Ấn Tượng Không Chuẩn

Chương 48: Cậu… bị dị ứng nước mắt?



Dịch: Mạc Nguyệt

Anh ấy vẫn luôn hung dữ, chẳng được mấy ngày đối xử tử tế với mình. – Giang Thừa Nguyệt nghĩ.

Phải, cậu không nên có tình cảm như vậy với anh.

May quá, trước khi cậu muốn từ bỏ, anh ấy vẫn chẳng hay biết gì. Xét ra cậu cũng không đến nỗi quá mất mặt.

Chuông điện thoại đổi thành tiếng báo tin nhắn.

[Kyle] Sao không nghe điện thoại?

[Kyle] Anh đây không gọi nổi cậu nữa hả?

Giang Thừa Nguyệt cảm thấy hơi nhức mắt. Cơn gió thoáng qua làm bóng trăng in trên mặt hồ như vỡ tan rồi loang đến bên chân cậu theo từng gợn sóng lăn tăn.

Cậu ngẩn ngơ chốc lát rồi tỉnh táo lại, sau đấy thấy hối hận vô cùng. Cậu quên mất rằng mình không được khóc. Lúc này, mắt và má đã có cảm giác đau rát, chẳng biết sưng đỏ tới mức nào nữa. Hình như nghiêm trọng hơn những lần trước, chắc phải mất mấy hôm cậu không dám ra khỏi nhà.

Nhưng tối mai Mộng Độ diễn ở Star Color, cậu bị thế này thì tham gia kiểu gì đây?

Lộ Hứa gọi điện thoại lần thứ mười ba.

“Ưm.” Giang Thừa Nguyệt cất giọng rầu rĩ, nghe cứ như tín hiệu kém nên âm thanh bị rè, “Chào chủ nhà.”

Ở đầu bên kia, đối phương trầm mặc giây lát rồi khẽ cười, “Giận rồi à? Sao không gọi là anh Lộ nữa?”

“Không phải.” Cậu không giận, chỉ thấy tủi thân. Sau một hồi giải tỏa, chút cảm giác tủi thân đó đã bay đi theo gió gần hết. Cậu cứ tưởng mình đang nói chuyện rất bình tĩnh mà không biết rằng nghe qua điện thoại, giọng mình có vẻ lạnh nhạt, hờ hững, “Có gì đâu mà phải giận.”

“Lừa ai đấy? Chẳng lẽ anh lại không nhận ra cậu đang cáu kỉnh.”

Giang Thừa Nguyệt ngoan ngoãn gọi: “Anh Lộ.”

Lộ Hứa cũng không so đo, cố gắng nói với giọng nhẹ nhàng: “Mấy cái khuy đó đẹp lắm, đều là kiểu dáng anh chưa từng sưu tập được. Nguyệt Ngoan bôn ba cả ngày nay vì chúng à? Có bị say xe không?”

“Không.” Cậu gượng nói: “Anh thích thì tốt.”

Cả hai đều nói chuyện rất lịch sự, như thể đang dè dặt thăm dò lẫn nhau, chẳng giống như vừa cãi vã trước cổng trường cách đây nửa tiếng.

Giang Thừa Nguyệt cảm nhận được Lộ Hứa đang nhân nhượng mình, bản thân cậu cũng đã hết giận. Nhưng cậu không phân biệt được sự nhân nhượng ấy xuất phát từ lòng đồng cảm hay tấm lòng bao dung của người bề trên với người nhỏ tuổi hơn.

Ban nãy đã quyết định không thích anh ấy nữa mà, phải kiên trì lâu hơn một chút chứ!

“Trường các cậu có 6 căn tin, 18 tòa nhà ký túc xá, 11 tòa nhà giảng dạy.” Lộ Hứa nói thêm: “Và hai cửa hàng bán bánh bao.”

“Dạ?”

Đến Giang Thừa Nguyệt còn chưa thuộc hết trường mình, tại sao Lộ Hứa lại biết rõ hơn cả cậu?

“Anh không tìm thấy cậu. Đang ở đâu đấy?” Lộ Hứa hỏi như thể đang chuyện trò vu vơ.

“Em…” Giang Thừa Nguyệt suýt nữa buột miệng nói rằng mình đang ở bên hồ, may mà dừng lại kịp thời. “Tối nay em ngủ lại ký túc xá, không về nhà đâu.”

Sau một thoáng im lặng, Lộ Hứa lại lên tiếng, giọng nói lạnh lùng hơn hẳn, “Được, thế cậu cứ ở ký túc đi.”

Thực ra Giang Thừa Nguyệt cũng không muốn về ký túc xá. Cậu ngồi bên hồ, viết danh sách các bài hát sẽ biểu diễn ở live house hôm tới rồi gửi vào nhóm cho mọi người xem. Trong lúc đó có một cuộc gọi từ số máy lạ, cậu liếc qua rồi từ chối, tiếp tục nhắn tin với các thành viên khác.

[Măng] Có thể cho thêm đoạn kèn suona mà chúng ta tập lúc trước vào phần điệp khúc của bài hát cuối cùng, em nghĩ nó sẽ khiến hội trường bùng nổ đấy.

[Tôn Mộc Dương] Mạnh Triết lên.

[Mạnh Triết]?

[Lý Tuệ] Ngày mai cứ để Thừa Nguyệt thêm vài đoạn ngẫu hứng đi, phần ngẫu hứng của cậu ấy lúc nào cũng là một điểm sáng trong buổi diễn của chúng ta.

Giang Thừa Nguyệt ở lại thêm một lúc, bỏ bớt mấy đoạn khoe kỹ thuật được sắp xếp trước đó, để tiếng trống làm nền, hòa quyện với dòng cảm xúc của bài hát hơn. Phần lớn những người đến xem các cậu biểu diễn ở Star Color đều là người mê nhạc chân chính, chỉ có âm nhạc chân thành mới lay động được họ.

Tiếng báo tin nhắn WeChat lại vang lên. Lộ Hứa gửi cho cậu một chuyện ma lấy bối cảnh trường học.

Cậu tò mò bấm vào, mới đọc được vài dòng đã cảm thấy gió thu xung quanh mình bỗng dưng lạnh lẽo như gió âm tà, tiếng lá cây xào xạc nghe mà rùng mình sởn gai ốc.

Cậu thầm chửi anh mấy câu bằng tiếng Tứ Xuyên, mở phần chặn số điện thoại, lần khần một lúc cuối cùng vẫn không thêm số của anh vào mục này.

Cậu đứng dậy, đi về phía tòa nhà cách đấy không xa.

Lúc này đã gần 12 giờ đêm, ít ai đi lại trong trường. Giang Thừa Nguyệt cuốc bộ một lúc là về đến ký túc xá, giữa chừng chỉ bắt gặp một vài đôi tình nhân. Ngay lúc cậu trông thấy cổng ký túc xá, một chiếc xe bỗng đỗ xịch ngay đằng sau, tiếp đó là tiếng mở cửa. Đôi tay ai đấy đặt lên vai cậu rồi trượt xuống ôm ghì lấy eo, kéo cậu vào trong xe. Cánh cổng ký túc xá Đại học D cứ thế xa dần.

Giang Thừa Nguyệt ngã ra đệm ghế, cảm thấy hoang đường nhiều hơn là hoảng hốt.

“Sao anh vẫn chưa về?” Cậu sửng sốt tới nỗi hơi lạc giọng.

Ban nãy lúc ôm eo cậu, Lộ Hứa khá mạnh tay. Cả quá trình “bắt cóc” nhẹ nhàng như thể nhổ măng trúc.

Cậu loay hoay ngồi dậy, cảm thấy phần hõm lưng nhói đau. Chẳng biết có phải bụng dạ tiểu nhân không, cậu cứ cảm thấy ban nãy Lộ Hứa nhấc mình lên mạnh tay như vậy là để trả đũa.

“Cậu nói xem?” Lộ Hứa liếc xéo cậu, “Nhà có trẻ con bỏ đi bụi, chẳng lẽ anh lại mặc kệ?”

Giang Thừa Nguyệt vùng vằng quay mặt đi, “Ai là trẻ con nhà anh?”

Lộ Hứa không tranh cãi với cậu về vấn đề này, “Khoảng nửa tiếng trước, một người tự xưng là ‘giáo viên cố vấn’ gọi cho anh, hỏi là sao không liên lạc được với ‘con trai’ anh.”

Giang Thừa Nguyệt sửng sốt, sau đấy cuống lên, “Em…”

Lộ Hứa cười gằn, “Anh bảo là không phải sốt ruột, đến anh còn chẳng liên lạc được với ‘con mình’ cơ mà. Có đúng không ‘con trai’?”

Giang Thừa Nguyệt bị anh chọc cho sôi máu, quay phắt sang lườm anh.

Lộ Hứa tiện đà kéo cậu lại gần mình, ghì thật chặt, “Anh đùa thôi mà, đừng giận…”

Anh buông lỏng bàn tay nắm lấy cánh tay cậu, khẽ chạm lên đuôi mắt, “Sao xung quanh mắt lại đỏ thế này? Bị ai đánh?”

Giang Thừa Nguyệt giật mình vùng thoát khỏi tay anh, muốn ngồi xa ra.

Chỉ cần dính phải nước mắt là cậu sẽ trở nên khó coi. Lộ Hứa từng xem biết bao buổi trình diễn thời trang, từng đến rất nhiều bảo tàng mỹ thuật, gần như đã ngắm nhìn hết những gì đẹp đẽ trên thế giới. Chắc anh sẽ ghét bộ dạng xấu xí của cậu lúc này.

Cậu giống như một chú chim non vừa mới nhìn thấy thế giới rộng lớn đã sợ sệt rụt đầu vào vỏ, muốn vạch ra ranh giới với môi trường bên ngoài. Nhưng Lộ Hứa lại vươn tay gõ nhẹ lên vỏ trứng.

“Cậu nói gì đi.” Giọng Lộ Hứa nghe có vẻ hơi mất kiên nhẫn, “Ai bắt nạt cậu?”

Anh quay sang nói với tài xế: “Đến bệnh viện.”

Xe vừa mới quay đầu thì điện thoại của Lộ Hứa đổ chuông.

Anh không thích lưu tên trong danh bạ. Giang Thừa Nguyệt giỏi ghi nhớ các con số, mỗi lần anh có điện thoại, cậu chỉ liếc qua là biết tên người gọi. Nhưng lần này là một số lạ cậu hoàn toàn không biết.

Lộ Hứa nghe máy. Đối phương có giọng nam trầm, nghe chừng khoảng bốn, năm mươi tuổi. Người đó nói bằng tiếng Đức, Lộ Hứa cũng trả lời bằng tiếng Đức, nên Giang Thừa Nguyệt không hiểu.

Cậu chưa bao giờ thấy anh lạnh lùng với ai như lúc này. Bình thường anh hay nói chuyện điện thoại bằng giọng biếng nhác pha chút hững hờ như thể coi thường tất cả mọi người. Cậu chỉ loáng thoáng nghe được vài từ hơi quen thuộc như “Lo cho mình trước đi” hay “Biến”.

“Lass mich in Ruhe.” (Đừng có làm phiền tôi.)

Lộ Hứa nói xong câu đó rồi cúp máy luôn.

Giang Thừa Nguyệt nhìn anh với vẻ tò mò, không đoán được người vừa gọi điện thoại là ai.

Lộ Hứa lườm lại, hỏi: “Mắt có đau lắm không?”

Cậu rụt đầu, “Không đau.”

Dường như anh định nói gì đó, nhưng cậu chờ mãi, đến tận lúc trông thấy bệnh viện đèn đóm sáng trưng ở đằng xa vẫn không thấy anh lên tiếng.

Cậu hơi ủ rũ, càng cúi gằm mặt.

Bỗng có thứ gì đó lành lạnh chạm vào má, cậu ngơ ngác ngẩng lên, “Hửm?”

Lộ Hứa đưa cho cậu một chiếc kính râm, “Hợp với bộ cậu đang mặc đấy.” Anh hất đầu về phía bệnh viện, “Xuống xe thôi, không ai thấy cậu khó coi đâu.”

Giang Thừa Nguyệt chỉ khẽ “À” một tiếng, nghĩ thầm: Hình như không phải ai cũng giống mấy đứa bé chế giễu mình hồi mình còn nhỏ. Anh Lộ có những lúc thật xấu tính, gửi cả chuyện ma để ép mình về nhà, còn bắt cóc mình ngay trước cổng ký túc xá. Nhưng anh ấy lại không cười nhạo cặp mắt sưng đỏ của mình.

Lộ Hứa đưa Giang Thừa Nguyệt đến khoa cấp cứu của bệnh viện. Chiều cao nổi bật gần một mét chín, khuôn mặt sa sầm và đôi mắt lam như mặt hồ đóng băng của anh khiến y tá trực ban vừa mới ngẩng lên đã giật mình đứng bật dậy, hớt hải hỏi thăm tình hình của Giang Thừa Nguyệt.

“Rốt cuộc ai đánh cậu?” Lộ Hứa hỏi lại lần nữa.

Lúc này, vùng đuôi mắt của Giang Thừa Nguyệt đỏ tấy, còn có mấy vết xước do cọ mạnh, trông vừa đẹp vừa đáng thương.

Y tá hỏi: “Anh có phải phụ huynh của cậu ấy không?”

Hai người gần như trả lời đồng thanh.

Giang Thừa Nguyệt: “Phải.”

Lộ Hứa: “Không phải.”

Nửa giây sau.

Giang Thừa Nguyệt: “Chậc, không phải.”

“Trông cũng không giống.” Y tá lẩm bẩm rồi đưa cậu vào gặp bác sĩ.

Lộ Hứa chẳng nói chẳng rằng theo sau.

“Cậu này… bị viêm da dị ứng, có lẽ phải tiêm.” Bác sĩ vừa liếc qua đã nói luôn: “Đã biết tác nhân gây dị ứng chưa? Hôm nay tiếp xúc với những thứ gì?”

“Không cần tiêm đâu ạ.” Giang Thừa Nguyệt vội nói: “Cứ để đấy cũng tự khỏi, không cần tốn tiền chữa bệnh.”

Lộ Hứa ấn lên vai làm cậu đành ngậm miệng.

“Có phải hôm nay cậu ra ngoài ăn cái gì lạ không?” Anh liếc cậu rồi nói tiếp: “Sau này không được đi lung tung nữa.”

“Đâu có.” Giang Thừa Nguyệt cúi đầu, nói với vẻ khiên cưỡng: “Tác nhân gây dị ứng là… nước mắt.”

Lộ Hứa bỗng siết chặt con gấu trúc bông treo trên cặp Giang Thừa Nguyệt, khiến nó hỏng hẳn.

Anh không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ hơi nhướng mày, nhấn từng chữ: “Cậu? Dị-ứng-nước-mắt?!”