Ấn Tượng Không Chuẩn

Chương 45: Mình đúng là dễ lừa



Dịch: Mạc Nguyệt

Giang Thừa Nguyệt lùi ra tận cửa, nhìn chằm chằm bộ quần áo trong tay Lộ Hứa ở khoảng cách hai mét, chẳng hiểu sao lại thấp thoáng thấy được vẻ mong đợi ở anh.

Khoảng hai tháng trước, khi Lộ Hứa cầm bộ đồ “túi rác” bắt cậu thay, ánh mắt anh có vẻ trêu chọc và trào phúng. Nhưng bây giờ, nó đã thay đổi.

Tuy nhiên, dù là lúc ấy hay hiện tại, Giang Thừa Nguyệt đều không muốn mặc.

“Hợp với phong cách mọi khi của cậu lắm đấy.” Lộ Hứa nhấn mạnh, thậm chí nhìn cậu với vẻ nuối tiếc, “Không mặc thật à?”

Lần này cậu rất kiên định lắc đầu, “Không mặc.”

Cậu chỉ muốn tiến gần tới phong cách ăn mặc thường ngày của Lộ Hứa thôi, không muốn mặc đồ lòe loẹt ra diễu phố.

Len lén nhìn Lộ Hứa với vẻ khinh bỉ, Giang Thừa Nguyệt quay người tự đi lục tủ quần áo.

Kể từ khi bước lên con đường thiết kế thời trang, đây là lần đầu tiên Lộ Hứa phối đồ lung tung với ý đồ riêng, kết quả là bị người có gu thẩm mỹ âm điểm như Giang Thừa Nguyệt từ chối thẳng thừng. Anh đứng trước tủ quần áo, nhìn cậu cầm từng thứ một ướm lên người, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả.

Trước kia có để ý đâu, sao tự dưng bây giờ lại chịu khó trải chuốt thế?

Lộ Hứa thầm điểm lại bạn bè, người quen của Giang Thừa Nguyệt, thế mới nhận ra ngoài thành viên trong Mộng Độ và những người chơi nhạc từng gặp thoáng qua, mình chẳng biết nhiều về các mối quan hệ của cậu. Lần đầu tiên anh thấy không hài lòng với bản thân.

Giang Thừa Nguyệt bới tung cả tủ quần áo vẫn chẳng tìm được bộ nào ưng ý, cậu đang định với tay mở ngăn kéo trong cùng xem mình có bỏ quên cái nào không thì Lộ Hứa lên tiếng, “Thôi đừng tìm nữa. Ban nãy anh đùa cậu đấy. Qua đây để anh xem cho.”

Dù còn nửa tin nửa ngờ, cậu vẫn bỏ ý định lục ngăn kéo ra khỏi đầu, lon ton chạy xuống dưới nhà theo Lộ Hứa.

“Ngồi đây.” Anh đẩy chiếc ghế chân cao về phía cậu, tiện tay cầm thước dây để trên bàn cắt may, quấn đầu thước vào lòng bàn tay phải rồi vòng hai tay quanh eo cậu từ phía sau. Anh từ từ thu hẹp vòng thước, dường như muốn đo thật chính xác vòng eo.

Giang Thừa Nguyệt nhớ rằng anh từng lấy số đo vòng eo của cậu không chỉ một lần, chẳng lẽ lại quên nhanh thế?

Hôm nay cậu mặc một chiếc sơ mi giá rẻ rất mỏng. Cứ mỗi lần anh thu hẹp vòng thước, chất vải thô ráp lại cọ qua eo khiến cậu thấy hơi ngứa ngáy và không được thoải mái cho lắm. Nhưng vẻ nghiêm túc khi nhìn thước dây của anh làm cậu không dám nảy sinh bất kỳ ý nghĩ kỳ quặc nào.

Cậu thấy hơi hối hận, biết thế ban nãy mặc luôn bộ đồ hoa hòe lòe loẹt kia đi cho xong.

Mỗi khi cậu ngẩn ngơ, tay chân lại vô thức làm vài động tác nhỏ. Cậu ngẩng lên, thấy Lộ Hứa đứng bên cạnh nhướng mày mới giật mình nhận ra mũi chân mình cọ vào bắp chân anh từ lúc nào không hay.

“Em xin lỗi.” Cậu cúi gằm, “Nhưng anh à, quần áo của Nancy & Deer toàn là đồ freesize mà, sao lại phải lấy số đo của em ạ?”

Thước dây quấn quanh eo đột nhiên thít chặt làm nhịp thở của cậu khựng lại. Lát sau, Lộ Hứa thu thước, cúi đầu đọc một con số bằng tiếng Anh bên tai cậu, giải thích: “Để tiện cho anh điều chỉnh trang phục theo dáng người của cậu.”

Giang Thừa Nguyệt vẫn chưa hiểu lắm, nhưng tạo mẫu, thiết kế thời trang cao cấp là chuyên môn của anh, nên cậu chỉ đành tin tưởng vô điều kiện.

Thước dây lướt một lượt trên người cậu, sau khi lấy đủ số đo, Lộ Hứa mới thả cậu ra, bắt đầu chọn quần áo từ một loạt giá treo bên cạnh.

Giang Thừa Nguyệt thở phào một hơi như được trút bỏ gánh nặng, cuối cùng cũng cảm thấy luồng nhiệt trên người mình dần tản đi.

Chung sống với trai thẳng vất vả thật đấy, mình thì thấp thỏm lo âu, người ta lại tâm lặng như nước.

Lộ Hứa vừa chọn quần áo vừa hỏi: “Có muốn thử phong cách ngầu không?”

Cậu không quan tâm có ngầu hay không, chỉ muốn theo phong cách của anh.

Còn Lộ Hứa cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc, “Có thích phối màu đen trắng xám không?”

Cậu gật đầu, “Được ạ.”

Hiếm có khi hai người hợp phách như lần này. Giang Thừa Nguyệt mặc một chiếc hoodie màu đen phối với quần Tây ống rộng và giày chạy bộ màu trắng. Quần Tây xám khiến đôi chân cậu trông dài hơn, vừa tạo cảm giác ngầu vừa lịch lãm, đứng đắn, hợp với những sự kiện nghiêm túc như chương trình lần này. Cậu chưa thử phong cách như vậy bao giờ.

Nhưng có vẻ Lộ Hứa không hài lòng lắm. Quần và giày đều là hàng của thương hiệu khác, áo thì thuộc một thương hiệu nhánh còn chẳng có logo của Nancy & Deer.

Anh mở ngăn kéo, lấy ra một sợi dây chuyền trắng bạc với mặt dây chuyền là tên thương hiệu Nancy & Deer được thiết kế theo hướng đơn giản mà tinh tế. Đây là một trong những sản phẩm luôn được khách hàng ưa chuộng.

Giang Thừa Nguyệt nhìn mình trong gương, cuối cùng cũng nở nụ cười hài lòng.

May thật, gu thẩm mỹ của anh Lộ vẫn luôn đạt tiêu chuẩn, không bị mình kéo xuống rãnh Mariana.

Hôm sau là ngày ghi hình. Giang Thừa Nguyệt xin nghỉ, khoác ba lô trống cùng các thành viên trong ban nhạc leo lên xe đưa đón của ekip chương trình từ sáng sớm.

Họ diễn tiết mục mở màn nên cũng là nhóm ghi hình đầu tiên. Nhân viên ở trường quay của đài truyền hình làm việc rất chuyên nghiệp, vừa thấy họ đến nơi đã lập tức bố trí người trang điểm, làm tóc và chọn trang phục.

“Quần áo của bạn chơi trống này ổn áp lắm rồi.” Stylist của đài truyền hình nói: “Em cứ mặc thế này đi nhé, chị không sửa gì đâu. Trang điểm nhẹ thôi là được, không lại phá hỏng vẻ đẹp vốn có.”

Bản thân Giang Thừa Nguyệt cũng rất thích bộ đồ mình mặc hôm nay, nên khi được stylist khen, cậu cười rất tươi.

“Trông mày vui chưa kìa.” Mạnh Triết đứng bên cạnh trêu chọc, “Chủ nhà chọn cho mày chứ gì.”

“Chủ nhà của em giỏi vậy sao? Là người trong ngành à?” Stylist cười hỏi.

Giang Thừa Nguyệt gật đầu, “Vâng. Anh ấy là Kyle, nhà thiết kế của Nancy & Deer.”

Stylist đánh rơi cả mấy chiếc khuy đang cầm, nhìn thật kĩ gương mặt cậu, “Bảo sao chị thấy em quen thế, em là Giang Thừa Nguyệt đúng không? Chị từng thấy bộ ảnh hợp tác của em và ngài Lộ trên tạp chí Cocia, đúng là được mở mang tầm mắt.”

Giang Thừa Nguyệt không ngờ bộ ảnh trên Cocia lại nổi tiếng như vậy. Nhưng nghe người khác khen tác phẩm của Lộ Hứa cậu cũng thấy vui. Dù bản thân là một phần của tác phẩm đó, cậu vẫn chẳng hề để ý việc người ta đánh giá mình.

Dường như công tắc cảm xúc của cậu đã bị Lộ Hứa cướp mất từ lúc nào không hay, mọi vui buồn hờn giận đều liên quan đến anh và không còn thuộc quyền kiểm soát của cậu nữa.

Ekip chương trình ngỏ lời mời Mộng Độ vì xem trọng độ nổi tiếng của họ trong thành phố. Theo kế hoạch ban đầu, ekip đề nghị nhóm hát một bài nhạc thịnh hành như trong video ngắn, vì nó dễ được công chúng đón nhận. Nhưng Mộng Độ từ chối ngay và đề xuất hát ca khúc do mình tự sáng tác. Người phụ trách khá dễ tính nên đã đồng ý.

Sắp đến giờ ghi hình, trong phòng nghỉ ở hậu trường có khá nhiều nghệ sĩ đang chờ biểu diễn, họ ngồi túm tụm trò chuyện với nhau. Giang Thừa Nguyệt đặt trống trên đùi, để điện thoại nằm ngang, cùng Lộ Hứa chơi mạt chượt kiểu Tứ Xuyên. Cậu để mic của tai nghe có dây ở gần môi, nói khẽ: “Anh đọc quân đi.”

“3 vạn, 4 vạn… Anh không biết đâu, một chấm tròn… Nancy?” Giọng nói ngập ngừng, không chắc chắn của Lộ Hứa chốc chốc lại truyền tới.

Giang Thừa Nguyệt: “…”

Dạy anh Lộ chơi mạt chược quả là một chuyện thú vị, vì không thể biết được lúc nào anh ấy sẽ đọc ra một cái tên kỳ lạ.

“Chào cậu.” Có người đi đến chỗ Giang Thừa Nguyệt, “Cậu có phải nghệ sĩ không? Ký tên cho tôi được không?”

“Không phải, tôi cũng không biết ký.” Cậu mỉm cười từ chối, tiếp tục chơi mạt chược với Lộ Hứa qua điện thoại.

Nhưng anh đột nhiên không đánh nữa, cất giọng lạnh lùng: “Hay là cậu cứ mặc cái áo lam với quần xanh lá như hôm qua đi.”

Cựu “trùm bài bạc” Giang Thừa Nguyệt mỗi lần chơi mạt chược đều rất hung hăng. Cậu chẳng buồn nghĩ đã nói: “Anh có ý gì? Thấy em mặc đẹp không chịu được à?”

Lộ Hứa chẳng ư hử gì, cúp điện thoại.

Đến khi đầu bên kia không còn âm thanh, Giang Thừa Nguyệt mới ý thức được mình vừa nổi cáu với Lộ Hứa. Rõ ràng cậu là một người hiền hòa, gặp chuyện gì cũng giữ lý trí. Nhưng mỗi khi có chuyện liên quan đến anh, cậu đều không bình tĩnh nổi, lúc thì phấn khích, lúc lại bực dọc vì vài ba thứ cỏn con.

Các thành viên trong Mộng Độ đã thuộc nằm lòng ca khúc mình biểu diễn lần này, trước đấy cũng tập luyện không dưới hai mươi lần, nên khi ghi hình chỉ cần diễn một lượt là xong.

Giang Thừa Nguyệt ôm trống và hi-hat đi xuống, vừa ngẩng đầu đã trông thấy Lộ Hứa đứng dựa tường ở cách đó không xa. Ánh đèn khiến bóng anh đổ dài. Anh đang cúi đầu xem điện thoại, đạo diễn đứng bên cạnh nói gì đó với anh.

Dường như có thần giao cách cảm, Lộ Hứa ngẩng lên, nhìn về phía này.

Hôm nay là tiết Bạch Lộ, là sinh nhật tính theo lịch âm của Giang Thừa Nguyệt. Cậu không ngờ Lộ Hứa lại biết, còn đặc biệt đến đây đón mình.

“Tiểu Bạch Lộ?” Anh hỏi dò.

Lâu rồi không có ai gọi cái tên này ngoài mẹ cậu, nên cậu khá bất ngờ và bối rối, đỏ bừng mặt, trừng mắt với anh, “Không được gọi như vậy.”

Buổi ghi hình kết thúc khá muộn. Lộ Hứa mua cho Giang Thừa Nguyệt một chiếc bánh gato anh đào. Từ bé cậu đã nhỏ mọn, mỗi lần sinh nhật chỉ mua cho mình một cái bánh bao nhân thịt, chưa bao giờ mua bánh gato. Ngoài ký ức xa xôi về những lần đón sinh nhật cùng bố mẹ nhiều năm trước, trong trí nhớ của cậu, Lộ Hứa là người đầu tiên tặng cậu bánh sinh nhật.

Hộp bánh đẹp vô cùng. Giang Thừa Nguyệt chưa kịp chụp ảnh thì Lộ Hứa đã tháo ruy băng, vo thành cục rồi ném sang một bên, lấy bánh ra.

“Chưa ăn tối đúng không?” Anh đưa bánh cho cậu, “Thử đi.”

Trên bánh có một chùm anh đào nhỏ. Xe đi rất chậm rãi nên Giang Thừa Nguyệt có thể thoải mái nếm bánh, từ trái anh đào nhỏ xinh cho đến phần kem mềm mịn.

Cậu nghĩ: Mình đúng là dễ lừa, chỉ cần một miếng bánh gato anh đào là đồng ý về nhà với người mua bánh.

Giang Thừa Nguyệt muốn về nhà với Lộ Hứa.

“Ngon không?” Lâu nay Lộ Hứa không thích đồ ngọt, nhưng thấy Giang Thừa Nguyệt ăn từng miếng nhỏ như thế, tự dưng anh lại muốn thử.

“Dạ?” Cậu nâng bánh bằng cả hai tay, đưa đến trước mặt anh, “Anh ăn thử đi.”

Nào ngờ anh lại vươn tay, quệt miếng kem bên miệng cậu, móng tay gọt giũa gọn gàng lướt nhẹ qua khóe môi. Sau đấy, anh nếm được vị ngọt của sirô anh đào trên đầu ngón tay.

Anh không nhìn cậu, thản nhiên quay đầu, gọi điện thoại cho trợ lý Vương Tuyết, dặn dò một loạt công việc.

Cậu mím môi, ngẩn ngơ nâng bánh đến lúc tay mỏi nhừ mới bỏ xuống.

Trai thẳng chết tiệt, vô tư quá thể đáng!