Ăn Vụng Dưới Miệng Sói

Chương 1



Tô Nhiên tránh ở sau ngõ nhỏ, xoa xoa đôi tay, hà hơi lạnh, lại dẫm dẫm chân.

Bây giờ nàng đang mặc chính là nam trang không quá vừa người, có chút to rộng, lại bị gió lùa vào. Vì giữ ấm, ở trên eo nàng buột chặt một mảnh vải. Tuy nói là áo bông, nhưng mặt trong đã mỏng đến không ra gì, trên quần áo còn có rất nhiều mụn vá. Giày trên chân càng là trước sau lọt gió, vừa động nhẹ liền cảm thấy đầu ngón chân đau đớn giống như kim châm.

Chịu đựng cơn đói khát vô cùng trong bụng, hai mắt nàng nhìn chằm chằm một nam một nữ đối diện ở đầu hẻm.

Nam tử một thân cẩm y, sau lưng khoác áo choàng, tướng mạo thanh tú. Nữ tử thân hình nhỏ xinh, tuy rằng ăn mặc áo bông vải thô cũng không ngăn được vẻ đẹp của nàng.

Nữ tử cúi đầu mặt ửng đỏ, có thể là thẹn thùng, cũng có thể là do lạnh.

Nam tử nhẹ giọng nói cái gì đó, hắn cởi xuống áo choàng của mình muốn phủ lên người nữ tử.

Nữ tử quay người né tránh, cũng không biết là trả lời như thế nào, nam tử vẻ mặt hổ thẹn.

Tô Nhiên trong lòng thở dài. Muốn nói cái gì không thể nói nhanh lên sao? Vốn dĩ trong bụng không có đồ ăn, hiện tại còn phải đứng trong gió bị đông lạnh. Áo choàng kia phủ một lớp lông, ngẫm lại liền biết phủ lên người khẳng định ấm áp, Tô Nhiên thật muốn thay nàng kia mà nhận.

Khi nàng còn nhỏ, ăn Tết chỉ có bà ngoại, hai người quạnh quẽ, mạc danh mà đối với năm tháng hình thành một loại chấp niệm, cho nên chuyện lớn chuyện nhỏ gì trong truyện này cơ hồ đều phát sinh trước khi ăn Tết.

Lại một lần nữa nàng muốn tát mình một cái, vì cái gì mà lại luôn viết trước khi ăn Tết, trước khi ăn Tết là thời điểm lạnh nhất a. Một quyển tiểu thuyết yêu đương sao không để bối cảnh là ngày xuân mặt trời rực rỡ đi?

Hiện giờ nói cái gì cũng muộn rồi, nàng chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, hy vọng hai người kia nhanh lên tiến vào chủ đề chính.

Mới vừa nghĩ như vậy, liền thấy nam tử từ trong lòng ngực móc ra một đồ vật.

Tới! Tô Nhiên lập tức nâng lên tinh thần, sợ bỏ lỡ mỗi một động tác của bọn họ.

Nam tử đem đồ vật đưa cho nữ tử, nữ tử không nhận. Nam tử kia liên tục bị cự tuyệt, tựa hồ có chút giận dỗi, chính là đem đồ vật bỏ vào trong tay nữ tử.

Nữ tử giống như là nhận phải củ khoai lang nóng phỏng tay, vẻ mặt rối rắm, không biết nên như thế nào cho phải.

Tô Nhiên sốt ruột nha. Ném a, mau ném, ngươi ném ta mới đi nhặt a.

Giây tiếp theo, nữ tử lại đem nó trả lại nam tử.

Tô Nhiên đỡ trán. Hắn khẳng định sẽ không nhận sao.

Quả nhiên, nam tử đem mu bàn tay ra phía sau, bày ra một tư thế thề sống chết không từ.

Hiện tại có thể ném chưa? Tô Nhiên chờ mong mà nghĩ.

Lúc này, phía sau nữ tử chạy ra hai nam hài, một trước một sau đang truy nháo, nam hài chạy ở phía trước vừa chạy vừa nhìn phía sau, không chú ý đụng vào người nữ tử.

Nữ tử đứng thẳng không xong, ngã về phía trước, vừa lúc nhào vào trong lòng nam tử, đồ vật trong tay theo đó bay đi ra ngoài, rớt ở một vũng bùn nước tuyết hỗn hợp.

Tô Nhiên không rảnh chú ý hai người họ ôm nhau, đôi mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm vũng nước bùn kia.

Nam nữ hai người sau khi ngắn ngủi mà ôm nhau, nhanh chóng tách ra, đều là mặt đỏ tai hồng, ai cũng không đi quản đồ vật rơi vào trong nước bùn.

Bọn họ đương nhiên sẽ không quản, nữ không yêu tiền, nam không thiếu tiền.

Yêu tiền lại thiếu tiền chính là Tô Nhiên đang chờ nhặt đồ a.

**

Tô Nhiên nằm mơ cũng không ngờ tới, một ngày kia cô sẽ xuyên vào tiểu thuyết chính mình viết.

Là một quyển tiểu thuyết cô viết hồi cấp 3 cũng là quyển duy nhất.

Cô viết tiểu thuyết không phải xuất phát từ yêu thích cũng không phải xuất phát từ hứng thú. Trên thực tế, Tô Nhiên thuộc về loại làm văn cũng cực kỳ thống khổ, mỗi lần viết văn đều phải đếm đủ số lượng từ hoàn thành theo yêu cầu của lão sư. Bản thân cô cũng không thích đọc tiểu thuyết, cùng lắm là xem tạp chí.

Sở dĩ viết truyện, hoàn toàn là bởi vì tiền.

Tô Nhiên là một “đứa trẻ bị bỏ rơi”. Khi còn nhỏ cha mẹ ly dị, từng người có gia đình mới, nuôi dưỡng con mới, cũng liền không rảnh bận tâm Tô Nhiên. Cô lớn lên với bà ngoại, ngày lễ ngày Tết, khi mẹ tới thăm bà ngoại, thuận tiện mua cho cô chút quần áo đồ dùng, còn lại cha thì một năm mới cho tiền một lần.

Bà ngoại tính tình lạc quan lại cực bao che cho con cháu, phàm là có người dám nói linh tinh là Tô Nhiên không ai cần, bà nhất định xông lên mắng người. Hơn nữa bà ngoại cũng không oán giận, có đôi khi Tô Nhiên hỏi cha mẹ, bà ngoại còn sẽ khen bọn họ giống như người hùng.

“Cha mẹ con rất ghê gớm, nhận rất nhiều nhiệm vụ quan trọng, bọn chúng không thể rời đi được, cho nên không có thời gian.” “Bọn chúng đương nhiên yêu con, chỉ là công việc bận quá, nếu rảnh khẳng định sẽ đến thăm con.”

Nhờ bà ngoại mà Tô Nhiên khi nhỏ mới không vì chuyện cha mẹ ly dị mà lưu lại bóng ma tâm lý, cùng với những đứa trẻ cùng tuổi mà chơi lớn lên.

Càng lớn, cô dần dần hiểu chuyện. Không thể tới thăm cô, vậy còn có thể đưa tiền a, tiền đều không cho, còn không phải là không muốn nuôi cô. Chỉ là cô đã sớm hình thành tính cách lạc quan, cũng không quá để trong lòng, rốt cuộc cùng bà ngoại sống với nhau cũng khá vui vẻ.

Duy nhất không tốt, chính là thiếu chút tiền. Nhờ hai nguồn kinh tế phát ra chủ yếu là phí về hưu ít ỏi của bà ngoại, trừ cái này ra chính là cha mẹ ngẫu nhiên phát thiện tâm cho chút sinh hoạt phí.

Tô Nhiên sau khi lên trung học, nhu cầu xã giao dần dần nhiều lên, bình thường cũng muốn có chút tiêu vặt, nhưng lại ngượng ngùng mở miệng với bà ngoại, đến nỗi cha mẹ kia, cô cũng không hề nghĩ ngợi đến.

Tựa như bà ngoại thường nói: “Ai cũng có cuộc sống không dễ dàng, hai bà cháu ta sống cũng không tồi, cũng đừng phiền toái bọn họ.”

Lúc học sơ trung có đoạn thời gian, trong trường học lưu hành bện dây thủ công. Có vài bạn học không có thời gian đi mua dây, liền nhờ Tô Nhiên hỗ trợ chạy chân. Tô Nhiên vui vẻ đáp ứng, lúc đó, vừa tan học cô liền chạy đến cửa hàng bán sỉ, mua một đống dây bện đủ mọi màu sắc, ngày hôm sau lại đưa tới trường học.

Bạn học lúc đầu là băn khoăn, khi đưa tiền chủ động làm tròn số lẻ. Sau đó, Tô Nhiên chạy một lần liền lời được năm sáu tệ.

Có kinh nghiệm này, Tô Nhiên như là thông suốt. Mỗi khi trường học lưu hành dạng đồ vật gì, cô liền chạy tới chợ mua, hơi tăng chút giá, cũng không nhiều lắm, các bạn học đều có thể chấp nhận. Trước khi khai giảng, cô liền bán chút đồ văn phòng phẩm, sách bài tập linh tinh, cô nghĩ là, dù sao mình cũng muốn dùng, bán không hết sẽ không lãng phí.

Dần dần, các bạn học liền theo thói quen đến chỗ Tô Nhiên mua đồ dùng học tập còn thiếu.

Về sau, tiền tiêu vặt của Tô Nhiên cơ bản đều là tự mình kiếm ra. Không đủ tiêu xài, rốt cuộc học tập mới là chủ yếu, nhưng ngẫu nhiên tham gia vài buổi tụ tập bạn bè vẫn là có thể.

Ít nhiều gì cô cũng kiếm tiền sớm, lại không tiêu tiền lung tung, lên năm ba sơ trung, sau khi bà ngoại qua đời, cô mới có thể miễn cưỡng duy trì được sinh hoạt cuộc sống.

Lúc học cao trung, cô tiếp tục loại buôn bán nhỏ này, vô cùng đắc chí mà kiếm chút đỉnh tiền.

Bạn học cao trung đều là tàng long ngọa hổ, liền nói đến bạn cùng bàn với cô, là một học bá tính cách vô cùng tốt, trên tạp chí đăng mấy mẫu truyện ngắn, nghe nói tiền nhuận bút liền hơn trăm tệ.

Tô Nhiên tính toán sương sương, mẹ nó, một chữ đều hơn một hào! Nghĩ đến cô mỗi lần đều cực cực khổ khổ mà vận chuyển chút ngoạn ý nhỏ đến trường học bán, một học kỳ cũng chỉ có thể được mấy trăm tệ, người ta chỉ cần ngồi ở kia viết chút đồ vật, hơn trăm tệ liền đến tay.

Vì thế, cô khiêm tốn thỉnh giáo bạn ngồi cùng bàn: Loại tiểu thuyết nào vừa dễ viết lại mau có tiền?

Bạn ngồi cùng bàn tính cách rất tốt kiên nhẫn giải thích cho cô: Loại nào cũng không dễ dàng, nếu nhất định phải so sánh, tiểu thuyết ngôn tình vườn trường tương đối gần gũi với cuộc sống của mình, còn hấp dẫn người đọc cùng tuổi.

Tô Nhiên tốn năm tiếng đồng hồ, viết một bộ ngôn tình vườn trường hai ngàn chữ, mời bạn ngồi cùng bàn xem qua.

Bạn ngồi cùng bàn xem xong muốn nói lại thôi, uyển chuyển nói: “Khả năng của cậu tương đối thích hợp với bộ dài hơn một chút, hay là đổi bối cảnh? Cổ đại?”

Dài hơn? Cổ đại? Không thành vấn đề a, Tô Nhiên nghĩ. Dài lên thì số lượng từ càng nhiều càng kiếm được tiền, bối cảnh cổ đại cách chúng ta rất xa, nói bừa loạn tạo cũng không ai biết.

Cô hứng thú bừng bừng mà viết lại một bộ, lúc này số lượng từ nhiều hơn, ba vạn chữ, bối cảnh cũng đổi thành cổ đại.

Lại lần nữa mời bạn ngồi cùng bàn xem qua, đối phương xem xong, sau đó cho cô mấy cái e-mail của tạp chí để gửi bài, còn ôn nhu nhắc nhở: “Bộ này của cậu số lượng từ tương đối nhiều, không dễ đăng trên tạp chí, bị cự cũng đừng nản chí, còn có thể thử xem đăng lên trên mạng.”

Vì thế, bạn học Tô Nhiên sau khi bị mấy nhà tạp chí từ chối bản thảo, lòng đầy căm phẫn mà đem đại tác phẩm của mình đăng lên trên trang web tiểu thuyết ngôn tình.

Khi đó, sự hiểu biết về chuyện tình của Tô Nhiên vẫn còn trong giai đoạn công chúa Bạch Tuyết và nàng Lọ Lem

Cô đem loại hiểu biết này phát dương quang đại, bỏ vào trong tiểu thuyết của mình. Dùng hết sức bút mực mà đắp nặn một vị công chúa Bạch Tuyết cùng cô bé Lọ Lem góp lại: mỹ lệ thiện lương đơn thuần chăm chỉ dũng cảm độc lập, xuất thân nghèo khổ lại không yêu tài, khí chất tốt đẹp của nàng hấp dẫn soái ca mỹ nam đến từ bốn phương tám hướng.

Lẽ ra cũng bất quá là loại kịch bản Mary Sue, không có gì mới mẻ nhưng lại có quá nhiều phê bình, đó là ngắn ngủn ba vạn chữ lại bại lộ nghiêm trọng sức tưởng tượng cằn cỗi của Tô Nhiên cùng với kinh nghiệm không hề trải qua giai đoạn yêu đương gì.

Ở trong truyện, nữ chủ độc lập tự mình cố gắng, biểu hiện chính là mấy lần đều ném đi các món đồ đáng giá mà các mỹ nam đưa tới. Mỗi lần té ngã tất có soái ca đột nhiên nhảy ra đem nàng ôm chặt, không ôm lấy cũng không sao, dù sao khi té ngã nhất định sẽ miệng đối miệng. Tất cả soái ca vừa nhìn thấy nữ chính đều sẽ đối nàng vừa gặp đã thương, sau đó tặng quà bị cự tuyệt, ngược lại thưởng thức phẩm cách cao quý của nàng, tiến tới càng thêm khuynh tâm.

Trong truyện nơi chốn tràn ngập chuyển biến, ngắn ngủn ba vạn chữ mà nữ chính tận ba lần bị ác nhân cướp đi, lại được anh hùng cứu ra. Hẳn là nói như vậy, mỗi khi tình tiết tiến hành không xong, Tô Nhiên liền sẽ tung ra tuyệt chiêu bất ngờ trời giáng kì binh, làm tình tiết đột nhiên phát sinh chuyển biến.

Cái gọi là, cảm tình toàn dựa kịch bản, cốt truyện toàn dựa trùng hợp.

Tô Nhiên còn mỹ danh rằng: không plot twist thì không phải là truyện.

Khi truyện đăng hơn hai vạn chữ, Tô Nhiên liên tục nhận được bình luận, nội dung bình luận rất là nhất trí, đại khái tổng kết ra chính là: Nữ chính thánh mẫu bạch liên hoa Mary Sue não tàn.

Tô Nhiên nổi giận, vì cái gì công chúa Bạch Tuyết cô bé Lọ Lem không ai nói thánh mẫu bạch liên hoa Mary Sue não tàn, đến phiên cô viết giống nhau lại bị đánh giá như vậy. Dưới sự tức giận, cô đem kết cục cuối cùng 3000 chữ sửa lại, để nữ chủ đem toàn bộ soái ca đạp đổ, một mình một người hành tẩu giang hồ.

Sau lần đó, cô liền từ bỏ con đường viết truyện kiếm tiền này, cô nói cái này gọi là tự mình hiểu lấy.

Qua mấy năm, Tô Nhiên sắp tốt nghiệp đại học, trong lúc vô ý vào lại trang web kia, nhớ tới lúc trước chính mình còn đăng lên một bộ tiểu thuyết, tay tiện mà search một chút, vậy mà vẫn còn.

Tô Nhiên vừa nhìn vừa lắc đầu, cảm thấy những người bình luận đó vẫn là thực thiện lương. Xuất thân bần hàn vậy mà còn có thể không yêu tài? Logic này cũng là lợi hại.

Cô thổn thức cảm khái vài câu, liền đem máy tính đóng lại. Tuy rằng biết truyện này có nhiều vấn đề, nhưng cô cũng không có dự định đi sửa lại.

Hiện giờ cô đã có thể nhìn thẳng vào sở trường và khuyết điểm của mình, loại chuyện giống như viết truyện này là sẽ không bao giờ đụng vào.

Đương nhiên, nếu lại cho cô cơ hội một lần nữa, cô trước tiên nhất định sẽ tự vả miệng, sau đó lại nghiêm túc mà đem quyển tiểu thuyết này sửa lại một lần.

Đầu tiên, tuyệt đối không cho nhà nữ chính nghèo như vậy! Nghèo đến mức ăn không nổi một bữa cơm no.

Tiếp theo, muốn cho mỗi sự kiện đều xảy ra vào thời tiết xuân về hoa nở, như vậy hiện tại cô sẽ không cần phải ở đầu hẻm đông lạnh đến run.