đông năm nay của Nancy & Deer do Vương Tuyết gửi tới.

Whatsapp đột nhiên báo có tin nhắn mới đến từ Andy.

[Andy Chen] Hey Lu, xem bản thảo thiết kế mới của tôi này, chỉ tham khảo thôi chứ không phải sao chép ý tưởng của cậu đâu. [Ảnh]

[Kyle] Ồ.

Tắc Kè Hoa tuy có thẩm mỹ ổn, nhưng theo Lộ Hứa thấy thực tình chẳng có tài năng thiết kế gì cả, hợp làm kinh doanh hơn. Trước kia anh lười không muốn quan tâm, bây giờ thi thoảng tâm trạng tốt sẽ góp ý vài câu.

Thế là anh nhặt ra ba mươi mấy lỗi trong bản thảo đó rồi gửi trả lại Andy.

Sau mười phút trầm lặng, Andy đổi chủ đề.

[Andy Chen] Cậu với Giang ở bên nhau à?

[Kyle] Ja (Đúng)

[Andy Chen] Tôi có thể chi tiền lăng xê cậu ấy.

[Kyle] Em ấy không thích. Tôi không đồng ý.

Lộ Hứa thấy rất rõ niềm đam mê mà Giang Thừa Nguyệt dành cho ban nhạc, nên từ chối thẳng lời đề nghị của Andy. Anh biết cậu chẳng hề hứng thú với giới giải trí.

Lúc anh đang điều chỉnh thiết kế chất vải cho chiếc váy Đom Đóm Trong Mưa thì cậu ngồi trên bậc tam cấp trước cửa nhà thổi kèn harmonica. Tiếng kèn len qua khe cửa lọt vào nhà như thể mang theo hương cỏ xanh ngoài sân. Hiệu suất làm việc của anh tăng lên rất nhiều.

Có lẽ vì nghĩ đến cảm nhận của anh nên cậu còn bỏ công học mấy bài dân ca nước Đức, cầm kèn thổi chơi.

Anh đẩy cửa ra, đá nhẹ vào mông cậu: “Chưa ngủ à?”

Cậu dừng thổi kèn, “Em muốn luyện thêm. Chơi ban nhạc rành nhiều kỹ năng thì lo gì chịu thiệt, biết đâu đến lễ hội âm nhạc lại dùng đến.”

“Cậu có biết gì về Andy không?” Anh chợt hỏi.

“Không biết nhiều lắm. Em chỉ biết anh ấy học ở Mỹ, cùng trường với anh đúng không? Andy là tên tiếng Anh ạ?” Cậu không hiểu vì sao anh lại đột nhiên nói đến chuyện này.

“Ừ, bình thường hay gọi là Trần An Địch. Tên thật của anh ta là Trần Phát Tài.”

“Cái này…”

Lộ Hứa vân vê hai chiếc khuyên tai trong túi áo, một chú hươu trị giá ngàn vàng và một đôi cánh giá có hai đồng, miễn cưỡng yên tâm hơn một chút.

“Xem này, chiều nay tiện tay vẽ ra.” Tờ giấy mỏng bay từ tay anh đáp xuống đầu gối Giang Thừa Nguyệt.

Trên lá cờ nền đen có hình hai mũi tên cắm chéo vào một tảng đá, vô số lá trúc bay lả tả. Tất cả đều có màu vàng đồng.

Cậu nhìn kĩ mới thấy mũi tên không chỉ là mũi tên bình thường, mà còn có hình dàn trống và dùi trống, trên tảng đá khắc hình keyboard, xung quanh là bốn dây đàn, những phiến lá bay lả tả ở giữa.

Phía trên có hai chữ to: Mộng Độ.

Đến người có gu thẩm mỹ “lạ đời” như Giang Thừa Nguyệt cũng biết bản thiết kế này quá xuất sắc. Nó tuyệt hơn bức cậu vẽ không biết bao nhiêu lần.

Thật ra Lộ Hứa mất chưa đến một tiếng để vẽ bức này. Trước giờ anh thích gì làm nấy, muốn vẽ là vẽ, thiết kế kiểu này với anh chẳng đáng là gì, chỉ tiện tay mà thôi.

Nhưng giờ thấy vẻ ngỡ ngàng, trầm trồ trong mắt cậu, anh vẫn khá là đắc ý.

Anh có vô vàn bản thảo thiết kế được tán thưởng, nhưng duy chỉ có bức này khiến anh tìm lại được cảm giác hân hoan, sung sướng hồi mới bước chân vào nghề thiết kế.

Vừa khéo gió đêm dịu nhẹ thổi tới, Lộ Hứa đắc ý quá, bị gió phả vào mắt, bèn đưa tay lên che.

Giang Thừa Nguyệt thấy thế vội bảo: “Để em xem nào. Có đau không? Chắc là cát thôi. Anh ngàn vạn lần đừng chảy nước mắt nhé. Em thổi cho.”

Tuy rất sợ nước mắt, cậu vẫn đứng dậy, sáp tới.

“Cái này thì có gì đâu?” Anh vốn chỉ bị gió thổi vào mắt, chớp vài cái là đỡ, nên chẳng để bụng.

Nhưng rồi một làn gió ấm chợt tự ý thổi qua mặt hồ xanh biếc. Hạt cát nọ có lẽ đã bị thổi rơi xuống đáy hồ mất rồi.