Ấn Tượng Không Chuẩn

Chương 47: Không muốn cãi nhau với anh



Dịch: Mạc Nguyệt

“Vẫn tốt hơn anh.” Giang Thừa Nguyệt nhớ lại bức ảnh mới xem lúc trước, nụ cười cũng dần tắt.

Nhà thiết kế nổi tiếng thế giới cũng chỉ vậy thôi. – Cậu rầu rĩ nghĩ thầm.

Hôm nay đi học, cậu cũng cố gắng mô phỏng phong cách ăn mặc của Lộ Hứa. Nhưng quả thực là trong đầu anh có quá nhiều cách phối đồ, cậu theo không kịp, cứ như chạy miệt mài trên cánh đồng mênh mông, cố gắng bắt lấy bông bồ công anh đang bay lên trời cao, nhưng dẫu có nhảy lên vẫn chỉ vớ được ảo ảnh do ánh nắng tạo ra. Chỉ cần một cơn gió nổi, bồ công anh lập tức tản đi.

Nhưng Lộ Hứa đến trường đón cậu quả là chuyện đáng mừng.

Cả hai đều có ngoại hình xuất sắc, Lộ Hứa còn có mắt xanh và khuôn mặt lai Tây, nên khi hai người đứng cùng nhau trước cổng ký túc, những người qua lại đều lũ lượt ngoái nhìn.

Lộ Hứa đang định cạnh khóe Giang Thừa Nguyệt vài câu bỗng thấy phiền lòng, trừng một nam sinh cứ nhìn chằm chằm cậu nãy giờ, “Xong việc rồi thì mau đi thôi, đừng đứng đây lãng phí thời gian nữa.”

Đúng lúc đó, tài xế nói: “Mr. Lộ, trợ lý Vương nhờ tôi nhắn anh tới công ty kiểm tra lô khuy áo mới nhập.”

“Tôi biết rồi.” Lộ Hứa mở cửa xe để Giang Thừa Nguyệt lên trước.

Nghe tài xế nói vậy, cậu chần chừ một lúc mới ngồi vào xe, “Anh Lộ…”

“Nói đi.” Lộ Hứa nghiêm mặt.

“Anh có việc nên… tiện đường tới đón em à?” Cậu hỏi dò.

Lộ Hứa vẫn đang tức nên hỏi ngược lại mà chẳng buồn nghĩ: “Không thì sao?”

Giang Thừa Nguyệt rề rà “À” một tiếng rồi cúi đầu, đeo tai nghe, xoay ngang điện thoại chơi mạt chược Tứ Xuyên, không muốn nói câu nào với anh nữa.

Một lúc sau, Lộ Hứa nói: “Không được cược tiền.”

“Em không cược.” Giang Thừa Nguyệt đáp rất nghiêm túc: “Em chỉ chơi cho đỡ chán thôi.”

Từ “chán” như một cây kim ghim vào lòng Lộ Hứa, khiến anh siết chặt bàn tay đang túm con gấu trúc bông treo trên cặp của Giang Thừa Nguyệt. Chú gấu tội nghiệp vừa mới được khâu lại chưa lâu đã sắp đứt.

“Thế à.” Anh cất giọng lạnh lùng: “Mẹ cậu bảo anh phải trông chừng cậu, cô không cho cậu chơi mạt chược, anh cũng không cho.”

Chẳng hiểu sao lại bị răn dạy, Giang Thừa Nguyệt tủi thân thoát khỏi trò chơi.

Hình như anh ấy lại không tốt với mình lắm rồi, dạo này cứ gây sự vô cớ với mình suốt thôi. Chẳng lẽ… anh ấy định đuổi mình đi? Thế thì mình… không thích anh ấy nữa đâu.

Xe đỗ trước cửa tòa nhà, Lộ Hứa vào công ty lấy tài liệu, Giang Thừa Nguyệt thì ngồi chờ trong xe. Qua lớp cửa kính, cậu trông thấy bóng lưng thẳng tắp, cao lớn của Lộ Hứa xuyên qua dòng người đông đúc. Anh cao hơn hầu hết những người trên đường, dòng máu châu Âu khiến anh có chiều cao vượt trội so với người Trung Quốc nói chung, gương mặt cũng khá khác biệt. Mỗi lần đi cùng anh, cậu đều thấy mọi người xung quanh ngoái nhìn.

Nhưng hình như anh không thích phần gen này, cậu láng máng nhận ra điều đó, dù anh chưa nhắc tới lần nào.

Cửa xe được mở từ bên ngoài, một thứ lạnh toát dán vào cổ Giang Thừa Nguyệt làm cậu rùng mình, “Anh làm cái gì đấy?!”

Lộ Hứa bật cười, nhét cây kem vào tay cậu, “Quà cho nhân viên hôm nay đấy, ăn không?”

“Qua tiết Bạch Lộ rồi, Nancy & Deer rảnh quá hay sao mà lại phát quà kiểu này?” Cậu nhận lấy kem. Mứt dâu thơm ngọt vừa được phết lên và lớp vụn hạt rắc bên trên khiến cây kem còn đang bốc khói lạnh trông thật hấp dẫn.

Cậu ít khi mua những thứ như kem hay bánh ngọt. Cậu luôn giảm nhu cầu ăn mặc của mình xuống mức thấp nhất, chỉ cần no bụng ấm thân là được, dù có dư dả tiền nong cũng sẽ đổ vào ban nhạc chứ không đem đi mua đồ ăn vặt. Bây giờ cũng vậy, dù thù lao chụp ảnh cho Cocia đủ để cậu ăn tiêu trong mấy năm tới, cậu cũng chỉ mua cho mình một cái trống lẫy mới và một chiếc kèn tốt hơn.

Nhưng không mua không có nghĩa là cậu không thích đồ ăn vặt.

Sau khi phát hiện ra điều này, Lộ Hứa tưởng như mở được cánh cửa đến thế giới mới. Cứ mỗi lần nhỡ mồm nói mấy câu khó nghe làm Giang Thừa Nguyệt có vẻ không vui, anh lại dỗ cậu bằng đồ ăn vặt.

Kem ngọt quá. – Giang Thừa Nguyệt nghĩ. Nhưng chút yêu thích vừa bị cậu trừ đi ban nãy hình như lại được cộng vào. Cậu lại có thể âm thầm thích Lộ Hứa rồi.

Hôm nay, một người đi làm, một người đi học, cả hai đều không ở nhà. Phòng ở được quét dọn sạch sẽ, đồ đạc được sắp xếp chỉnh tề, ngay cả thảm cỏ trong sân cũng được cắt tỉa đẹp đẽ. Một phiến lá lẳng lặng nằm trên ghế treo.

Mùa này đã không còn đom đóm nữa.

“À đúng rồi,” Giang Thừa Nguyệt vừa ăn kem vừa nói: “Anh có thể… nói với người giúp việc là lúc quét dọn nhà đừng vứt quần áo của em đi được không? Trông cũ thôi nhưng vẫn mặc được đấy.”

Dạo này cậu hay lơ đễnh, vứt quần áo trên ghế hoặc trên giường, đến lúc nhớ ra thì tìm mãi không thấy đâu.

“Em… không muốn chuyển đi, đừng vứt quần áo của em đi được không…”

Lộ Hứa đang mở ngăn kéo bỗng khựng lại vài giây, “Cậu không muốn chuyển thì không ai có thể bắt cậu chuyển. Lần sau quần áo nào còn mặc được thì đừng vứt lung tung.”

“Vâng.” Cậu gật đầu.

Hình như anh ấy… cũng đâu muốn đuổi mình đi. Nhưng nếu anh ấy dẫn người có mắt đẹp đó về, chắc mình chỉ còn cách đến ký túc xá thôi. Không thể gặp nhau thì mình làm sao thích anh ấy được nữa?

Lộ Hứa lại chợt lên tiếng: “Đúng rồi, nhân đây anh cũng muốn nhắc cậu một câu.”

Trông mặt anh có vẻ nghiêm túc, như thể sắp nói chuyện gì đó rất quan trọng. Giang Thừa Nguyệt cũng hơi căng thẳng, bỏ ba lô xuống, đứng nghiêm hơn cả lúc bị phạt đứng.

“Cậu ở đây thì không sao, nhưng không được dẫn người khác về, biết chưa? Anh chỉ chấp nhận cậu thôi, nên không được dẫn bạn bè về đây chơi, bạn nào cũng không được.”

Giang Thừa Nguyệt nói rất nghiêm túc: “Em sẽ không làm thế đâu. Anh yên tâm.”

Cậu nhấc ba lô, đang định lên tầng thì nghe anh bảo: “Đứng lại.”

Anh nhấc thùng các tông để trên bàn đưa cho cậu, “Cho cậu mấy cái này, cầm đi.”

Cái thùng này khá nặng, vậy mà anh cầm lên rồi ném cho cậu trông có vẻ rất nhẹ nhàng. Suýt nữa thì cậu không đón được, ngó vào trong mới thấy chiếc thùng này chất đầy quần áo.

“Dạo này anh thấy cậu cứ mặc đi mặc lại, trong tủ không đủ đồ để mặc đúng không?” Lộ Hứa nói: “Đây đều là hàng đã ngừng bán của Nancy & Deer, tuy là kiểu dáng của các năm trước, có một vài lỗi nhỏ, nhưng vứt đi thì phí. Cậu cầm lấy mà mặc, đừng phối đồ lung tung nữa.”

“À… vâng.” Giang Thừa Nguyệt bê thùng các tông với vẻ khó nhọc, lảo đà lảo đảo đi lên tầng. Bước chân nghe có vẻ nặng nề nhưng trái tim cậu như đang lơ lửng trên tầng mây.

Trước kia, cậu chưa từng thích ai, không biết thích là cảm giác như thế nào. Nhưng khi đối tượng là Lộ Hứa, chuyện này trở nên thật thần kỳ. Cứ mỗi lần cậu nhát gan định bỏ cuộc, dường như anh chỉ cần dùng một câu nói, một hành động là có thể xác định giá trị yêu thích của cậu. Cậu thích làm việc với những con số. Những phép toán, công thức phức tạp với người khác lại dễ phá giải với cậu. Nhưng bây giờ, cậu lại mắc kẹt với phép cộng trừ đơn giản, trốn không được, đi vòng cũng chẳng xong.

*

Mộng Độ ngày càng nổi tiếng trong phạm vi thành phố, được xếp vào top đầu trong bảng xếp hạng các ban nhạc mới. Hiện tại, cả nhóm đang chuẩn bị cho buổi biểu diễn thứ hai tổ chức tại live house Star Color vào đợt nghĩ lễ quốc khánh sắp tới.

Khác với lần đầu tiên diễn ở live house, lần này họ có hãng thu âm đứng sau ủng hộ, quản lý việc thuê địa điểm và bán vé trên mạng. Khoảng hai tháng trước, vé xem buổi diễn đầu tiên của họ chỉ có giá 20 tệ, còn phải bán túc tắc mãi không hết. Lần này, giá vé tiêu chuẩn là 220, vừa mở cổng bán vé chưa được bao lâu đã hết sạch, nhiều fan không tranh được.

[Cái nhóm này thiệt là… bình thường tẩm ngẩm tầm ngầm làm người ta tưởng là ban nhạc không nổi tiếng, đến lúc bán vé thì sống dậy mạnh mẽ thế!]

[Ầy, lần trước mất có 20 tệ mà được xem Mộng Độ hát live, đúng là quá sướng. Lần này thấy có thông báo buổi diễn là tôi đặt đồng hồ canh giờ giật vé luôn. Mong chờ quá đi, lần nào họ cũng đem đến bất ngờ.]

[Lần trước mua vé mất có 20 tệ đúng là quá hời. Một ban nhạc không được làng nhạc của thành phố này xem trọng lại đang dần lớn mạnh, chậc chậc.]

Lộ Hứa chỉ đi tắm có một lát mà lúc ra ngoài, mở máy tính lên đã thấy hết vé. Anh vốn định mua khoảng hai mươi vé, lúc này chỉ biết nhìn chằm chằm màn hình, một lần nữa nhận thức được rằng Giang Thừa Nguyệt trưởng thành nhanh hơn nhiều những gì mình tưởng tượng.

Anh lập tức gọi điện thoại cho Tống Quân, chủ live house Star Color đồng thời là bạn mình, “Giữ chỗ cho tôi.”

“Mộng Độ? Khu ghế riêng?” Tống Quân ở đầu bên kia bật cười, “Chỉ có cậu mới ngồi ghế riêng khi xem biểu diễn nhạc sống thôi đấy.”

Không đời nào Lộ Hứa đứng chen chúc với cả đống người hâm mộ dưới tầng một để nghe nhạc, nhưng vậy không có nghĩa là anh không muốn đi.

“À, cậu với cậu bạn nhỏ kia thế nào rồi?”

“Cứ vậy thôi, còn thế nào được nữa. Dạo này em ấy chẳng ngoan gì cả, hút mắt quá.”

“Cậu không muốn cậu ấy được mọi người thích à?” Tống Quân hỏi: “Chẳng phải các nhà thiết kế thời trang như cậu đều muốn thứ mà mình trân trọng được người người tán thưởng à?”

Lộ Hứa cười khẩy, “Tôi chỉ muốn em ấy hút mắt tôi thôi.”

“Mơ đẹp quá nhỉ.” Tống Quân chưa thấy anh thế này bao giờ, cảm thấy rất thú vị, “Làm gì có chuyện không ai thích cậu ấy.”

Lộ Hứa trầm mặc. Dù không muốn anh cũng phải thừa nhận Tống Quân nói đúng, Giang Thừa Nguyệt quả thực rất dễ được yêu thích. Đã mấy lần anh đứng từ xa nhìn cậu giao lưu với người hâm mộ hay chuyện trò cùng bạn bè trong câu lạc bộ; cậu vừa đẹp trai vừa tốt tính, dường như chẳng bao giờ thiếu người vây quanh.

“Kể cả thế tôi cũng phải canh chừng thật kỹ. Tôi đã hứa với bề trên là sẽ chăm lo cho em ấy rồi. Với lại, tôi không thể… nhường em ấy cho người đối xử không tốt với em ấy.”

Tống Quân thấy cạn lời, cúp điện thoại.

Nói nghe có vẻ đường hoàng đĩnh đạc lắm, nhưng chốt lại vẫn là Lộ Hứa này không có được thì người khác đừng hòng có được.

*

Mộng Độ là ban nhạc rất sáng tạo. Họ lấy rock làm phong cách chủ đạo rồi kết hợp, pha trộn với nhiều yếu tố khác để tạo ra những sản phẩm mới lạ, khác biệt. Ví dụ như hôm nay, Giang Thừa Nguyệt mượn một cây kèn suana về nghiên cứu.

Cậu cúi đầu nghĩ ngợi, muốn viết ra vài ý tưởng cho buổi diễn tiếp theo, trong lúc đó tình cờ nhìn thấy bản thiết kế Lộ Hứa để trên bàn. Cậu liếc qua, chợt nhớ ra mấy ngày trước trợ lý Vương kể rằng Lộ Hứa chê những mẫu khuy có sẵn không đẹp, muốn đến chợ đầu mối tìm các loại khuy mới, nhưng họ xem mãi vẫn không chọn được cái nào vừa ý anh.

Vừa khéo hôm kia cậu đi sinh hoạt câu lạc bộ thì nghe đàn chị Hứa Tăng khoa thiết kế thời trang nói rằng có một chợ kiểu cổ mới mở ở thành phố bên cạnh, bày bán rất nhiều loại khuy hiếm lạ cùng mấy món đồ chơi độc đáo, dân thiết kế đại học D hay đến đó mua đồ.

[Măng]: Chị Tuyết ơi, bình thường các chị có đi nhập hàng ở Ninh Hương không?

[Vương Tuyết Nancy & Deer] Hả? Bọn chị có nguồn cung ứng cố định trong nước. Sao thế?

[Măng] Không có gì ạ, em hỏi thế thôi. Em cảm ơn chị!

Hôm sau, Lộ Hứa phải tham gia một buổi trình diễn thời trang. Sự kiện được tổ chức ngay trong thành phố nên anh định đưa Giang Thừa Nguyệt đi cùng, nhưng mới sáng sớm đã chẳng thấy cậu đâu. Anh mở điện thoại dùng trong nước kiểm tra một lượt, không thấy tin nhắn báo cáo lịch trình của cậu.

[Kyle] Đi đâu rồi?

[Măng] Ra ngoài chơi.

Lộ Hứa cau mày.

[Kyle] Sao không báo cáo?

[Măng] Hôm nay không muốn báo cáo lắm.

Lộ Hứa nhìn chằm chằm bát mì cay trên bàn ăn, chẳng hiểu sao thấy hơi bực mình.

Hình như anh đã quen với việc ngày nào Giang Thừa Nguyệt cũng ngoan ngoãn báo cáo lịch trình với mình, giống như một chú chim nhỏ không bao giờ bay quá mái hiên nhà anh, luôn hoạt đồng trong tầm mắt anh.

Nhưng cậu không phải Nancy. Nancy không bay được nữa, còn cậu thì chưa chắc.

*

Giang Thừa Nguyệt đi ké xe buýt của khoa thiết kế thời trang đến chợ kiểu cổ ở Ninh Hương. Đường đang tu sửa nên khá xóc nảy. Hôm qua cậu nghiên cứu kèn suana tới tận nửa đêm nên bị thiếu ngủ. Bây giờ xe rung lắc làm cậu hơi say xe. Đàn chị Hứa Tăng ngồi bên cạnh nói gì đó nhưng cậu nghe không rõ. Đến lúc xuống xe, mặt với môi cậu đều tái mét.

“Em có muốn lên xe nghỉ ngơi không?” Sinh viên khoa thiết kế thấy cậu có vẻ không khỏe, vội nói: “Chợ này mở hằng năm, không có gì vui đâu, thích thì năm sau tới cũng được.”

Chờ sang năm thì muộn quá rồi.

Giang Thừa Nguyệt vẫn nhớ một số nhà thiết kế nhận xét rằng Lộ Hứa đứng ở vị trí quá cao nên coi thường rất nhiều chất liệu thiết kế có giá trị.

Cậu không hiểu về thiết kế, chỉ muốn tìm cho anh vài cái khuy khác biệt, loại mà Nancy & Deer không có.

Chợ kiểu cổ đúng là có rất nhiều thứ mới lạ, nhưng quầy bán khuy thì khá ít. Giang Thừa Nguyệt đi mãi mới thấy có hai hàng, trong đó có một hàng bán những loại khuy in họa tiết hoạt hình kiểu cổ trông rất trẻ con, hàng kia thì khá độc đáo, toàn mấy cái khuy hình dạng kỳ quặc cậu chưa thấy bao giờ, chắc Lộ Hứa sẽ thấy thú vị đây.

Cậu đi tới hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền thế? Tôi mua thêm vài cái có được không?”

Chợ này ở xa tít tắp mà giá cả không rẻ chút nào, 30 tệ một cái. Giang Thừa Nguyệt tự nhận mình không có mắt thẩm mỹ, nên chọn nhiều loại khác nhau, hỏi cặn kẽ nguồn gốc và phương thức liên hệ để nhập hàng của từng chiếc khuy rồi mới cẩn thận gói lại, đem về nhà.

Lúc về bị tắc đường nên quãng đường đáng lẽ chỉ đi mất ba tiếng lại mất đến sáu tiếng. Cậu cứ tưởng mình sẽ về đến thành phố trước khi lên đèn, nào ngờ lúc xe buýt đỗ trước cổng trường đã là hơn 8 giờ tối.

“Em về ký túc à?” Hứa Tăng thấy cậu khó chịu vì bị say xe nên không yên tâm lắm.

Cậu lắc đầu, “Không ạ, em về nhà.”

Bấy giờ cậu mới nhớ ra dạo này Lộ Hứa hay đến trường đón cậu mà chẳng báo trước. Hôm nay… anh có đến không?

Hình như Hứa Tăng nói thêm gì đó, cậu đang ngẩn người nên không nghe rõ. Cậu nhìn quanh quất nhưng không trông thấy biển số xe quen thuộc, trong lòng thấy hơi hụt hẫng.

“Em có ổn không đấy? Hay chị đưa em đến bệnh viện của trường nhé?”

“Không cần đâu ạ.” Vừa từ chối xong, Giang Thừa Nguyệt ngẩng lên thì thấy Lộ Hứa đang đi về phía mình, tức thì phấn chấn hẳn lên, quên luôn cảm giác khó chịu do say xe. “Cảm ơn chị Hứa Tăng, người nhà đến đón rồi, em đi trước đây.”

Dứt lời, cậu chạy về phía Lộ Hứa.

Nhưng hôm nay anh lại không gật đầu với cậu như mọi khi, đôi mắt lam lạnh lẽo như mang theo cái se lạnh của mùa thu.

“Vừa đi đâu về?” Anh hỏi.

“Em đi chơi với bạn cùng câu lạc bộ.” Giang Thừa Nguyệt nắm mấy chiếc khuy để trong túi áo, định cho Lộ Hứa một bất ngờ, “Anh à, em…”

Nhưng anh đột nhiên ngắt lời cậu, “Giang Thừa Nguyệt, sao cậu khó quản thế?”

Cậu bỗng khựng lại, đứng ngẩn ra đó.

Vì Lộ Hứa rất hay bắt nạt nên cậu có thể phân biệt lúc nào anh giận thật, lúc nào chỉ đùa cậu cho vui.

Hôm nay Lộ Hứa giận thật. Nhất là khi người vừa xuống xe cùng Giang Thừa Nguyệt ban nãy mang họ Hứa. Chẳng hiểu sao nó lại thổi bùng ngọn lửa bực tức trong anh.

“Mới sáng sớm đã ra khỏi nhà, đi đâu cũng không nói, gọi thì không nghe máy, gần 9 giờ tối mới về. Cậu lên đại học rồi nên anh đây không quản được nữa hả?” Anh nói bằng giọng rất lạnh lùng.

Giang Thừa Nguyệt muốn nói rằng không phải như vậy, cậu chỉ đi đến một nơi rất xa để tìm cho anh vài chiếc khuy đẹp đẽ. Nhưng vừa định cất lời, cậu bỗng ngửi thấy mùi nước hoa xa lạ trên người anh.

Sự khó chịu do say xe cả ngày trời và nỗi tủi thân vì bị hiểu lầm đã lấn át lý trí.

“9 giờ về cũng có muộn lắm đâu. Em lo quấy rầy anh làm việc nên chưa từng về muộn, nếu muộn quá sẽ không về nhà. Anh dựa vào cái gì mà quản em? Anh không phải người nhà của em, dựa vào đâu mà mắng em?”

Cơn tức bị đè nén suốt một ngày của Lộ Hứa cũng bùng nổ, “Dạo này cậu làm sao thế hả? Nói có vài câu mà cậu đã trả treo với anh, suốt ngày ở cùng mấy người không ra đâu vào đâu, anh không quản được cậu nữa chứ gì?”

Giang Thừa Nguyệt không thích cãi nhau. Nhưng người trước mặt cậu lúc này là Lộ Hứa, cậu không có cách nào kiềm chế cảm xúc của mình.

Cậu lôi mấy cái khuy giữ trong túi áo cả ngày nay ra, đập vào tay Lộ Hứa rồi quay người bỏ chạy.

Lộ Hứa bối rối đứng ngây ra đó, mở gói giấy được gấp chỉnh tề, bên trong là những chiếc khuy xinh xẻo anh chưa thấy bao giờ.

Trong trường có một cái hồ, thông thường vào giờ này sẽ không còn ai loanh quanh bên hồ.

Một loạt tiếng động nhẹ làm mấy chú chim sẻ đậu trên băng ghế giật mình.

Giang Thừa Nguyệt ngồi thừ người trên ghế dài. Nước mắt làm nhòe cảnh vật phía trước, khiến bóng trăng in trên mặt hồ càng thêm mông lung.

Không được khóc, gay lọ ẻo lả, Lộ Hứa sẽ không thích.

Nhưng anh ấy thích hay không thì liên quan gì đến mình?

Mình cứ khóc đấy!

Điện thoại reo liên hồi, nhạc chuông cài đặt cho người liên lạc đặc biệt cứ vang lên hết lần này đến lần khác.

Chuông điện thoại reo lần thứ mười hai.

Giang Thừa Nguyệt chỉ liếc qua một cái, cảm thấy mình càng khóc to hơn.

Cậu không muốn thích Lộ Hứa nữa, không muốn thích trai thẳng nữa.